CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 228
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 228Trong lòng Khúc Chấn Sơ lập tức dâng lên cơn khủng hoảng trước giờ chưa từng có, nhanh chóng lan tỏa.Anh xoay người, đánh mạnh vào cửa.Cánh cửa vốn đã vô cùng yếu ớt lập tức gãy làm đôi.Cửa vừa mở ra, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy người ở bên trong, trái tim lập tức chết lặng.Sau đó là cơn đau thấu tim.Bảo bối của anh.Người anh đặt trong tim mà cưng chiều.Khúc Chấn Sơ gần như không thể thở nổi.Anh nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống trước mặt cô.Dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở miệng.“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”Giọng anh rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm cô hoảng sợ vậy.An Diệc Diệp ngồi trong góc, cuộn tròn người lại.Quần áo bị xé rách một vài chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ra cửa.Con dao cô cầm trong tay vẫn không nhúc nhích.Tim Khúc Chấn Sơ giống như đang vỡ ra thành từng mảnh, anh cẩn thận vươn tay ra.“Xin lỗi…”An Diệc Diệp vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng mà khua khua con dao trong tay!Cô còn tưởng là Lưu Ngạn vào đến nơi rồi!“Biến đi!”Khúc Chấn Sơ sợ cô không cẩn thận làm bản thân bị thương, vội nắm tay, cầm lấy lưỡi dao.Lưỡi dao sắt bén lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.Nhưng anh lại giống như không có bất cứ cảm giác nào.Anh mở hai tay, cẩn thận ôm An Diệc Diệp vào lòng.“Là tôi.”“Tôi đến rồi.”An Diệc Diệp chớp mắt, tầm mắt tập trung vào gương mặt của người đối diện.“Khúc Chấn Sơ.”Cô gọi, đột nhiên phát hiện tay anh toàn là máu, hoảng sợ vội quăng dao đi.“Tôi làm anh bị thương rồi!”Khúc Chấn Sơ không thèm để ý, cúi đầu hôn trán cô, hôn khô nước mắt của cô.“Tôi dẫn cô ra ngoài, được không?”An Diệc Diệp gật đầu, lại đột nhiên sực nhớ ra.“Lưu Ngạn đâu?”Mặt Khúc Chấn Sơ trở nên độc ác, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.“Chưa chết được.”
CHƯƠNG 228
Trong lòng Khúc Chấn Sơ lập tức dâng lên cơn khủng hoảng trước giờ chưa từng có, nhanh chóng lan tỏa.
Anh xoay người, đánh mạnh vào cửa.
Cánh cửa vốn đã vô cùng yếu ớt lập tức gãy làm đôi.
Cửa vừa mở ra, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy người ở bên trong, trái tim lập tức chết lặng.
Sau đó là cơn đau thấu tim.
Bảo bối của anh.
Người anh đặt trong tim mà cưng chiều.
Khúc Chấn Sơ gần như không thể thở nổi.
Anh nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống trước mặt cô.
Dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở miệng.
“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”
Giọng anh rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm cô hoảng sợ vậy.
An Diệc Diệp ngồi trong góc, cuộn tròn người lại.
Quần áo bị xé rách một vài chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ra cửa.
Con dao cô cầm trong tay vẫn không nhúc nhích.
Tim Khúc Chấn Sơ giống như đang vỡ ra thành từng mảnh, anh cẩn thận vươn tay ra.
“Xin lỗi…”
An Diệc Diệp vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng mà khua khua con dao trong tay!
Cô còn tưởng là Lưu Ngạn vào đến nơi rồi!
“Biến đi!”
Khúc Chấn Sơ sợ cô không cẩn thận làm bản thân bị thương, vội nắm tay, cầm lấy lưỡi dao.
Lưỡi dao sắt bén lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.
Nhưng anh lại giống như không có bất cứ cảm giác nào.
Anh mở hai tay, cẩn thận ôm An Diệc Diệp vào lòng.
“Là tôi.”
“Tôi đến rồi.”
An Diệc Diệp chớp mắt, tầm mắt tập trung vào gương mặt của người đối diện.
“Khúc Chấn Sơ.”
Cô gọi, đột nhiên phát hiện tay anh toàn là máu, hoảng sợ vội quăng dao đi.
“Tôi làm anh bị thương rồi!”
Khúc Chấn Sơ không thèm để ý, cúi đầu hôn trán cô, hôn khô nước mắt của cô.
“Tôi dẫn cô ra ngoài, được không?”
An Diệc Diệp gật đầu, lại đột nhiên sực nhớ ra.
“Lưu Ngạn đâu?”
Mặt Khúc Chấn Sơ trở nên độc ác, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.
“Chưa chết được.”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 228Trong lòng Khúc Chấn Sơ lập tức dâng lên cơn khủng hoảng trước giờ chưa từng có, nhanh chóng lan tỏa.Anh xoay người, đánh mạnh vào cửa.Cánh cửa vốn đã vô cùng yếu ớt lập tức gãy làm đôi.Cửa vừa mở ra, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy người ở bên trong, trái tim lập tức chết lặng.Sau đó là cơn đau thấu tim.Bảo bối của anh.Người anh đặt trong tim mà cưng chiều.Khúc Chấn Sơ gần như không thể thở nổi.Anh nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống trước mặt cô.Dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở miệng.“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”Giọng anh rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm cô hoảng sợ vậy.An Diệc Diệp ngồi trong góc, cuộn tròn người lại.Quần áo bị xé rách một vài chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ra cửa.Con dao cô cầm trong tay vẫn không nhúc nhích.Tim Khúc Chấn Sơ giống như đang vỡ ra thành từng mảnh, anh cẩn thận vươn tay ra.“Xin lỗi…”An Diệc Diệp vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng mà khua khua con dao trong tay!Cô còn tưởng là Lưu Ngạn vào đến nơi rồi!“Biến đi!”Khúc Chấn Sơ sợ cô không cẩn thận làm bản thân bị thương, vội nắm tay, cầm lấy lưỡi dao.Lưỡi dao sắt bén lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.Nhưng anh lại giống như không có bất cứ cảm giác nào.Anh mở hai tay, cẩn thận ôm An Diệc Diệp vào lòng.“Là tôi.”“Tôi đến rồi.”An Diệc Diệp chớp mắt, tầm mắt tập trung vào gương mặt của người đối diện.“Khúc Chấn Sơ.”Cô gọi, đột nhiên phát hiện tay anh toàn là máu, hoảng sợ vội quăng dao đi.“Tôi làm anh bị thương rồi!”Khúc Chấn Sơ không thèm để ý, cúi đầu hôn trán cô, hôn khô nước mắt của cô.“Tôi dẫn cô ra ngoài, được không?”An Diệc Diệp gật đầu, lại đột nhiên sực nhớ ra.“Lưu Ngạn đâu?”Mặt Khúc Chấn Sơ trở nên độc ác, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.“Chưa chết được.”