Tác giả:

Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn…

Chương 282: Chương 282

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… “Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi mời rượu?”Dì Đào bị chọc tức đến bật cười, ở toàn bộ Đông Châu, người muốn ngồi cùng một bàn rượu với bà ta không phải số ít, nhưng họ là những người nào? Kém cỏi nhất cũng là thể loại tổng giám đốc tập đoàn hoặc là người đầu tư.Vương Triều Khải chẳng qua là quản lý của một cái hội sở mà thôi, nể mặt mà gọi anh ta một tiếng tổng giám đốc Vương, nếu không thì anh ta chả là cái thá gì!Vương Triều Khải cũng biết yêu cầu này có chút đường đột, lấy giọng hòa hoãn nói: “Bà đừng hiểu lầm, chỉ là ngưỡng mộ bà, muốn cùng bà kết giao bạn bè thôi, không có ý gì khác.”Khi nói chuyện, anh ta chỉ một ngón tay vào Triệu Nam Thiên: “Bằng không chỉ bằng anh ta, nào có tư cách ngồi cùng bàn với tôi?”Sợ dì Đào không đáp ứng, anh ta vội vàng vỗ ngực: “Chỉ cần dì Đào nể mặt tôi, mọi tổn thất của hội hôm nay và cả tiền thuốc men của mấy anh em kia tôi đều có thể không truy cứu nữa!”Sắc mặt dì Đào tái xanh: “Vậy nếu tôi không đáp ứng thì sao?”Với thân phận của bà ta, nếu thật sự ăn bàn tiệc rượu này, chỉ sợ không đợi đến hừng đông ngày mai sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Châu.Dù là tình cảnh nhà họ Tô gian nan thế nào, bà ta cũng chưa từng cúi đầu trước người khác.Bây giờ vì tên con rể vốn không hề vừa mắt Triệu Nam Thiên mà muốn bà ta mời rượu? Còn là mời loại người hạ lưu như Vương Triều Khải?Đùa gì thế?Coi như hôm nay Triệu Nam Thiên bị người đánh chết tươi ở đây, cũng đừng mơ bà ta chịu mở miệng chấp nhận!Vương Triều Khải thấy dì Đào cự tuyệt cũng không có quá mức ngoài ý muốn: “Dì Đào, bà không muốn cho Vương Triều Khải tôi chút mặt mũi sao?”Theo tiếng nói phát ra, đàn em trên hành lang liền cùng nhau bước lên trước nửa bước.Mặc dù chỉ là nửa bước nhưng ảnh hưởng gây ra trong lòng người ta lại không phải chỉ là một chút.Đến cả dì Đào cũng hơi biến sắc, cũng không phải lo lắng trước áp lực, mà là bà ta hoàn toàn không ngờ Vương Triều Khải này lại thật sự có lớn mật, lại còn dám chèn ép chính mình!Mặc dù nhà họ Tô đã không bằng trước kia, nhưng cũng không tới phiên một tên Vương Triều Khải nho nhỏ tùy ý bắt nạt.Vương Triều Khải đương nhiên cũng biết điểm này, có điều anh ta thấy lợi ích liền mờ mắt, đâu còn chú ý được nhiều như vậy?Nói thật ra chuyện trở mặt với nhà họ Tô anh ta vẫn còn có chút kiêng dè.Nhưng mà anh ta đoán chừng dì Đào cũng không dám trở mặt.Tình trạng trước mắt của nhà họ Tô anh ta cũng có nghe nói qua, nhà họ Tô không muốn chuốc lấy phiền toái, càng không muốn truyền ra chuyện xấu gì.Nếu như là đại tiểu thư nhà họ Tô cũng liền thôi, nhưng nếu bà chủ trên danh nghĩa của nhà họ Tô này đi sai nửa bước thì đả kích đối với nhà họ Tô cũng không phải là ít!Anh ta biết dì Đào không đánh cược nổi, cũng không dám cược!Cho nên người ở hai phe đều đang đối đầu, không người nào dám trở mặt trước, càng không có người nào dám ra tay.Cục diện sau cùng chắc chắn sẽ có một bên nhường bước trước, chỉ là phải xem ai sẽ nhịn không được mà thôi.

“Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi mời rượu?”

Dì Đào bị chọc tức đến bật cười, ở toàn bộ Đông Châu, người muốn ngồi cùng một bàn rượu với bà ta không phải số ít, nhưng họ là những người nào? Kém cỏi nhất cũng là thể loại tổng giám đốc tập đoàn hoặc là người đầu tư.

Vương Triều Khải chẳng qua là quản lý của một cái hội sở mà thôi, nể mặt mà gọi anh ta một tiếng tổng giám đốc Vương, nếu không thì anh ta chả là cái thá gì!

Vương Triều Khải cũng biết yêu cầu này có chút đường đột, lấy giọng hòa hoãn nói: “Bà đừng hiểu lầm, chỉ là ngưỡng mộ bà, muốn cùng bà kết giao bạn bè thôi, không có ý gì khác.

Khi nói chuyện, anh ta chỉ một ngón tay vào Triệu Nam Thiên: “Bằng không chỉ bằng anh ta, nào có tư cách ngồi cùng bàn với tôi?”

Sợ dì Đào không đáp ứng, anh ta vội vàng vỗ ngực: “Chỉ cần dì Đào nể mặt tôi, mọi tổn thất của hội hôm nay và cả tiền thuốc men của mấy anh em kia tôi đều có thể không truy cứu nữa!”

Sắc mặt dì Đào tái xanh: “Vậy nếu tôi không đáp ứng thì sao?”

Với thân phận của bà ta, nếu thật sự ăn bàn tiệc rượu này, chỉ sợ không đợi đến hừng đông ngày mai sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Châu.

Dù là tình cảnh nhà họ Tô gian nan thế nào, bà ta cũng chưa từng cúi đầu trước người khác.

Bây giờ vì tên con rể vốn không hề vừa mắt Triệu Nam Thiên mà muốn bà ta mời rượu? Còn là mời loại người hạ lưu như Vương Triều Khải?

Đùa gì thế?

Coi như hôm nay Triệu Nam Thiên bị người đánh chết tươi ở đây, cũng đừng mơ bà ta chịu mở miệng chấp nhận!

Vương Triều Khải thấy dì Đào cự tuyệt cũng không có quá mức ngoài ý muốn: “Dì Đào, bà không muốn cho Vương Triều Khải tôi chút mặt mũi sao?”

Theo tiếng nói phát ra, đàn em trên hành lang liền cùng nhau bước lên trước nửa bước.

Mặc dù chỉ là nửa bước nhưng ảnh hưởng gây ra trong lòng người ta lại không phải chỉ là một chút.

Đến cả dì Đào cũng hơi biến sắc, cũng không phải lo lắng trước áp lực, mà là bà ta hoàn toàn không ngờ Vương Triều Khải này lại thật sự có lớn mật, lại còn dám chèn ép chính mình!

Mặc dù nhà họ Tô đã không bằng trước kia, nhưng cũng không tới phiên một tên Vương Triều Khải nho nhỏ tùy ý bắt nạt.

Vương Triều Khải đương nhiên cũng biết điểm này, có điều anh ta thấy lợi ích liền mờ mắt, đâu còn chú ý được nhiều như vậy?

Nói thật ra chuyện trở mặt với nhà họ Tô anh ta vẫn còn có chút kiêng dè.

Nhưng mà anh ta đoán chừng dì Đào cũng không dám trở mặt.

Tình trạng trước mắt của nhà họ Tô anh ta cũng có nghe nói qua, nhà họ Tô không muốn chuốc lấy phiền toái, càng không muốn truyền ra chuyện xấu gì.

Nếu như là đại tiểu thư nhà họ Tô cũng liền thôi, nhưng nếu bà chủ trên danh nghĩa của nhà họ Tô này đi sai nửa bước thì đả kích đối với nhà họ Tô cũng không phải là ít!

Anh ta biết dì Đào không đánh cược nổi, cũng không dám cược!

Cho nên người ở hai phe đều đang đối đầu, không người nào dám trở mặt trước, càng không có người nào dám ra tay.

Cục diện sau cùng chắc chắn sẽ có một bên nhường bước trước, chỉ là phải xem ai sẽ nhịn không được mà thôi.

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… “Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi mời rượu?”Dì Đào bị chọc tức đến bật cười, ở toàn bộ Đông Châu, người muốn ngồi cùng một bàn rượu với bà ta không phải số ít, nhưng họ là những người nào? Kém cỏi nhất cũng là thể loại tổng giám đốc tập đoàn hoặc là người đầu tư.Vương Triều Khải chẳng qua là quản lý của một cái hội sở mà thôi, nể mặt mà gọi anh ta một tiếng tổng giám đốc Vương, nếu không thì anh ta chả là cái thá gì!Vương Triều Khải cũng biết yêu cầu này có chút đường đột, lấy giọng hòa hoãn nói: “Bà đừng hiểu lầm, chỉ là ngưỡng mộ bà, muốn cùng bà kết giao bạn bè thôi, không có ý gì khác.”Khi nói chuyện, anh ta chỉ một ngón tay vào Triệu Nam Thiên: “Bằng không chỉ bằng anh ta, nào có tư cách ngồi cùng bàn với tôi?”Sợ dì Đào không đáp ứng, anh ta vội vàng vỗ ngực: “Chỉ cần dì Đào nể mặt tôi, mọi tổn thất của hội hôm nay và cả tiền thuốc men của mấy anh em kia tôi đều có thể không truy cứu nữa!”Sắc mặt dì Đào tái xanh: “Vậy nếu tôi không đáp ứng thì sao?”Với thân phận của bà ta, nếu thật sự ăn bàn tiệc rượu này, chỉ sợ không đợi đến hừng đông ngày mai sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Châu.Dù là tình cảnh nhà họ Tô gian nan thế nào, bà ta cũng chưa từng cúi đầu trước người khác.Bây giờ vì tên con rể vốn không hề vừa mắt Triệu Nam Thiên mà muốn bà ta mời rượu? Còn là mời loại người hạ lưu như Vương Triều Khải?Đùa gì thế?Coi như hôm nay Triệu Nam Thiên bị người đánh chết tươi ở đây, cũng đừng mơ bà ta chịu mở miệng chấp nhận!Vương Triều Khải thấy dì Đào cự tuyệt cũng không có quá mức ngoài ý muốn: “Dì Đào, bà không muốn cho Vương Triều Khải tôi chút mặt mũi sao?”Theo tiếng nói phát ra, đàn em trên hành lang liền cùng nhau bước lên trước nửa bước.Mặc dù chỉ là nửa bước nhưng ảnh hưởng gây ra trong lòng người ta lại không phải chỉ là một chút.Đến cả dì Đào cũng hơi biến sắc, cũng không phải lo lắng trước áp lực, mà là bà ta hoàn toàn không ngờ Vương Triều Khải này lại thật sự có lớn mật, lại còn dám chèn ép chính mình!Mặc dù nhà họ Tô đã không bằng trước kia, nhưng cũng không tới phiên một tên Vương Triều Khải nho nhỏ tùy ý bắt nạt.Vương Triều Khải đương nhiên cũng biết điểm này, có điều anh ta thấy lợi ích liền mờ mắt, đâu còn chú ý được nhiều như vậy?Nói thật ra chuyện trở mặt với nhà họ Tô anh ta vẫn còn có chút kiêng dè.Nhưng mà anh ta đoán chừng dì Đào cũng không dám trở mặt.Tình trạng trước mắt của nhà họ Tô anh ta cũng có nghe nói qua, nhà họ Tô không muốn chuốc lấy phiền toái, càng không muốn truyền ra chuyện xấu gì.Nếu như là đại tiểu thư nhà họ Tô cũng liền thôi, nhưng nếu bà chủ trên danh nghĩa của nhà họ Tô này đi sai nửa bước thì đả kích đối với nhà họ Tô cũng không phải là ít!Anh ta biết dì Đào không đánh cược nổi, cũng không dám cược!Cho nên người ở hai phe đều đang đối đầu, không người nào dám trở mặt trước, càng không có người nào dám ra tay.Cục diện sau cùng chắc chắn sẽ có một bên nhường bước trước, chỉ là phải xem ai sẽ nhịn không được mà thôi.

Chương 282: Chương 282