CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 221
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 221Lúc trước “Thiểm Thiểm”, thiên sứ của anh, đến cả chút hảo cảm cuối cùng còn sót lại trong lòng anh cũng đều bị cô ta diệt sạch!Anh sa sầm mặt mày đi vào biệt thự cổ, vừa vào cửa đã thấy quản gia nôn nóng chỉ huy người khác lục soát khắp nơi.“Sao thế? Dư Nhã Thiểm đâu?”Quản gia vừa thấy anh, sốt ruột chạy đến.“Cậu chủ, cô chủ và cô Dư đều không thấy đâu cả!”Đồng tử của Khúc Chấn Sơ co lại, lập tức nắm chặt tay, nhìn lướt xung quanh phòng.“Sao lại thế này?”Quản gia như sắp khóc lên.“Lúc nãy cô Dư nói có chuyện muốn nói với cô chủ, cô chủ cứ nhất quyết bảo vệ sĩ lui ra, chờ thêm vài phút, lúc tôi đi đến thì trong phòng khách đã không còn bóng người nào!”“Tôi đã bảo bọn họ tìm khắp trong ngoài biệt thự cổ, nhưng vẫn không tìm được người!”Khúc Chấn Sơ híp mắt, lóe lên ánh sáng sắc lạnh! Giống như lưỡi dao dính máu lộ ra vẻ sắc bén!“Dư Nhã Thiểm!”Anh cắn chặt răng, cơ bắp vì phẫn nộ mà căng chặt.“Điều tra! Trích xuất toàn bộ camera theo dõi ở xung quanh ra! Cho dù có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được người!Trước mắt, toàn là một màu đen.Phần gáy truyền đến cơn đau kịch liệt cùng cảm giác buồn nôn.An Diệc Diệp giãy giụa, vất vả mở mắt ra.Tầm mắt dần sáng lên.Lọt vào tầm mắt là một vách tường.Cô bị trói hai tay ra sau, không thể nhúc nhích.Trong không khí mang theo mùi ẩm mốc.An Diệc Diệp vừa cử động đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.Trong căn phòng nho nhỏ này chỉ có một chiếc giường và hai chiếc ghế dựa, bên cạnh chất một đống quần áo lộn xộn và vài món đồ linh tinh.Nhà đã rất cũ, rèm bị kéo chặt, ánh sáng rất ít.Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Dư Nhã Thiểm cũng nằm ở bên cạnh.Cô cũng bị trói giống An Diệc Diệp, hôn mê chưa tỉnh lại.“Dư Nhã Thiểm? Dư Nhã Thiểm?”Cô gọi vài tiếng, đối phương mới từ từ tỉnh lại.“Đây là đâu?”Cô nhíu mày quan sát xung quanh, còn chưa kịp nói gì, cánh cửa luôn đóng chặt vang lên tiếng chìa khóa mở khóa cửa.Dư Nhã Thiểm sợ hãi nhanh chóng nhích người ra sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ.Két.Cửa bị mở ra.
CHƯƠNG 221
Lúc trước “Thiểm Thiểm”, thiên sứ của anh, đến cả chút hảo cảm cuối cùng còn sót lại trong lòng anh cũng đều bị cô ta diệt sạch!
Anh sa sầm mặt mày đi vào biệt thự cổ, vừa vào cửa đã thấy quản gia nôn nóng chỉ huy người khác lục soát khắp nơi.
“Sao thế? Dư Nhã Thiểm đâu?”
Quản gia vừa thấy anh, sốt ruột chạy đến.
“Cậu chủ, cô chủ và cô Dư đều không thấy đâu cả!”
Đồng tử của Khúc Chấn Sơ co lại, lập tức nắm chặt tay, nhìn lướt xung quanh phòng.
“Sao lại thế này?”
Quản gia như sắp khóc lên.
“Lúc nãy cô Dư nói có chuyện muốn nói với cô chủ, cô chủ cứ nhất quyết bảo vệ sĩ lui ra, chờ thêm vài phút, lúc tôi đi đến thì trong phòng khách đã không còn bóng người nào!”
“Tôi đã bảo bọn họ tìm khắp trong ngoài biệt thự cổ, nhưng vẫn không tìm được người!”
Khúc Chấn Sơ híp mắt, lóe lên ánh sáng sắc lạnh! Giống như lưỡi dao dính máu lộ ra vẻ sắc bén!
“Dư Nhã Thiểm!”
Anh cắn chặt răng, cơ bắp vì phẫn nộ mà căng chặt.
“Điều tra! Trích xuất toàn bộ camera theo dõi ở xung quanh ra! Cho dù có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được người!
Trước mắt, toàn là một màu đen.
Phần gáy truyền đến cơn đau kịch liệt cùng cảm giác buồn nôn.
An Diệc Diệp giãy giụa, vất vả mở mắt ra.
Tầm mắt dần sáng lên.
Lọt vào tầm mắt là một vách tường.
Cô bị trói hai tay ra sau, không thể nhúc nhích.
Trong không khí mang theo mùi ẩm mốc.
An Diệc Diệp vừa cử động đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Trong căn phòng nho nhỏ này chỉ có một chiếc giường và hai chiếc ghế dựa, bên cạnh chất một đống quần áo lộn xộn và vài món đồ linh tinh.
Nhà đã rất cũ, rèm bị kéo chặt, ánh sáng rất ít.
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Dư Nhã Thiểm cũng nằm ở bên cạnh.
Cô cũng bị trói giống An Diệc Diệp, hôn mê chưa tỉnh lại.
“Dư Nhã Thiểm? Dư Nhã Thiểm?”
Cô gọi vài tiếng, đối phương mới từ từ tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
Cô nhíu mày quan sát xung quanh, còn chưa kịp nói gì, cánh cửa luôn đóng chặt vang lên tiếng chìa khóa mở khóa cửa.
Dư Nhã Thiểm sợ hãi nhanh chóng nhích người ra sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Két.
Cửa bị mở ra.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 221Lúc trước “Thiểm Thiểm”, thiên sứ của anh, đến cả chút hảo cảm cuối cùng còn sót lại trong lòng anh cũng đều bị cô ta diệt sạch!Anh sa sầm mặt mày đi vào biệt thự cổ, vừa vào cửa đã thấy quản gia nôn nóng chỉ huy người khác lục soát khắp nơi.“Sao thế? Dư Nhã Thiểm đâu?”Quản gia vừa thấy anh, sốt ruột chạy đến.“Cậu chủ, cô chủ và cô Dư đều không thấy đâu cả!”Đồng tử của Khúc Chấn Sơ co lại, lập tức nắm chặt tay, nhìn lướt xung quanh phòng.“Sao lại thế này?”Quản gia như sắp khóc lên.“Lúc nãy cô Dư nói có chuyện muốn nói với cô chủ, cô chủ cứ nhất quyết bảo vệ sĩ lui ra, chờ thêm vài phút, lúc tôi đi đến thì trong phòng khách đã không còn bóng người nào!”“Tôi đã bảo bọn họ tìm khắp trong ngoài biệt thự cổ, nhưng vẫn không tìm được người!”Khúc Chấn Sơ híp mắt, lóe lên ánh sáng sắc lạnh! Giống như lưỡi dao dính máu lộ ra vẻ sắc bén!“Dư Nhã Thiểm!”Anh cắn chặt răng, cơ bắp vì phẫn nộ mà căng chặt.“Điều tra! Trích xuất toàn bộ camera theo dõi ở xung quanh ra! Cho dù có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được người!Trước mắt, toàn là một màu đen.Phần gáy truyền đến cơn đau kịch liệt cùng cảm giác buồn nôn.An Diệc Diệp giãy giụa, vất vả mở mắt ra.Tầm mắt dần sáng lên.Lọt vào tầm mắt là một vách tường.Cô bị trói hai tay ra sau, không thể nhúc nhích.Trong không khí mang theo mùi ẩm mốc.An Diệc Diệp vừa cử động đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.Trong căn phòng nho nhỏ này chỉ có một chiếc giường và hai chiếc ghế dựa, bên cạnh chất một đống quần áo lộn xộn và vài món đồ linh tinh.Nhà đã rất cũ, rèm bị kéo chặt, ánh sáng rất ít.Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Dư Nhã Thiểm cũng nằm ở bên cạnh.Cô cũng bị trói giống An Diệc Diệp, hôn mê chưa tỉnh lại.“Dư Nhã Thiểm? Dư Nhã Thiểm?”Cô gọi vài tiếng, đối phương mới từ từ tỉnh lại.“Đây là đâu?”Cô nhíu mày quan sát xung quanh, còn chưa kịp nói gì, cánh cửa luôn đóng chặt vang lên tiếng chìa khóa mở khóa cửa.Dư Nhã Thiểm sợ hãi nhanh chóng nhích người ra sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ.Két.Cửa bị mở ra.