CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 114
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 114Cô lắc cánh tay Khúc Chấn Sơ, rồi chớp mắt nhìn anh.Mấy ngày nay, chỉ cần cô làm thế, chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ đồng ý yêu cầu của cô.Nhưng lần này, Khúc Chấn Sơ lại hơi im lặng.“Để anh bảo tài xế đưa em về.”Dư Nhã Thiểm ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Khúc Chấn Sơ xoay người đi về phía An Diệc Diệp.Cô vốn định đuổi theo, nhưng vừa tới gần thì tài xế đã chạy tới.Dư Nhã Thiểm hung ác nhìn An Diệc Diệp, khẽ mắng một tiếng, rồi không cam lòng xoay người rời đi.Khúc Chấn Sơ vừa đi tới thì nhận ra An Diệc Diệp đang khẽ nhắm mắt, dựa vào tường, không ngờ cô lại ngủ thiếp đi.Cô thật ngốc, ai lại làm mình mệt đến thế?Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày, hơi không vui.An Diệc Diệp ngủ rất say, xung quanh như tràn ngập hơi thở dịu dàng và yên ắng.Anh vừa tới gần, tiếng nhạc sập sình bên phòng tiệc đã bị ngăn cách trong vô hình.Khúc Chấn Sơ hơi rung động, ngồi xuống cạnh cô.An Diệc Diệp không hề nhận ra, mấy ngày nay cô liên tục tiêu hao thể lực, làm cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi.Rất nhanh, trọng tâm cơ thể cô ngày càng nghiêng qua một bên, dần dần tựa lên bả vai anh.Khúc Chấn Sơ sửng sốt, cơ thể hơi thả lòng, để cô ngủ thoải mái hơn.Anh nghiêng đầu nhìn cô, An Diệc Diệp ngủ rất say, gò má còn hơi đỏ ửng.Sau khi kết thúc công việc cả ngày trời, quản lý ở sau bếp vội đi tới nói.“Cô Tiêu, sau bếp…”Người đó vừa lên tiếng, Khúc Chấn Sơ đã liếc nhìn ông ta bằng cặp mắt sắc bén.Người đó giật mình, vội ngậm miệng lại.Khúc Chấn Sơ ra hiệu, bảo ông ta mang sổ sách tới đây.Khúc Chấn Sơ xem lướt qua sổ sách, đánh dấu mấy nơi ở trên đó, rồi cho bọn họ ra về.Người đó gật đầu, vừa đi tới cửa đã quay đầu nhìn hai người đang tựa vào nhau kia.Ai bảo cậu Khúc không thích vợ mình?Ông không hề tin điều đó.Hôm sau, lúc An Diệc Diệp thức dậy, thì nhận ra mình đang nằm trong phòng ngủ.Buổi tiệc tối qua kết thúc thế nào, sao cô chẳng nhớ gì cả?Cô xuống lầu, quản gia đang chuẩn bị bữa sáng.An Diệc Diệp đi tới, trong lòng vẫn thắc mắc.“Quản gia, ông có biết tối qua tôi về bằng cách nào không?”Quản gia khẽ cười, trông có vẻ còn vui hơn An Diệc Diệp.“Là cậu chủ bế cô về.”An Diệc Diệp hơi khó tin.“Cậu Khúc ư?”Chuyện này sao có thể?
CHƯƠNG 114
Cô lắc cánh tay Khúc Chấn Sơ, rồi chớp mắt nhìn anh.
Mấy ngày nay, chỉ cần cô làm thế, chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ đồng ý yêu cầu của cô.
Nhưng lần này, Khúc Chấn Sơ lại hơi im lặng.
“Để anh bảo tài xế đưa em về.”
Dư Nhã Thiểm ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Khúc Chấn Sơ xoay người đi về phía An Diệc Diệp.
Cô vốn định đuổi theo, nhưng vừa tới gần thì tài xế đã chạy tới.
Dư Nhã Thiểm hung ác nhìn An Diệc Diệp, khẽ mắng một tiếng, rồi không cam lòng xoay người rời đi.
Khúc Chấn Sơ vừa đi tới thì nhận ra An Diệc Diệp đang khẽ nhắm mắt, dựa vào tường, không ngờ cô lại ngủ thiếp đi.
Cô thật ngốc, ai lại làm mình mệt đến thế?
Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày, hơi không vui.
An Diệc Diệp ngủ rất say, xung quanh như tràn ngập hơi thở dịu dàng và yên ắng.
Anh vừa tới gần, tiếng nhạc sập sình bên phòng tiệc đã bị ngăn cách trong vô hình.
Khúc Chấn Sơ hơi rung động, ngồi xuống cạnh cô.
An Diệc Diệp không hề nhận ra, mấy ngày nay cô liên tục tiêu hao thể lực, làm cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi.
Rất nhanh, trọng tâm cơ thể cô ngày càng nghiêng qua một bên, dần dần tựa lên bả vai anh.
Khúc Chấn Sơ sửng sốt, cơ thể hơi thả lòng, để cô ngủ thoải mái hơn.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, An Diệc Diệp ngủ rất say, gò má còn hơi đỏ ửng.
Sau khi kết thúc công việc cả ngày trời, quản lý ở sau bếp vội đi tới nói.
“Cô Tiêu, sau bếp…”
Người đó vừa lên tiếng, Khúc Chấn Sơ đã liếc nhìn ông ta bằng cặp mắt sắc bén.
Người đó giật mình, vội ngậm miệng lại.
Khúc Chấn Sơ ra hiệu, bảo ông ta mang sổ sách tới đây.
Khúc Chấn Sơ xem lướt qua sổ sách, đánh dấu mấy nơi ở trên đó, rồi cho bọn họ ra về.
Người đó gật đầu, vừa đi tới cửa đã quay đầu nhìn hai người đang tựa vào nhau kia.
Ai bảo cậu Khúc không thích vợ mình?
Ông không hề tin điều đó.
Hôm sau, lúc An Diệc Diệp thức dậy, thì nhận ra mình đang nằm trong phòng ngủ.
Buổi tiệc tối qua kết thúc thế nào, sao cô chẳng nhớ gì cả?
Cô xuống lầu, quản gia đang chuẩn bị bữa sáng.
An Diệc Diệp đi tới, trong lòng vẫn thắc mắc.
“Quản gia, ông có biết tối qua tôi về bằng cách nào không?”
Quản gia khẽ cười, trông có vẻ còn vui hơn An Diệc Diệp.
“Là cậu chủ bế cô về.”
An Diệc Diệp hơi khó tin.
“Cậu Khúc ư?”
Chuyện này sao có thể?
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 114Cô lắc cánh tay Khúc Chấn Sơ, rồi chớp mắt nhìn anh.Mấy ngày nay, chỉ cần cô làm thế, chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ đồng ý yêu cầu của cô.Nhưng lần này, Khúc Chấn Sơ lại hơi im lặng.“Để anh bảo tài xế đưa em về.”Dư Nhã Thiểm ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Khúc Chấn Sơ xoay người đi về phía An Diệc Diệp.Cô vốn định đuổi theo, nhưng vừa tới gần thì tài xế đã chạy tới.Dư Nhã Thiểm hung ác nhìn An Diệc Diệp, khẽ mắng một tiếng, rồi không cam lòng xoay người rời đi.Khúc Chấn Sơ vừa đi tới thì nhận ra An Diệc Diệp đang khẽ nhắm mắt, dựa vào tường, không ngờ cô lại ngủ thiếp đi.Cô thật ngốc, ai lại làm mình mệt đến thế?Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày, hơi không vui.An Diệc Diệp ngủ rất say, xung quanh như tràn ngập hơi thở dịu dàng và yên ắng.Anh vừa tới gần, tiếng nhạc sập sình bên phòng tiệc đã bị ngăn cách trong vô hình.Khúc Chấn Sơ hơi rung động, ngồi xuống cạnh cô.An Diệc Diệp không hề nhận ra, mấy ngày nay cô liên tục tiêu hao thể lực, làm cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi.Rất nhanh, trọng tâm cơ thể cô ngày càng nghiêng qua một bên, dần dần tựa lên bả vai anh.Khúc Chấn Sơ sửng sốt, cơ thể hơi thả lòng, để cô ngủ thoải mái hơn.Anh nghiêng đầu nhìn cô, An Diệc Diệp ngủ rất say, gò má còn hơi đỏ ửng.Sau khi kết thúc công việc cả ngày trời, quản lý ở sau bếp vội đi tới nói.“Cô Tiêu, sau bếp…”Người đó vừa lên tiếng, Khúc Chấn Sơ đã liếc nhìn ông ta bằng cặp mắt sắc bén.Người đó giật mình, vội ngậm miệng lại.Khúc Chấn Sơ ra hiệu, bảo ông ta mang sổ sách tới đây.Khúc Chấn Sơ xem lướt qua sổ sách, đánh dấu mấy nơi ở trên đó, rồi cho bọn họ ra về.Người đó gật đầu, vừa đi tới cửa đã quay đầu nhìn hai người đang tựa vào nhau kia.Ai bảo cậu Khúc không thích vợ mình?Ông không hề tin điều đó.Hôm sau, lúc An Diệc Diệp thức dậy, thì nhận ra mình đang nằm trong phòng ngủ.Buổi tiệc tối qua kết thúc thế nào, sao cô chẳng nhớ gì cả?Cô xuống lầu, quản gia đang chuẩn bị bữa sáng.An Diệc Diệp đi tới, trong lòng vẫn thắc mắc.“Quản gia, ông có biết tối qua tôi về bằng cách nào không?”Quản gia khẽ cười, trông có vẻ còn vui hơn An Diệc Diệp.“Là cậu chủ bế cô về.”An Diệc Diệp hơi khó tin.“Cậu Khúc ư?”Chuyện này sao có thể?