Tác giả:

CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…

Chương 170

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 170Cô sáng mắt, từ từ dùng dao nĩa cắt nhỏ.Tuy rằng trước kia cô đã từng ăn cơm Tây cùng bạn, nhưng vẫn chưa sử dụng dao nĩa thành thạo, cố gắng rất lâu mới thuận lợi đưa được thức ăn vào miệng.Khúc Chấn Sơ nhìn mà nhíu chặt mày, khẽ nhúc nhích ngón tay, nhanh chóng cắt thịt bò bít tết trong đĩa của anh thành những khối vuông có độ lớn bằng nhau.Đưa đĩa qua.An Diệc Diệp nhìn đĩa thức ăn đột nhiên xuất hiện, khó hiểu nhìn anh.Khúc Chấn Sơ nhíu mày.“Mau ăn đi.”Nói xong vô cùng tự nhiên mà đổi đĩa với An Diệc Diệp.Cắt ra, đưa vào miệng.Động tác vô cùng ưu nhã.An Diệc Diệp nhìn trố mắt.“Ừm…”“Làm sao?”“Tôi đã ăn rồi.”Khúc Chấn Sơ ngầng đầu nhìn cô, ánh mắt không cho phép cô nói xen vào.“Cô mắc bệnh truyền nhiễm sao?”An Diệc Diệp vội lắc đầu.“Không có.”“Vậy nhanh ăn đi.”Khúc Chấn Sơ giơ tay, lại đưa bò bít tết vào miệng.Không hề ngại đây là thứ An Diệc Diệp từng ăn qua.An Diệc Diệp không dám nói nữa, căng thẳng đến mức liên tục uống ly rượu vang đỏ đặt trong tầm tay.Vừa mới uống xong một ly, cô đang định duỗi tay rót thêm, lại bị Khúc Chấn Sơ giành trước lấy đi mất.“Lát nữa tôi không muốn phải vác cô về.”An Diệc Diệp có tửu lượng rất tệ, uống mấy ly sâm banh là sẽ say ngay.Tuy rằng sau khi say cũng không quậy phá, ngược lại còn có chút đáng yêu.Nhưng hôm nay lại không được.Khúc Chấn Sơ cất rượu trên bàn đi, sợ An Diệc Diệp uống say.Mới ăn xong món chính, anh lại giục An Diệc Diệp ăn canh.Tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang giục cô nhanh lên, không còn nhiều thời gian.An Diệc Diệp vội vã ăn đôi chút rồi đặt xuống.“Xong rồi.”Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua đĩa gần như không hề có sự thay đổi gì.“Ăn hết đi.”“Không phải anh…”

CHƯƠNG 170

Cô sáng mắt, từ từ dùng dao nĩa cắt nhỏ.

Tuy rằng trước kia cô đã từng ăn cơm Tây cùng bạn, nhưng vẫn chưa sử dụng dao nĩa thành thạo, cố gắng rất lâu mới thuận lợi đưa được thức ăn vào miệng.

Khúc Chấn Sơ nhìn mà nhíu chặt mày, khẽ nhúc nhích ngón tay, nhanh chóng cắt thịt bò bít tết trong đĩa của anh thành những khối vuông có độ lớn bằng nhau.

Đưa đĩa qua.

An Diệc Diệp nhìn đĩa thức ăn đột nhiên xuất hiện, khó hiểu nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Mau ăn đi.”

Nói xong vô cùng tự nhiên mà đổi đĩa với An Diệc Diệp.

Cắt ra, đưa vào miệng.

Động tác vô cùng ưu nhã.

An Diệc Diệp nhìn trố mắt.

“Ừm…”

“Làm sao?”

“Tôi đã ăn rồi.”

Khúc Chấn Sơ ngầng đầu nhìn cô, ánh mắt không cho phép cô nói xen vào.

“Cô mắc bệnh truyền nhiễm sao?”

An Diệc Diệp vội lắc đầu.

“Không có.”

“Vậy nhanh ăn đi.”

Khúc Chấn Sơ giơ tay, lại đưa bò bít tết vào miệng.

Không hề ngại đây là thứ An Diệc Diệp từng ăn qua.

An Diệc Diệp không dám nói nữa, căng thẳng đến mức liên tục uống ly rượu vang đỏ đặt trong tầm tay.

Vừa mới uống xong một ly, cô đang định duỗi tay rót thêm, lại bị Khúc Chấn Sơ giành trước lấy đi mất.

“Lát nữa tôi không muốn phải vác cô về.”

An Diệc Diệp có tửu lượng rất tệ, uống mấy ly sâm banh là sẽ say ngay.

Tuy rằng sau khi say cũng không quậy phá, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Nhưng hôm nay lại không được.

Khúc Chấn Sơ cất rượu trên bàn đi, sợ An Diệc Diệp uống say.

Mới ăn xong món chính, anh lại giục An Diệc Diệp ăn canh.

Tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang giục cô nhanh lên, không còn nhiều thời gian.

An Diệc Diệp vội vã ăn đôi chút rồi đặt xuống.

“Xong rồi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua đĩa gần như không hề có sự thay đổi gì.

“Ăn hết đi.”

“Không phải anh…”

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 170Cô sáng mắt, từ từ dùng dao nĩa cắt nhỏ.Tuy rằng trước kia cô đã từng ăn cơm Tây cùng bạn, nhưng vẫn chưa sử dụng dao nĩa thành thạo, cố gắng rất lâu mới thuận lợi đưa được thức ăn vào miệng.Khúc Chấn Sơ nhìn mà nhíu chặt mày, khẽ nhúc nhích ngón tay, nhanh chóng cắt thịt bò bít tết trong đĩa của anh thành những khối vuông có độ lớn bằng nhau.Đưa đĩa qua.An Diệc Diệp nhìn đĩa thức ăn đột nhiên xuất hiện, khó hiểu nhìn anh.Khúc Chấn Sơ nhíu mày.“Mau ăn đi.”Nói xong vô cùng tự nhiên mà đổi đĩa với An Diệc Diệp.Cắt ra, đưa vào miệng.Động tác vô cùng ưu nhã.An Diệc Diệp nhìn trố mắt.“Ừm…”“Làm sao?”“Tôi đã ăn rồi.”Khúc Chấn Sơ ngầng đầu nhìn cô, ánh mắt không cho phép cô nói xen vào.“Cô mắc bệnh truyền nhiễm sao?”An Diệc Diệp vội lắc đầu.“Không có.”“Vậy nhanh ăn đi.”Khúc Chấn Sơ giơ tay, lại đưa bò bít tết vào miệng.Không hề ngại đây là thứ An Diệc Diệp từng ăn qua.An Diệc Diệp không dám nói nữa, căng thẳng đến mức liên tục uống ly rượu vang đỏ đặt trong tầm tay.Vừa mới uống xong một ly, cô đang định duỗi tay rót thêm, lại bị Khúc Chấn Sơ giành trước lấy đi mất.“Lát nữa tôi không muốn phải vác cô về.”An Diệc Diệp có tửu lượng rất tệ, uống mấy ly sâm banh là sẽ say ngay.Tuy rằng sau khi say cũng không quậy phá, ngược lại còn có chút đáng yêu.Nhưng hôm nay lại không được.Khúc Chấn Sơ cất rượu trên bàn đi, sợ An Diệc Diệp uống say.Mới ăn xong món chính, anh lại giục An Diệc Diệp ăn canh.Tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang giục cô nhanh lên, không còn nhiều thời gian.An Diệc Diệp vội vã ăn đôi chút rồi đặt xuống.“Xong rồi.”Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua đĩa gần như không hề có sự thay đổi gì.“Ăn hết đi.”“Không phải anh…”

Chương 170