Tác giả:

CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…

Chương 172

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 172An Diệc Diệp hít sâu, vươn tay đặt lên lớp thủy tinh, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Khúc Chấn Sơ.“Anh giục tôi nhanh ăn cơm là vì muốn đuổi kịp thời gian cho tôi xem cái này sao?”Chẳng trách lúc trước cô ngồi trong khu ngồi nghỉ một tiếng, anh lại tức giận đến thế.Chẳng trách vừa nãy tuy anh không nói, nhưng vẫn giục cô ăn cơm.Pháo hoa ánh vào ánh mắt của An Diệc Diệp, giống như sao trời rơi xuống.Thủy tinh trong suốt phản xạ lại khuôn mặt của cô, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn biển sao trời đêm và pháo hoa.Khúc Chấn Sơ lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của An Diệc Diệp.Anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo An Diệc Diệp.“Tôi muốn nói cho cô, cho dù cô muốn xem pháo hoa thì cũng chỉ có thể xem cùng tôi.”Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra lời nói ngang ngược không chút lý lẽ này.“Tôi muốn sau này mỗi khi cô nhìn thấy pháo hoa, chỉ có thể nghĩ đến tôi.”Cho dù biết người phụ nữ trước mặt không phải người anh muốn tìm, cho dù biết trước kia cô cũng không phải người tốt lành gì.Nhưng đến chính anh cũng không thể khống chế được suy nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ cô.Giống như pháo hoa này, anh muốn sau này khi An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa chỉ có thể nghĩ đến Khúc Chấn Sơ anh.Hơi thở ấm áp theo âm thanh trầm thấp phả vào vành tai cô, điên cuồng trêu chọc thần kinh An Diệc Diệp.“Anh đang nhắc đến anh Ấn Cầm sao? Tôi đã nói với anh rồi, đó là…”“Như vậy cũng không được.”Anh ngang ngược mà từ chối.“Cho dù là không cẩn thận nhìn thấy thì cũng không được.”Lòng An Diệc Diệp khẽ run lên, nhịn không được siết chặt quần áo anh.“Vì sao?”Khúc Chấn Sơ nhìn cô thật sâu, há miệng th* d*c, lại không thể nói ra câu nói kia.Anh cắn chặt răng nói: “Bởi vì tôi là Khúc Chấn Sơ.”Nói xong, anh xoay mặt An Diệc Diệp lại, giống như là đang trốn tránh câu hỏi này.Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu, đứng phía sau hôm cô, ngậm lấy cánh môi cô.Nụ hôn này dịu dàng đến khó tin.Vô cùng cẩn thận, giống như đang thử, lại giống như đang cố gắng kìm nén bản thân, lo lắng sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy.Đây là lần đầu tiên.Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, lộng lẫy không gì sánh được.Trong mắt An Diệc Diệp là hình ảnh pháo hoa.Mà trong mắt Khúc Chấn Sơ lại là cô.Trong lúc anh không hề hay biết, ngay cả trong lòng cũng đều là cô.Tuy là anh không muốn thừa nhận.

CHƯƠNG 172

An Diệc Diệp hít sâu, vươn tay đặt lên lớp thủy tinh, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Khúc Chấn Sơ.

“Anh giục tôi nhanh ăn cơm là vì muốn đuổi kịp thời gian cho tôi xem cái này sao?”

Chẳng trách lúc trước cô ngồi trong khu ngồi nghỉ một tiếng, anh lại tức giận đến thế.

Chẳng trách vừa nãy tuy anh không nói, nhưng vẫn giục cô ăn cơm.

Pháo hoa ánh vào ánh mắt của An Diệc Diệp, giống như sao trời rơi xuống.

Thủy tinh trong suốt phản xạ lại khuôn mặt của cô, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn biển sao trời đêm và pháo hoa.

Khúc Chấn Sơ lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của An Diệc Diệp.

Anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo An Diệc Diệp.

“Tôi muốn nói cho cô, cho dù cô muốn xem pháo hoa thì cũng chỉ có thể xem cùng tôi.”

Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra lời nói ngang ngược không chút lý lẽ này.

“Tôi muốn sau này mỗi khi cô nhìn thấy pháo hoa, chỉ có thể nghĩ đến tôi.”

Cho dù biết người phụ nữ trước mặt không phải người anh muốn tìm, cho dù biết trước kia cô cũng không phải người tốt lành gì.

Nhưng đến chính anh cũng không thể khống chế được suy nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ cô.

Giống như pháo hoa này, anh muốn sau này khi An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa chỉ có thể nghĩ đến Khúc Chấn Sơ anh.

Hơi thở ấm áp theo âm thanh trầm thấp phả vào vành tai cô, điên cuồng trêu chọc thần kinh An Diệc Diệp.

“Anh đang nhắc đến anh Ấn Cầm sao? Tôi đã nói với anh rồi, đó là…”

“Như vậy cũng không được.”

Anh ngang ngược mà từ chối.

“Cho dù là không cẩn thận nhìn thấy thì cũng không được.”

Lòng An Diệc Diệp khẽ run lên, nhịn không được siết chặt quần áo anh.

“Vì sao?”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô thật sâu, há miệng th* d*c, lại không thể nói ra câu nói kia.

Anh cắn chặt răng nói: “Bởi vì tôi là Khúc Chấn Sơ.”

Nói xong, anh xoay mặt An Diệc Diệp lại, giống như là đang trốn tránh câu hỏi này.

Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu, đứng phía sau hôm cô, ngậm lấy cánh môi cô.

Nụ hôn này dịu dàng đến khó tin.

Vô cùng cẩn thận, giống như đang thử, lại giống như đang cố gắng kìm nén bản thân, lo lắng sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy.

Đây là lần đầu tiên.

Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, lộng lẫy không gì sánh được.

Trong mắt An Diệc Diệp là hình ảnh pháo hoa.

Mà trong mắt Khúc Chấn Sơ lại là cô.

Trong lúc anh không hề hay biết, ngay cả trong lòng cũng đều là cô.

Tuy là anh không muốn thừa nhận.

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 172An Diệc Diệp hít sâu, vươn tay đặt lên lớp thủy tinh, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Khúc Chấn Sơ.“Anh giục tôi nhanh ăn cơm là vì muốn đuổi kịp thời gian cho tôi xem cái này sao?”Chẳng trách lúc trước cô ngồi trong khu ngồi nghỉ một tiếng, anh lại tức giận đến thế.Chẳng trách vừa nãy tuy anh không nói, nhưng vẫn giục cô ăn cơm.Pháo hoa ánh vào ánh mắt của An Diệc Diệp, giống như sao trời rơi xuống.Thủy tinh trong suốt phản xạ lại khuôn mặt của cô, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn biển sao trời đêm và pháo hoa.Khúc Chấn Sơ lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của An Diệc Diệp.Anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo An Diệc Diệp.“Tôi muốn nói cho cô, cho dù cô muốn xem pháo hoa thì cũng chỉ có thể xem cùng tôi.”Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra lời nói ngang ngược không chút lý lẽ này.“Tôi muốn sau này mỗi khi cô nhìn thấy pháo hoa, chỉ có thể nghĩ đến tôi.”Cho dù biết người phụ nữ trước mặt không phải người anh muốn tìm, cho dù biết trước kia cô cũng không phải người tốt lành gì.Nhưng đến chính anh cũng không thể khống chế được suy nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ cô.Giống như pháo hoa này, anh muốn sau này khi An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa chỉ có thể nghĩ đến Khúc Chấn Sơ anh.Hơi thở ấm áp theo âm thanh trầm thấp phả vào vành tai cô, điên cuồng trêu chọc thần kinh An Diệc Diệp.“Anh đang nhắc đến anh Ấn Cầm sao? Tôi đã nói với anh rồi, đó là…”“Như vậy cũng không được.”Anh ngang ngược mà từ chối.“Cho dù là không cẩn thận nhìn thấy thì cũng không được.”Lòng An Diệc Diệp khẽ run lên, nhịn không được siết chặt quần áo anh.“Vì sao?”Khúc Chấn Sơ nhìn cô thật sâu, há miệng th* d*c, lại không thể nói ra câu nói kia.Anh cắn chặt răng nói: “Bởi vì tôi là Khúc Chấn Sơ.”Nói xong, anh xoay mặt An Diệc Diệp lại, giống như là đang trốn tránh câu hỏi này.Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu, đứng phía sau hôm cô, ngậm lấy cánh môi cô.Nụ hôn này dịu dàng đến khó tin.Vô cùng cẩn thận, giống như đang thử, lại giống như đang cố gắng kìm nén bản thân, lo lắng sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy.Đây là lần đầu tiên.Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, lộng lẫy không gì sánh được.Trong mắt An Diệc Diệp là hình ảnh pháo hoa.Mà trong mắt Khúc Chấn Sơ lại là cô.Trong lúc anh không hề hay biết, ngay cả trong lòng cũng đều là cô.Tuy là anh không muốn thừa nhận.

Chương 172