Tác giả:

CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…

Chương 313

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 313“Viện trưởng chưa ra… Viện trưởng còn chưa đi ra…”Sắc mặt cô đại biến, bỗng xông về phía cô nhi viện.“Viện trưởng! Viện trưởng!”Cô gào thét, muốn xông vào.Hiện lửa đang bốc lên ngùn ngụt, cô vừa lao ra, đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại.“Cô này, cô đừng như vậy, chúng tôi còn đang dập lửa.”An Diệc Diệp kéo anh ta lại.“Viện trưởng còn ở bên trong! Viện trưởng cô nhi viện!”An Diệc Diệp không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị nhân viên cứu hỏa cản lại.Từ nhỏ cô đã được viện trưởng nuôi lớn, vẫn luôn xem viện trưởng như người thân duy nhất của mình.Cô vốn đang tính toán giữ lại cô nhi viện, sau này sẽ tân trang lại rồi tiếp nhận nhiều đứa trẻ hơn.Nhưng mà cô còn chưa hoàn thành được gì cả, thì…Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị ngọn lửa hong khô.Nhìn ngọn lửa đỏ rực trước mặt, An Diệc Diệp sụp đổ khóc rống lên.“Viện trưởng …”Mấy nhân viên cứu hỏa không kéo được cô: “Cô ơi, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng công việc cứu viện.”Bọn họ kéo An Diệc Diệp ra ngoài, không cho phép cô tiếp tục tới gần.An Diệc Diệp hai chân xụi xuống ngồi trên mặt đất.Ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng tách tách, âm thanh dòng nước ào ào chảy xuống, còn có tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, toàn bộ tràn vào trong tai.Từng hình ảnh viện trưởng Trần ở cô nhi viện lại hiện lên trong đầu.An Diệc Diệp ôm đầu gối, ngồi dưới đất gào khóc.Cô muốn bảo vệ cô nhi viện, muốn bảo vệ viện trưởng, bảo vệ tất cả của cô.Nhưng bây giờ, không còn nữa.Tất cả đã mất rồi…Nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.An Diệc Diệp ngồi phía sau đám người, khóc nức nở như đứa trẻ.Trong đám người, có người chậm rãi tới gần cô.“Muốn biết tại sao cô nhi viện bốc cháy không?”Một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng cô.An Diệc Diệp khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn lại.Bóng lưng một người mặc áo đen, đội mũ đang nhanh chóng rời đi.Nhớ tới câu nói vừa rồi, An Diệc Diệp chợt giật mình.Viện trưởng luôn rất cẩn thận, sao lại đột nhiên bốc cháy chứ?Đáng lẽ tất cả những thứ đã bị phá hủy xung quanh không thể bị liên luỵ.Khả năng duy nhất, chính là có người phóng hỏa.

CHƯƠNG 313

“Viện trưởng chưa ra… Viện trưởng còn chưa đi ra…”

Sắc mặt cô đại biến, bỗng xông về phía cô nhi viện.

“Viện trưởng! Viện trưởng!”

Cô gào thét, muốn xông vào.

Hiện lửa đang bốc lên ngùn ngụt, cô vừa lao ra, đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại.

“Cô này, cô đừng như vậy, chúng tôi còn đang dập lửa.”

An Diệc Diệp kéo anh ta lại.

“Viện trưởng còn ở bên trong! Viện trưởng cô nhi viện!”

An Diệc Diệp không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị nhân viên cứu hỏa cản lại.

Từ nhỏ cô đã được viện trưởng nuôi lớn, vẫn luôn xem viện trưởng như người thân duy nhất của mình.

Cô vốn đang tính toán giữ lại cô nhi viện, sau này sẽ tân trang lại rồi tiếp nhận nhiều đứa trẻ hơn.

Nhưng mà cô còn chưa hoàn thành được gì cả, thì…

Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị ngọn lửa hong khô.

Nhìn ngọn lửa đỏ rực trước mặt, An Diệc Diệp sụp đổ khóc rống lên.

“Viện trưởng …”

Mấy nhân viên cứu hỏa không kéo được cô: “Cô ơi, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng công việc cứu viện.”

Bọn họ kéo An Diệc Diệp ra ngoài, không cho phép cô tiếp tục tới gần.

An Diệc Diệp hai chân xụi xuống ngồi trên mặt đất.

Ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng tách tách, âm thanh dòng nước ào ào chảy xuống, còn có tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, toàn bộ tràn vào trong tai.

Từng hình ảnh viện trưởng Trần ở cô nhi viện lại hiện lên trong đầu.

An Diệc Diệp ôm đầu gối, ngồi dưới đất gào khóc.

Cô muốn bảo vệ cô nhi viện, muốn bảo vệ viện trưởng, bảo vệ tất cả của cô.

Nhưng bây giờ, không còn nữa.

Tất cả đã mất rồi…

Nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.

An Diệc Diệp ngồi phía sau đám người, khóc nức nở như đứa trẻ.

Trong đám người, có người chậm rãi tới gần cô.

“Muốn biết tại sao cô nhi viện bốc cháy không?”

Một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng cô.

An Diệc Diệp khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn lại.

Bóng lưng một người mặc áo đen, đội mũ đang nhanh chóng rời đi.

Nhớ tới câu nói vừa rồi, An Diệc Diệp chợt giật mình.

Viện trưởng luôn rất cẩn thận, sao lại đột nhiên bốc cháy chứ?

Đáng lẽ tất cả những thứ đã bị phá hủy xung quanh không thể bị liên luỵ.

Khả năng duy nhất, chính là có người phóng hỏa.

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 313“Viện trưởng chưa ra… Viện trưởng còn chưa đi ra…”Sắc mặt cô đại biến, bỗng xông về phía cô nhi viện.“Viện trưởng! Viện trưởng!”Cô gào thét, muốn xông vào.Hiện lửa đang bốc lên ngùn ngụt, cô vừa lao ra, đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại.“Cô này, cô đừng như vậy, chúng tôi còn đang dập lửa.”An Diệc Diệp kéo anh ta lại.“Viện trưởng còn ở bên trong! Viện trưởng cô nhi viện!”An Diệc Diệp không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị nhân viên cứu hỏa cản lại.Từ nhỏ cô đã được viện trưởng nuôi lớn, vẫn luôn xem viện trưởng như người thân duy nhất của mình.Cô vốn đang tính toán giữ lại cô nhi viện, sau này sẽ tân trang lại rồi tiếp nhận nhiều đứa trẻ hơn.Nhưng mà cô còn chưa hoàn thành được gì cả, thì…Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị ngọn lửa hong khô.Nhìn ngọn lửa đỏ rực trước mặt, An Diệc Diệp sụp đổ khóc rống lên.“Viện trưởng …”Mấy nhân viên cứu hỏa không kéo được cô: “Cô ơi, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng công việc cứu viện.”Bọn họ kéo An Diệc Diệp ra ngoài, không cho phép cô tiếp tục tới gần.An Diệc Diệp hai chân xụi xuống ngồi trên mặt đất.Ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng tách tách, âm thanh dòng nước ào ào chảy xuống, còn có tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, toàn bộ tràn vào trong tai.Từng hình ảnh viện trưởng Trần ở cô nhi viện lại hiện lên trong đầu.An Diệc Diệp ôm đầu gối, ngồi dưới đất gào khóc.Cô muốn bảo vệ cô nhi viện, muốn bảo vệ viện trưởng, bảo vệ tất cả của cô.Nhưng bây giờ, không còn nữa.Tất cả đã mất rồi…Nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.An Diệc Diệp ngồi phía sau đám người, khóc nức nở như đứa trẻ.Trong đám người, có người chậm rãi tới gần cô.“Muốn biết tại sao cô nhi viện bốc cháy không?”Một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng cô.An Diệc Diệp khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn lại.Bóng lưng một người mặc áo đen, đội mũ đang nhanh chóng rời đi.Nhớ tới câu nói vừa rồi, An Diệc Diệp chợt giật mình.Viện trưởng luôn rất cẩn thận, sao lại đột nhiên bốc cháy chứ?Đáng lẽ tất cả những thứ đã bị phá hủy xung quanh không thể bị liên luỵ.Khả năng duy nhất, chính là có người phóng hỏa.

Chương 313