Tác giả:

Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn…

Chương 419: Chương 419

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Một bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi, có tư cách gì chiếm lấy người phụ nữ như Tô Mục Tuyết?Tô Mục Tuyết là của mình, cô chạy không thoát, tôi nhất định sẽ cướp cô về, chắc chắn thế!Bên kia, Triệu Nam Thiên cúp máy, nhìn món ăn tinh xảo đầy bàn thì đột nhiên cũng không còn khẩu vị nữa.Đang chuẩn bị đưa món ăn vào tủ lạnh, điện thoại nhận được tin nhắn: “Anh Thiên.”Triệu Nam Thiên vừa nhìn là tin nhắn của Liễu Nhiên, còn tưởng bên cô ấy xảy ra chuyện gì thay đổi, anh vội hỏi: “Sao vậy?”Cô ấy do dự một lúc rồi tiếp tục nhắn lại: “Ờm… chút nữa anh tới, có thể giúp tôi mang chút đồ ăn khuya được không?”“Cô còn chưa ăn tối hả?”Triệu Nam Thiên nhìn thời gian, lúc này là bảy giờ rưỡi, nếu cô ấy ăn tối xong thì sao lại đói nhanh như vậy?“Ừm, có chút chuyện, nên chưa kịp ăn.”“Được, bây giờ tôi qua đó ngay.”Triệu Nam Thiên nghĩ, cô gái này chắc bận việc nên quên ăn, cũng không gọi thức ăn ngoài, anh dứt khoát lấy hộp cơm rồi cho đồ ăn vào đó.Lúc anh tới công ty Vật Nghiệp thì vừa đúng bảy giờ rưỡi.Toà nhà của công ty Vật Nghiệp có nhiều văn phòng còn sáng đèn, phòng bảo vệ ở cửa vẫn có người ngồi canh gác.Tuy Triệu Nam Thiên tới đây vài lần, nhưng có nhiều chủ doanh nghiệp đến công ty Vật Nghiệp, người có thể nhận ra anh thật ra không nhiều.Nhìn Triệu Nam Thiên thấy lạ, bác bảo vệ quát mắng: “Tan làm rồi, cậu tới đây làm gì?”Triệu Nam Thiên mỉm cười: “Tôi tới tìm Liễu Nhiên.”Bác bảo vệ quan sát Triệu Nam Thiên: “Cậu là gì của cô ấy?”Triệu Nam Thiên ngớ người, không báo thân phận của mình cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, phải chi ban ngày thì cũng được rồi.Đêm tối anh tới công ty Vật Nghiệp, nếu bị người có quyết tâm biết chắc chắn sẽ gây thêm phiền toái!Triệu Nam Thiên linh động nhúc nhích, suy nghĩ rồi nói: “Tôi là bạn trai của Liễu Nhiên, tên là Trương Vũ.”Nói xong, anh còn giơ hộp cơm trong tay lên: “Cô ấy nói buổi tối chưa ăn gì nên tôi tới đưa đồ ăn cho cô ấy.”“Thì ra là bạn trai của Liễu Nhiên à.Được rồi, mau rồi đi.Chắc cô ấy đang ở văn phòng, lúc nãy không thấy cô ấy xuống.”Ông cụ cũng không hỏi nhiều, tiếp tục xem TV.Một mình Triệu Nam Thiên đi tới văn phòng Nghiệp Vật, hành lang trống rộng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói, chắc là nhân viên trực ban của phòng ban khác.Anh tới trước cửa phòng tài vụ và gõ cửa, bên trong có giọng nhút nhát truyền ra: “Anh Thiên, là anh hả?”Triệu Nam Thiên cảm thấy lạ, anh cười đáp lại.Thấy Triệu Nam Thiên đứng ngoài cửa, Liễu Nhiên thở phào: “Anh Thiên, cuối cùng anh tới rồi!”Triệu Nam Thiên cười ha ha hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Một bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi, có tư cách gì chiếm lấy người phụ nữ như Tô Mục Tuyết?

Tô Mục Tuyết là của mình, cô chạy không thoát, tôi nhất định sẽ cướp cô về, chắc chắn thế!

Bên kia, Triệu Nam Thiên cúp máy, nhìn món ăn tinh xảo đầy bàn thì đột nhiên cũng không còn khẩu vị nữa.

Đang chuẩn bị đưa món ăn vào tủ lạnh, điện thoại nhận được tin nhắn: “Anh Thiên.

Triệu Nam Thiên vừa nhìn là tin nhắn của Liễu Nhiên, còn tưởng bên cô ấy xảy ra chuyện gì thay đổi, anh vội hỏi: “Sao vậy?”

Cô ấy do dự một lúc rồi tiếp tục nhắn lại: “Ờm… chút nữa anh tới, có thể giúp tôi mang chút đồ ăn khuya được không?”

“Cô còn chưa ăn tối hả?”

Triệu Nam Thiên nhìn thời gian, lúc này là bảy giờ rưỡi, nếu cô ấy ăn tối xong thì sao lại đói nhanh như vậy?

“Ừm, có chút chuyện, nên chưa kịp ăn.

“Được, bây giờ tôi qua đó ngay.

Triệu Nam Thiên nghĩ, cô gái này chắc bận việc nên quên ăn, cũng không gọi thức ăn ngoài, anh dứt khoát lấy hộp cơm rồi cho đồ ăn vào đó.

Lúc anh tới công ty Vật Nghiệp thì vừa đúng bảy giờ rưỡi.

Toà nhà của công ty Vật Nghiệp có nhiều văn phòng còn sáng đèn, phòng bảo vệ ở cửa vẫn có người ngồi canh gác.

Tuy Triệu Nam Thiên tới đây vài lần, nhưng có nhiều chủ doanh nghiệp đến công ty Vật Nghiệp, người có thể nhận ra anh thật ra không nhiều.

Nhìn Triệu Nam Thiên thấy lạ, bác bảo vệ quát mắng: “Tan làm rồi, cậu tới đây làm gì?”

Triệu Nam Thiên mỉm cười: “Tôi tới tìm Liễu Nhiên.

Bác bảo vệ quan sát Triệu Nam Thiên: “Cậu là gì của cô ấy?”

Triệu Nam Thiên ngớ người, không báo thân phận của mình cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, phải chi ban ngày thì cũng được rồi.

Đêm tối anh tới công ty Vật Nghiệp, nếu bị người có quyết tâm biết chắc chắn sẽ gây thêm phiền toái!

Triệu Nam Thiên linh động nhúc nhích, suy nghĩ rồi nói: “Tôi là bạn trai của Liễu Nhiên, tên là Trương Vũ.

Nói xong, anh còn giơ hộp cơm trong tay lên: “Cô ấy nói buổi tối chưa ăn gì nên tôi tới đưa đồ ăn cho cô ấy.

“Thì ra là bạn trai của Liễu Nhiên à.

Được rồi, mau rồi đi.

Chắc cô ấy đang ở văn phòng, lúc nãy không thấy cô ấy xuống.

Ông cụ cũng không hỏi nhiều, tiếp tục xem TV.

Một mình Triệu Nam Thiên đi tới văn phòng Nghiệp Vật, hành lang trống rộng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói, chắc là nhân viên trực ban của phòng ban khác.

Anh tới trước cửa phòng tài vụ và gõ cửa, bên trong có giọng nhút nhát truyền ra: “Anh Thiên, là anh hả?”

Triệu Nam Thiên cảm thấy lạ, anh cười đáp lại.

Thấy Triệu Nam Thiên đứng ngoài cửa, Liễu Nhiên thở phào: “Anh Thiên, cuối cùng anh tới rồi!”

Triệu Nam Thiên cười ha ha hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Một bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi, có tư cách gì chiếm lấy người phụ nữ như Tô Mục Tuyết?Tô Mục Tuyết là của mình, cô chạy không thoát, tôi nhất định sẽ cướp cô về, chắc chắn thế!Bên kia, Triệu Nam Thiên cúp máy, nhìn món ăn tinh xảo đầy bàn thì đột nhiên cũng không còn khẩu vị nữa.Đang chuẩn bị đưa món ăn vào tủ lạnh, điện thoại nhận được tin nhắn: “Anh Thiên.”Triệu Nam Thiên vừa nhìn là tin nhắn của Liễu Nhiên, còn tưởng bên cô ấy xảy ra chuyện gì thay đổi, anh vội hỏi: “Sao vậy?”Cô ấy do dự một lúc rồi tiếp tục nhắn lại: “Ờm… chút nữa anh tới, có thể giúp tôi mang chút đồ ăn khuya được không?”“Cô còn chưa ăn tối hả?”Triệu Nam Thiên nhìn thời gian, lúc này là bảy giờ rưỡi, nếu cô ấy ăn tối xong thì sao lại đói nhanh như vậy?“Ừm, có chút chuyện, nên chưa kịp ăn.”“Được, bây giờ tôi qua đó ngay.”Triệu Nam Thiên nghĩ, cô gái này chắc bận việc nên quên ăn, cũng không gọi thức ăn ngoài, anh dứt khoát lấy hộp cơm rồi cho đồ ăn vào đó.Lúc anh tới công ty Vật Nghiệp thì vừa đúng bảy giờ rưỡi.Toà nhà của công ty Vật Nghiệp có nhiều văn phòng còn sáng đèn, phòng bảo vệ ở cửa vẫn có người ngồi canh gác.Tuy Triệu Nam Thiên tới đây vài lần, nhưng có nhiều chủ doanh nghiệp đến công ty Vật Nghiệp, người có thể nhận ra anh thật ra không nhiều.Nhìn Triệu Nam Thiên thấy lạ, bác bảo vệ quát mắng: “Tan làm rồi, cậu tới đây làm gì?”Triệu Nam Thiên mỉm cười: “Tôi tới tìm Liễu Nhiên.”Bác bảo vệ quan sát Triệu Nam Thiên: “Cậu là gì của cô ấy?”Triệu Nam Thiên ngớ người, không báo thân phận của mình cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, phải chi ban ngày thì cũng được rồi.Đêm tối anh tới công ty Vật Nghiệp, nếu bị người có quyết tâm biết chắc chắn sẽ gây thêm phiền toái!Triệu Nam Thiên linh động nhúc nhích, suy nghĩ rồi nói: “Tôi là bạn trai của Liễu Nhiên, tên là Trương Vũ.”Nói xong, anh còn giơ hộp cơm trong tay lên: “Cô ấy nói buổi tối chưa ăn gì nên tôi tới đưa đồ ăn cho cô ấy.”“Thì ra là bạn trai của Liễu Nhiên à.Được rồi, mau rồi đi.Chắc cô ấy đang ở văn phòng, lúc nãy không thấy cô ấy xuống.”Ông cụ cũng không hỏi nhiều, tiếp tục xem TV.Một mình Triệu Nam Thiên đi tới văn phòng Nghiệp Vật, hành lang trống rộng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói, chắc là nhân viên trực ban của phòng ban khác.Anh tới trước cửa phòng tài vụ và gõ cửa, bên trong có giọng nhút nhát truyền ra: “Anh Thiên, là anh hả?”Triệu Nam Thiên cảm thấy lạ, anh cười đáp lại.Thấy Triệu Nam Thiên đứng ngoài cửa, Liễu Nhiên thở phào: “Anh Thiên, cuối cùng anh tới rồi!”Triệu Nam Thiên cười ha ha hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Chương 419: Chương 419