CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 288
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 288Ông nhìn đống tài liệu cao nhồng trên bàn, nhíu mày nói: “Như vậy cũng quá nhiều, sao mà học hết được? Chính ông Bành cũng không biết, còn nhất quyết bắt cháu phải biết, không phải là cố ý sao?”An Diệc Diệp lại không ngại, cười cười.“Cháu xem qua rồi, những tài liệu này đều không tệ, có một số còn là bút ký ông Bành tự tay viết, có tác dụng rất lớn, ông ấy chắc chắn đều biết.”Ông Trương không để ý xua tay.“Thôi đi, ông ấy bị bệnh lãng trí nhẹ, nhớ được mới là lạ!”Thấy An Diệc Diệp vẫn không chịu từ bỏ, ông lấy điện thoại ra, gọi cho ông Bành.Vừa kết nối, giọng điệu khó chịu ngay.“Ông Bành, ông làm ăn kiểu gì thế? Không phải tôi đã nói ông đừng làm khó con bé sao? Sao ông lại bắt con bé phải học thuộc nhiều tài liệu như thế?”Ông Bành cũng không yếu thế.Giọng lớn đến mức cho dù An Diệc Diệp ngồi ở bên kia cũng nghe thấy được.“Tôi làm khó con bé đó thì sao nào? Nếu chút khó đó cũng không chịu nổi thì nên cuốn gói đi sớm thì hơn.”“Nè! Sao ông lại…”Còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.Ông Trương trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, bực bội lẩm bầm.Sau đó quay đầu nhìn An Diệc Diệp.“Nhóc con, cái ông này cứng đầu lắm, nếu không cháu đổi người khác đi, ông có quen một số người không tệ, tốt hơn ông ấy nhiều.”An Diệc Diệp xua tay.“Không cần, cháu thấy ông Bành rất tốt.”Thật ra cô cũng có suy nghĩ giống ông Bành, phục hồi văn vật vốn là một công việc bình thản đến nhạt nhẽo, đương nhiên sẽ khá vất vả.“Cháu muốn thử xem, chỉ cần học thuộc là được, nhưng mấy ngày này sẽ không thể đi ra ngoài cũng ông được.”“Không đi thì thôi, bây giờ đương nhiên là việc học của cháu quan trọng nhất.”Ông Trương cũng thông cảm gật đầu, trong lòng lại mắng ông Bành thêm một trận.Đương nhiên không thể trách nhóc con, cho dù có trách thì cũng phải trách ông già kỳ cục kia.An ủi An Diệc Diệp một lúc rồi ông Trương mới rời đi, hình như cũng đã báo trước cho mấy người khác.Mấy ngày tiếp theo, nhóm ông Trương cũng không đến tìm cô nữa, An Diệc Diệp vẫn luôn ở trong lâu đài cổ không đi ra ngoài, vội vàng học thuộc đống tài liệu dài dòng rườm rà kia.Chờ đến bảy ngày sau, khi cô quay trở lại Nhu Tinh, đã vô cùng tự tin.Mấy ngày nay, lỗ tai của ông Bành đã bị mấy người ông Trương nói đến mọc kén, lần này cố ý đến sớm, cũng là vì muốn xem thử An Diệc Diệp giỏi đến cỡ nào.Ông cầm ấm trà, hơi nâng cằm nhìn An Diệc Diệp.Đọc được một lúc, ông Bành vội vàng giơ tay ngắt lời cô: “Bắt đầu đọc từ chương 2.” An Diệc Diệp gật đầu, vừa nhớ lại vừa đọc thuộc lòng.
CHƯƠNG 288
Ông nhìn đống tài liệu cao nhồng trên bàn, nhíu mày nói: “Như vậy cũng quá nhiều, sao mà học hết được? Chính ông Bành cũng không biết, còn nhất quyết bắt cháu phải biết, không phải là cố ý sao?”
An Diệc Diệp lại không ngại, cười cười.
“Cháu xem qua rồi, những tài liệu này đều không tệ, có một số còn là bút ký ông Bành tự tay viết, có tác dụng rất lớn, ông ấy chắc chắn đều biết.”
Ông Trương không để ý xua tay.
“Thôi đi, ông ấy bị bệnh lãng trí nhẹ, nhớ được mới là lạ!”
Thấy An Diệc Diệp vẫn không chịu từ bỏ, ông lấy điện thoại ra, gọi cho ông Bành.
Vừa kết nối, giọng điệu khó chịu ngay.
“Ông Bành, ông làm ăn kiểu gì thế? Không phải tôi đã nói ông đừng làm khó con bé sao? Sao ông lại bắt con bé phải học thuộc nhiều tài liệu như thế?”
Ông Bành cũng không yếu thế.
Giọng lớn đến mức cho dù An Diệc Diệp ngồi ở bên kia cũng nghe thấy được.
“Tôi làm khó con bé đó thì sao nào? Nếu chút khó đó cũng không chịu nổi thì nên cuốn gói đi sớm thì hơn.”
“Nè! Sao ông lại…”
Còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.
Ông Trương trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, bực bội lẩm bầm.
Sau đó quay đầu nhìn An Diệc Diệp.
“Nhóc con, cái ông này cứng đầu lắm, nếu không cháu đổi người khác đi, ông có quen một số người không tệ, tốt hơn ông ấy nhiều.”
An Diệc Diệp xua tay.
“Không cần, cháu thấy ông Bành rất tốt.”
Thật ra cô cũng có suy nghĩ giống ông Bành, phục hồi văn vật vốn là một công việc bình thản đến nhạt nhẽo, đương nhiên sẽ khá vất vả.
“Cháu muốn thử xem, chỉ cần học thuộc là được, nhưng mấy ngày này sẽ không thể đi ra ngoài cũng ông được.”
“Không đi thì thôi, bây giờ đương nhiên là việc học của cháu quan trọng nhất.”
Ông Trương cũng thông cảm gật đầu, trong lòng lại mắng ông Bành thêm một trận.
Đương nhiên không thể trách nhóc con, cho dù có trách thì cũng phải trách ông già kỳ cục kia.
An ủi An Diệc Diệp một lúc rồi ông Trương mới rời đi, hình như cũng đã báo trước cho mấy người khác.
Mấy ngày tiếp theo, nhóm ông Trương cũng không đến tìm cô nữa, An Diệc Diệp vẫn luôn ở trong lâu đài cổ không đi ra ngoài, vội vàng học thuộc đống tài liệu dài dòng rườm rà kia.
Chờ đến bảy ngày sau, khi cô quay trở lại Nhu Tinh, đã vô cùng tự tin.
Mấy ngày nay, lỗ tai của ông Bành đã bị mấy người ông Trương nói đến mọc kén, lần này cố ý đến sớm, cũng là vì muốn xem thử An Diệc Diệp giỏi đến cỡ nào.
Ông cầm ấm trà, hơi nâng cằm nhìn An Diệc Diệp.
Đọc được một lúc, ông Bành vội vàng giơ tay ngắt lời cô: “Bắt đầu đọc từ chương 2.” An Diệc Diệp gật đầu, vừa nhớ lại vừa đọc thuộc lòng.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 288Ông nhìn đống tài liệu cao nhồng trên bàn, nhíu mày nói: “Như vậy cũng quá nhiều, sao mà học hết được? Chính ông Bành cũng không biết, còn nhất quyết bắt cháu phải biết, không phải là cố ý sao?”An Diệc Diệp lại không ngại, cười cười.“Cháu xem qua rồi, những tài liệu này đều không tệ, có một số còn là bút ký ông Bành tự tay viết, có tác dụng rất lớn, ông ấy chắc chắn đều biết.”Ông Trương không để ý xua tay.“Thôi đi, ông ấy bị bệnh lãng trí nhẹ, nhớ được mới là lạ!”Thấy An Diệc Diệp vẫn không chịu từ bỏ, ông lấy điện thoại ra, gọi cho ông Bành.Vừa kết nối, giọng điệu khó chịu ngay.“Ông Bành, ông làm ăn kiểu gì thế? Không phải tôi đã nói ông đừng làm khó con bé sao? Sao ông lại bắt con bé phải học thuộc nhiều tài liệu như thế?”Ông Bành cũng không yếu thế.Giọng lớn đến mức cho dù An Diệc Diệp ngồi ở bên kia cũng nghe thấy được.“Tôi làm khó con bé đó thì sao nào? Nếu chút khó đó cũng không chịu nổi thì nên cuốn gói đi sớm thì hơn.”“Nè! Sao ông lại…”Còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.Ông Trương trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, bực bội lẩm bầm.Sau đó quay đầu nhìn An Diệc Diệp.“Nhóc con, cái ông này cứng đầu lắm, nếu không cháu đổi người khác đi, ông có quen một số người không tệ, tốt hơn ông ấy nhiều.”An Diệc Diệp xua tay.“Không cần, cháu thấy ông Bành rất tốt.”Thật ra cô cũng có suy nghĩ giống ông Bành, phục hồi văn vật vốn là một công việc bình thản đến nhạt nhẽo, đương nhiên sẽ khá vất vả.“Cháu muốn thử xem, chỉ cần học thuộc là được, nhưng mấy ngày này sẽ không thể đi ra ngoài cũng ông được.”“Không đi thì thôi, bây giờ đương nhiên là việc học của cháu quan trọng nhất.”Ông Trương cũng thông cảm gật đầu, trong lòng lại mắng ông Bành thêm một trận.Đương nhiên không thể trách nhóc con, cho dù có trách thì cũng phải trách ông già kỳ cục kia.An ủi An Diệc Diệp một lúc rồi ông Trương mới rời đi, hình như cũng đã báo trước cho mấy người khác.Mấy ngày tiếp theo, nhóm ông Trương cũng không đến tìm cô nữa, An Diệc Diệp vẫn luôn ở trong lâu đài cổ không đi ra ngoài, vội vàng học thuộc đống tài liệu dài dòng rườm rà kia.Chờ đến bảy ngày sau, khi cô quay trở lại Nhu Tinh, đã vô cùng tự tin.Mấy ngày nay, lỗ tai của ông Bành đã bị mấy người ông Trương nói đến mọc kén, lần này cố ý đến sớm, cũng là vì muốn xem thử An Diệc Diệp giỏi đến cỡ nào.Ông cầm ấm trà, hơi nâng cằm nhìn An Diệc Diệp.Đọc được một lúc, ông Bành vội vàng giơ tay ngắt lời cô: “Bắt đầu đọc từ chương 2.” An Diệc Diệp gật đầu, vừa nhớ lại vừa đọc thuộc lòng.