CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 332
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 332An Diệc Diệp dao động, bước đến xem, quả nhiên thấy có vài nơi trên lưng anh đã ửng đỏ lên, còn sưng lên nữa.Cô lập tức mềm lòng, vội lấy thuốc mỡ bác sĩ đã chuẩn bị trước đó, bôi cho anh.Bàn tay mềm mại bôi từng chút thuốc mỡ mát lạnh, xua tan cơn đau.An Diệc Diệp không kiềm lòng nổi, tiến gần thổi “phù phù” cho anh.“Biết rõ đang cháy, sao còn chạy vào trong làm gì?”Có lúc cô thậm chí còn cảm thấy người trước mắt này đã bị điên rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.Đến cả trẻ con cũng biết, chuyện như vậy là không thể làm.Khúc Chấn Sơ lại thờ ơ nói: “Anh tưởng rằng em ở trong đó.”Một câu đơn giản như vậy nhưng đủ để khiến An Diệc Diệp yên tĩnh lại.Giọng nói của anh rất tùy ý, nhẹ nhàng, nhưng chỉ có An Diệc Diệp biết rõ trọng lượng của câu nói này.Vì cô ở trong đó, cho dù có bị cháy, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn sẽ xông vào.“Nhưng em không ở trong đó.” An Diệc Diệp khẽ nói.“May mà không ở trong đó.”Khúc Chấn Sơ nói một câu, rồi chợt nắm cổ tay An Diệc Diệp.“Anh đã từng nói với em là không được chạy lung tung hay chưa?”“Xin lỗi…”Khúc Chấn Sơ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.“Tại sao em lại đến cô nhi viện?”An Diệc Diệp cúi đầu, không trả lời.Căn phòng yên tĩnh một lúc, Khúc Chấn Sơ không hỏi tiếp nữa.An Diệc Diệp nghĩ một lúc, mới nói: “Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ở đấy.”Chuyện này, An Diệc Diệp đã dặn dò mấy người Chiết Lam, nhưng vẫn chưa nói cho Khúc Chấn Sơ.Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì quay đầu lại.“Cô ta chưa rời đi?”“Ừm.”Nói xong, không ai nói gì nữa.Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh nhớ rõ.Trước đó lúc đi cứu cô, có người nói, An Diệc Diệp vừa nghe thấy cô nhi viện bị cháy thì liền hoảng loạn chạy tới đó.Suýt chút nữa còn mạo hiểm xông vào trong cô nhi viện.Cô và cô nhi viện có quan hệ gì với nhau?Anh nhớ rõ, trong hồ sơ, con gái nhà họ Tiêu không có bất cứ liên quan gì đến cô nhi viện.Lại còn là cô nhi viện Thần Hi…Cô nhi viện của “Nhã Thiểm”.An Diệc Diệp vừa mới từ phòng làm việc của bác sĩ trở về, Chiết Lam và quản gia đã đựa hồ sơ kết quả điều tra cho cô.
CHƯƠNG 332
An Diệc Diệp dao động, bước đến xem, quả nhiên thấy có vài nơi trên lưng anh đã ửng đỏ lên, còn sưng lên nữa.
Cô lập tức mềm lòng, vội lấy thuốc mỡ bác sĩ đã chuẩn bị trước đó, bôi cho anh.
Bàn tay mềm mại bôi từng chút thuốc mỡ mát lạnh, xua tan cơn đau.
An Diệc Diệp không kiềm lòng nổi, tiến gần thổi “phù phù” cho anh.
“Biết rõ đang cháy, sao còn chạy vào trong làm gì?”
Có lúc cô thậm chí còn cảm thấy người trước mắt này đã bị điên rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.
Đến cả trẻ con cũng biết, chuyện như vậy là không thể làm.
Khúc Chấn Sơ lại thờ ơ nói: “Anh tưởng rằng em ở trong đó.”
Một câu đơn giản như vậy nhưng đủ để khiến An Diệc Diệp yên tĩnh lại.
Giọng nói của anh rất tùy ý, nhẹ nhàng, nhưng chỉ có An Diệc Diệp biết rõ trọng lượng của câu nói này.
Vì cô ở trong đó, cho dù có bị cháy, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn sẽ xông vào.
“Nhưng em không ở trong đó.” An Diệc Diệp khẽ nói.
“May mà không ở trong đó.”
Khúc Chấn Sơ nói một câu, rồi chợt nắm cổ tay An Diệc Diệp.
“Anh đã từng nói với em là không được chạy lung tung hay chưa?”
“Xin lỗi…”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
“Tại sao em lại đến cô nhi viện?”
An Diệc Diệp cúi đầu, không trả lời.
Căn phòng yên tĩnh một lúc, Khúc Chấn Sơ không hỏi tiếp nữa.
An Diệc Diệp nghĩ một lúc, mới nói: “Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ở đấy.”
Chuyện này, An Diệc Diệp đã dặn dò mấy người Chiết Lam, nhưng vẫn chưa nói cho Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì quay đầu lại.
“Cô ta chưa rời đi?”
“Ừm.”
Nói xong, không ai nói gì nữa.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh nhớ rõ.
Trước đó lúc đi cứu cô, có người nói, An Diệc Diệp vừa nghe thấy cô nhi viện bị cháy thì liền hoảng loạn chạy tới đó.
Suýt chút nữa còn mạo hiểm xông vào trong cô nhi viện.
Cô và cô nhi viện có quan hệ gì với nhau?
Anh nhớ rõ, trong hồ sơ, con gái nhà họ Tiêu không có bất cứ liên quan gì đến cô nhi viện.
Lại còn là cô nhi viện Thần Hi…
Cô nhi viện của “Nhã Thiểm”.
An Diệc Diệp vừa mới từ phòng làm việc của bác sĩ trở về, Chiết Lam và quản gia đã đựa hồ sơ kết quả điều tra cho cô.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 332An Diệc Diệp dao động, bước đến xem, quả nhiên thấy có vài nơi trên lưng anh đã ửng đỏ lên, còn sưng lên nữa.Cô lập tức mềm lòng, vội lấy thuốc mỡ bác sĩ đã chuẩn bị trước đó, bôi cho anh.Bàn tay mềm mại bôi từng chút thuốc mỡ mát lạnh, xua tan cơn đau.An Diệc Diệp không kiềm lòng nổi, tiến gần thổi “phù phù” cho anh.“Biết rõ đang cháy, sao còn chạy vào trong làm gì?”Có lúc cô thậm chí còn cảm thấy người trước mắt này đã bị điên rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.Đến cả trẻ con cũng biết, chuyện như vậy là không thể làm.Khúc Chấn Sơ lại thờ ơ nói: “Anh tưởng rằng em ở trong đó.”Một câu đơn giản như vậy nhưng đủ để khiến An Diệc Diệp yên tĩnh lại.Giọng nói của anh rất tùy ý, nhẹ nhàng, nhưng chỉ có An Diệc Diệp biết rõ trọng lượng của câu nói này.Vì cô ở trong đó, cho dù có bị cháy, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn sẽ xông vào.“Nhưng em không ở trong đó.” An Diệc Diệp khẽ nói.“May mà không ở trong đó.”Khúc Chấn Sơ nói một câu, rồi chợt nắm cổ tay An Diệc Diệp.“Anh đã từng nói với em là không được chạy lung tung hay chưa?”“Xin lỗi…”Khúc Chấn Sơ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.“Tại sao em lại đến cô nhi viện?”An Diệc Diệp cúi đầu, không trả lời.Căn phòng yên tĩnh một lúc, Khúc Chấn Sơ không hỏi tiếp nữa.An Diệc Diệp nghĩ một lúc, mới nói: “Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ở đấy.”Chuyện này, An Diệc Diệp đã dặn dò mấy người Chiết Lam, nhưng vẫn chưa nói cho Khúc Chấn Sơ.Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì quay đầu lại.“Cô ta chưa rời đi?”“Ừm.”Nói xong, không ai nói gì nữa.Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh nhớ rõ.Trước đó lúc đi cứu cô, có người nói, An Diệc Diệp vừa nghe thấy cô nhi viện bị cháy thì liền hoảng loạn chạy tới đó.Suýt chút nữa còn mạo hiểm xông vào trong cô nhi viện.Cô và cô nhi viện có quan hệ gì với nhau?Anh nhớ rõ, trong hồ sơ, con gái nhà họ Tiêu không có bất cứ liên quan gì đến cô nhi viện.Lại còn là cô nhi viện Thần Hi…Cô nhi viện của “Nhã Thiểm”.An Diệc Diệp vừa mới từ phòng làm việc của bác sĩ trở về, Chiết Lam và quản gia đã đựa hồ sơ kết quả điều tra cho cô.