CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 338
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 338“Quản gia.”Khúc Chấn Sơ hơi hóp mắt.“Đừng nhìn, mau lại đây nghỉ ngơi.”An Diệc Diệp quay đầu lại.“Không phải bây giờ đang là buổi trưa sao?”Khúc Chấn Sơ nói một cách đương nhiên: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi.”An Diệc Diệp đành phải đi qua, còn chưa đến gần đã bị anh kéo, nằm thẳng xuống giường.Anh ôm An Diệc Diệp, ôm cô giống như ôm gối ôm, không thèm quan tâm đến vết thương trên người.Nhưng An Diệc Diệp lại lo lắng thay cho anh.Nhưng mà mấy lần nghỉ trưa như thế này, Khúc Chấn Sơ đều ngủ sau An Diệc Diệp, nhưng lại thức dậy trước cô.Có rất nhiều lần, cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có ngủ hay không.Nếu không ngủ, vậy ngày nào cũng nghỉ trưa đúng giờ làm gì?An Diệc Diệp mở to hai mắt thức dậy, lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn cô.“Lúc nãy anh có ngủ không?”“Không.” Khúc Chấn Sơ nói.Mới nói xong, An Diệc Diệp vừa định ngồi dậy, anh lại nói: “Lưng đau.”Hai chữ ngắn ngủn, An Diệc Diệp cũng không biết vì sao lại có thể nghe ra một chút tủi thân.Cô nhịn không được nhích lại gần, thổi nhẹ lên vết thương trên lưng.“Đau chỗ nào?”Khúc Chấn Sơ không trả lời, ngược lại nhìn An Diệc Diệp.“Dấu hôn không còn nữa rồi.”An Diệc Diệp sửng sốt, duỗi tay sờ.“Vậy sao?”Cô cũng không quá để ý, vừa định đứng dậy, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô.Cơ thể An Diệc Diệp nghiêng đi, ngã vào giường, ngay sau đó lại bị Khúc Chấn Sơ đè lại.Phần gáy truyền đến chút đau đớn, cô hơi nhíu mày, duỗi tay ôm Khúc Chấn Sơ, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên lưng anh.Tay cô lập tức run lên, cẩn thận v**t v*.“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói, em thích anh chưa?”Người đang vùi đầu vào hõm vai cô đột nhiên hơi khựng lại, vẫn không nhúc nhích.An Diệc Diệp nâng tay lên, ôm anh.Lưng đầy vết thương, trong mắt cô, nó còn đẹp hơn những thứ văn vật, đồ cổ quý giá, đắt đỏ nhất thế giới.“Em thích anh.”Nói xong, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Không phải với thân phận Tiêu Nhĩ Giai, mà là em.”Khúc Chấn Sơ từ từ siết chặt tay lại, gần như muốn nhét An Diệc Diệp vào lòng ngực.“Anh nghe thấy rồi.”An Diệc Diệp cong môi, trong mắt lại tràn ra chút đau buồn.
CHƯƠNG 338
“Quản gia.”
Khúc Chấn Sơ hơi hóp mắt.
“Đừng nhìn, mau lại đây nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp quay đầu lại.
“Không phải bây giờ đang là buổi trưa sao?”
Khúc Chấn Sơ nói một cách đương nhiên: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp đành phải đi qua, còn chưa đến gần đã bị anh kéo, nằm thẳng xuống giường.
Anh ôm An Diệc Diệp, ôm cô giống như ôm gối ôm, không thèm quan tâm đến vết thương trên người.
Nhưng An Diệc Diệp lại lo lắng thay cho anh.
Nhưng mà mấy lần nghỉ trưa như thế này, Khúc Chấn Sơ đều ngủ sau An Diệc Diệp, nhưng lại thức dậy trước cô.
Có rất nhiều lần, cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có ngủ hay không.
Nếu không ngủ, vậy ngày nào cũng nghỉ trưa đúng giờ làm gì?
An Diệc Diệp mở to hai mắt thức dậy, lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn cô.
“Lúc nãy anh có ngủ không?”
“Không.” Khúc Chấn Sơ nói.
Mới nói xong, An Diệc Diệp vừa định ngồi dậy, anh lại nói: “Lưng đau.”
Hai chữ ngắn ngủn, An Diệc Diệp cũng không biết vì sao lại có thể nghe ra một chút tủi thân.
Cô nhịn không được nhích lại gần, thổi nhẹ lên vết thương trên lưng.
“Đau chỗ nào?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, ngược lại nhìn An Diệc Diệp.
“Dấu hôn không còn nữa rồi.”
An Diệc Diệp sửng sốt, duỗi tay sờ.
“Vậy sao?”
Cô cũng không quá để ý, vừa định đứng dậy, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô.
Cơ thể An Diệc Diệp nghiêng đi, ngã vào giường, ngay sau đó lại bị Khúc Chấn Sơ đè lại.
Phần gáy truyền đến chút đau đớn, cô hơi nhíu mày, duỗi tay ôm Khúc Chấn Sơ, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên lưng anh.
Tay cô lập tức run lên, cẩn thận v**t v*.
“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói, em thích anh chưa?”
Người đang vùi đầu vào hõm vai cô đột nhiên hơi khựng lại, vẫn không nhúc nhích.
An Diệc Diệp nâng tay lên, ôm anh.
Lưng đầy vết thương, trong mắt cô, nó còn đẹp hơn những thứ văn vật, đồ cổ quý giá, đắt đỏ nhất thế giới.
“Em thích anh.”
Nói xong, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Không phải với thân phận Tiêu Nhĩ Giai, mà là em.”
Khúc Chấn Sơ từ từ siết chặt tay lại, gần như muốn nhét An Diệc Diệp vào lòng ngực.
“Anh nghe thấy rồi.”
An Diệc Diệp cong môi, trong mắt lại tràn ra chút đau buồn.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 338“Quản gia.”Khúc Chấn Sơ hơi hóp mắt.“Đừng nhìn, mau lại đây nghỉ ngơi.”An Diệc Diệp quay đầu lại.“Không phải bây giờ đang là buổi trưa sao?”Khúc Chấn Sơ nói một cách đương nhiên: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi.”An Diệc Diệp đành phải đi qua, còn chưa đến gần đã bị anh kéo, nằm thẳng xuống giường.Anh ôm An Diệc Diệp, ôm cô giống như ôm gối ôm, không thèm quan tâm đến vết thương trên người.Nhưng An Diệc Diệp lại lo lắng thay cho anh.Nhưng mà mấy lần nghỉ trưa như thế này, Khúc Chấn Sơ đều ngủ sau An Diệc Diệp, nhưng lại thức dậy trước cô.Có rất nhiều lần, cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có ngủ hay không.Nếu không ngủ, vậy ngày nào cũng nghỉ trưa đúng giờ làm gì?An Diệc Diệp mở to hai mắt thức dậy, lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn cô.“Lúc nãy anh có ngủ không?”“Không.” Khúc Chấn Sơ nói.Mới nói xong, An Diệc Diệp vừa định ngồi dậy, anh lại nói: “Lưng đau.”Hai chữ ngắn ngủn, An Diệc Diệp cũng không biết vì sao lại có thể nghe ra một chút tủi thân.Cô nhịn không được nhích lại gần, thổi nhẹ lên vết thương trên lưng.“Đau chỗ nào?”Khúc Chấn Sơ không trả lời, ngược lại nhìn An Diệc Diệp.“Dấu hôn không còn nữa rồi.”An Diệc Diệp sửng sốt, duỗi tay sờ.“Vậy sao?”Cô cũng không quá để ý, vừa định đứng dậy, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô.Cơ thể An Diệc Diệp nghiêng đi, ngã vào giường, ngay sau đó lại bị Khúc Chấn Sơ đè lại.Phần gáy truyền đến chút đau đớn, cô hơi nhíu mày, duỗi tay ôm Khúc Chấn Sơ, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên lưng anh.Tay cô lập tức run lên, cẩn thận v**t v*.“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói, em thích anh chưa?”Người đang vùi đầu vào hõm vai cô đột nhiên hơi khựng lại, vẫn không nhúc nhích.An Diệc Diệp nâng tay lên, ôm anh.Lưng đầy vết thương, trong mắt cô, nó còn đẹp hơn những thứ văn vật, đồ cổ quý giá, đắt đỏ nhất thế giới.“Em thích anh.”Nói xong, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Không phải với thân phận Tiêu Nhĩ Giai, mà là em.”Khúc Chấn Sơ từ từ siết chặt tay lại, gần như muốn nhét An Diệc Diệp vào lòng ngực.“Anh nghe thấy rồi.”An Diệc Diệp cong môi, trong mắt lại tràn ra chút đau buồn.