CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 119
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 119“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay con trai ông đi công tác, nếu không hai đứa có thể làm quen một chút.”An Diệc Diệp bất đắc dĩ, đây là lần đầu cô gặp một ông bố đi tìm bạn gái giúp con mình như vậy.“Không cần đâu, mấy ngày tới cháu phải sửa cái bát sứ Thanh Hoa này nên sợ là không có thời gian.”Nhắc đến chuyện này, lão Trương lại vui vẻ hẳn lên.“Ông biết mà, cháu cứ từ từ mà sửa, ông không gấp.”Phải một lúc lâu mới tiễn được lão Trương đi, An Diệc Diệp xoay người vào nhà.Bước vào hành lang thì thấy phòng khách không có đèn, tối om.Kỳ quái, hiện tại mới chín giờ.Quản gia đâu?An Diệc Diệp s* s**ng tìm đường đi vào.“Cô đi đâu vậy?”Một giọng nói lạnh lẽo mang chút giận dữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, anh ta vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh liền đóng băng.An Diệc Diệp hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trong bóng tối có một bóng người mờ nhạt trên sô pha.“Khúc Chấn Sơ?”Bóng người trong bóng tối đột nhiên đứng lên, trông đặc biệt cao lớn dưới sự bao trùm của bóng đêm.Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói thế nào? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay hả?”“Anh bảo tôi không được đi lung tung, nhưng tôi có đi lung tung đâu, tôi đến nhà lão Trương mà.”Khúc Chấn Sơ tiến lên đứng đối diện với An Diệc Diệp.“Cô còn cãi nữa à? Cô đã gặp ai? Cùng ăn cơm với nhau à?”Anh chụp tay cô lại.“Đừng nói với tôi là hai người không làm gì hết nhé!”An Diệc Diệp bị anh kéo, chiếc hộp trên tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.“Anh thả tay ra! Cái hộp sắp rơi rồi này!”Khúc Chấn Sơ nhìn xuống và thấy An Diệc Diệp đang ôm chiếc hộp trên tay, đôi mắt anh tối sầm lại, giật lấy.“Đây là cái gì? Mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi à?”An Diệc Diệp hoảng hốt, chỉ sợ anh vứt cái hộp xuống mặt đất.Cái bát đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi, nếu còn bị ném lần nữa thì sợ là vô phương cứu chữa.“Khúc Chấn Sơ! Trả lại cho tôi!”Mặt Khúc Chấn Sơ lại càng đen hơn, anh trực tiếp mở nắp hộp ra.Anh sững sờ khi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc bát sứ bên trong.“Tên đó tặng cô thứ này sao?”An Diệc Diệp vội vàng giật cái hộp lại.“Đây là chén sứ mà tôi đã đồng ý sửa cho lão Trương.”
CHƯƠNG 119
“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay con trai ông đi công tác, nếu không hai đứa có thể làm quen một chút.”
An Diệc Diệp bất đắc dĩ, đây là lần đầu cô gặp một ông bố đi tìm bạn gái giúp con mình như vậy.
“Không cần đâu, mấy ngày tới cháu phải sửa cái bát sứ Thanh Hoa này nên sợ là không có thời gian.”
Nhắc đến chuyện này, lão Trương lại vui vẻ hẳn lên.
“Ông biết mà, cháu cứ từ từ mà sửa, ông không gấp.”
Phải một lúc lâu mới tiễn được lão Trương đi, An Diệc Diệp xoay người vào nhà.
Bước vào hành lang thì thấy phòng khách không có đèn, tối om.
Kỳ quái, hiện tại mới chín giờ.
Quản gia đâu?
An Diệc Diệp s* s**ng tìm đường đi vào.
“Cô đi đâu vậy?”
Một giọng nói lạnh lẽo mang chút giận dữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, anh ta vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh liền đóng băng.
An Diệc Diệp hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trong bóng tối có một bóng người mờ nhạt trên sô pha.
“Khúc Chấn Sơ?”
Bóng người trong bóng tối đột nhiên đứng lên, trông đặc biệt cao lớn dưới sự bao trùm của bóng đêm.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói thế nào? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay hả?”
“Anh bảo tôi không được đi lung tung, nhưng tôi có đi lung tung đâu, tôi đến nhà lão Trương mà.”
Khúc Chấn Sơ tiến lên đứng đối diện với An Diệc Diệp.
“Cô còn cãi nữa à? Cô đã gặp ai? Cùng ăn cơm với nhau à?”
Anh chụp tay cô lại.
“Đừng nói với tôi là hai người không làm gì hết nhé!”
An Diệc Diệp bị anh kéo, chiếc hộp trên tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.
“Anh thả tay ra! Cái hộp sắp rơi rồi này!”
Khúc Chấn Sơ nhìn xuống và thấy An Diệc Diệp đang ôm chiếc hộp trên tay, đôi mắt anh tối sầm lại, giật lấy.
“Đây là cái gì? Mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi à?”
An Diệc Diệp hoảng hốt, chỉ sợ anh vứt cái hộp xuống mặt đất.
Cái bát đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi, nếu còn bị ném lần nữa thì sợ là vô phương cứu chữa.
“Khúc Chấn Sơ! Trả lại cho tôi!”
Mặt Khúc Chấn Sơ lại càng đen hơn, anh trực tiếp mở nắp hộp ra.
Anh sững sờ khi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc bát sứ bên trong.
“Tên đó tặng cô thứ này sao?”
An Diệc Diệp vội vàng giật cái hộp lại.
“Đây là chén sứ mà tôi đã đồng ý sửa cho lão Trương.”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 119“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay con trai ông đi công tác, nếu không hai đứa có thể làm quen một chút.”An Diệc Diệp bất đắc dĩ, đây là lần đầu cô gặp một ông bố đi tìm bạn gái giúp con mình như vậy.“Không cần đâu, mấy ngày tới cháu phải sửa cái bát sứ Thanh Hoa này nên sợ là không có thời gian.”Nhắc đến chuyện này, lão Trương lại vui vẻ hẳn lên.“Ông biết mà, cháu cứ từ từ mà sửa, ông không gấp.”Phải một lúc lâu mới tiễn được lão Trương đi, An Diệc Diệp xoay người vào nhà.Bước vào hành lang thì thấy phòng khách không có đèn, tối om.Kỳ quái, hiện tại mới chín giờ.Quản gia đâu?An Diệc Diệp s* s**ng tìm đường đi vào.“Cô đi đâu vậy?”Một giọng nói lạnh lẽo mang chút giận dữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, anh ta vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh liền đóng băng.An Diệc Diệp hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trong bóng tối có một bóng người mờ nhạt trên sô pha.“Khúc Chấn Sơ?”Bóng người trong bóng tối đột nhiên đứng lên, trông đặc biệt cao lớn dưới sự bao trùm của bóng đêm.Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói thế nào? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay hả?”“Anh bảo tôi không được đi lung tung, nhưng tôi có đi lung tung đâu, tôi đến nhà lão Trương mà.”Khúc Chấn Sơ tiến lên đứng đối diện với An Diệc Diệp.“Cô còn cãi nữa à? Cô đã gặp ai? Cùng ăn cơm với nhau à?”Anh chụp tay cô lại.“Đừng nói với tôi là hai người không làm gì hết nhé!”An Diệc Diệp bị anh kéo, chiếc hộp trên tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.“Anh thả tay ra! Cái hộp sắp rơi rồi này!”Khúc Chấn Sơ nhìn xuống và thấy An Diệc Diệp đang ôm chiếc hộp trên tay, đôi mắt anh tối sầm lại, giật lấy.“Đây là cái gì? Mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi à?”An Diệc Diệp hoảng hốt, chỉ sợ anh vứt cái hộp xuống mặt đất.Cái bát đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi, nếu còn bị ném lần nữa thì sợ là vô phương cứu chữa.“Khúc Chấn Sơ! Trả lại cho tôi!”Mặt Khúc Chấn Sơ lại càng đen hơn, anh trực tiếp mở nắp hộp ra.Anh sững sờ khi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc bát sứ bên trong.“Tên đó tặng cô thứ này sao?”An Diệc Diệp vội vàng giật cái hộp lại.“Đây là chén sứ mà tôi đã đồng ý sửa cho lão Trương.”