Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn…
Chương 467: Chương 467
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có lỗi: “Thật ra những lời cô nói tôi đều hiểu cả, có điều tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút thời gian.”Tô Mục Tuyết không muốn tiếp tục tranh cãi nữa: “Được rồi, tôi không xen vào chuyện của anh nữa, tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.”Tuy rằng cô không có ý xem thường anh nhưng sau này phải làm sao đây, dựa vào thân phận của Triệu Nam Thiên, cho dù qua được cửa của cô, nhưng nhà họ Tô thì sao?”Nhà họ Tô cũng không phải chỉ có mình dì Mai như hổ rình mồi, nhưng họ hàng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm đó, có ai dễ đối phó đâu!Quan trọng hơn là cha còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, một khi ông ấy biết được sự tồn tại của Triệu Nam Thiên, ông ấy sẽ làm gì đây?Đối với người đàn ông cô vừa kính vừa hận này, Tô Mục Tuyệt không có cách nào phản kháng.Hôm sau, Tô Mục Tuyết dậy sớm.Khi đi xuống cầu thang cô còn cân nhắc sẽ hóa giải mâu thuẫn với Triệu Nam Thiên, có điều cũng chỉ tạm thời áp vấn đề xuống thôi, nếu không giải quyết triệt để, sớm hay muộn cũng sẽ bùng phát thêm lần nữa.Nhìn bữa sáng được bày ngăn nắp trên bàn ăn, cô không khỏi cười khổ.Nếu cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có thể gặp được một người đàn ông biết nóng biết lạnh, còn không cho cô xuống bếp, không can thiệp vào công việc của cô như Triệu Nam Thiên thì thật là phù hợp.Nhưng xuất thân từ nhà họ Tô, ngay từ đầu đã định sẵn cô không thể ở bên một người đàn ông bình thường.Cho dù cô có tình nguyện cho Triệu Nam Thiên chút thời gian, nhưng nhà họ Tô sẽ cho cô thời gian sao?Ăn một chút đồ ăn, Tô Mục Tuyết cũng không vội đi làm mà ngồi ở sô pha xem báo.Triệu Nam Thiên ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không đi làm sao?”“Tôi và vài quản lý cấp cao của công ty muốn tới tập đoàn Đại Phong tham quan, lát nữa có xe tới đón tôi.”Nếu như hôm qua đã nói ra rồi thì Tô Mục Tuyết cũng không cố tình gạt Triệu Nam Thiên nữa, thời gian gần đây, cô phải thay mặt tập đoàn Tô Phong tiếp xúc với tập đoàn đại Phong thông qua Từ Hoa Dương, đây là điều không cách nào tránh khỏi.“Ở xa lắm sao? Vậy tối nay cô có về nhà ăn cơm không?”“Ở khu công nghiệp, chắc là sẽ không về, tập đoàn Đại Phong sẽ chiêu đãi bữa tối.”Nói dứt lời, bên ngoài có tiếng còi xe vang lên.Triệu Nam Thiên đứng ở cửa sổ nhìn, không phải xe của Từ Dương Hoa mà là chiếc xe thương vụ Mercedes Benz của tập đoàn Tô Phong.Thấy Tô Mục Tuyết đang đi giày, đột nhiên anh lại nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay tôi muốn dùng xe một chút.”Tô Mục Tuyết cũng không hỏi nguyên nhân, mở tủ giày ra, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.“Đây là chìa khóa dự phòng, sau này không cần phải nói với tôi, nếu như xe có ở nhà thì anh cứ việc đi.”Nói rồi, cô lại nhắc nhở thêm một câu: “Nhớ đổ đầy xăng cho tôi!”Nhìn Tô Mục Tuyết rời đi, trong lòng Triệu Nam Thiên lại dâng lên một cảm giác khó hiểu không nói nên lời.
Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có lỗi: “Thật ra những lời cô nói tôi đều hiểu cả, có điều tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút thời gian.
”
Tô Mục Tuyết không muốn tiếp tục tranh cãi nữa: “Được rồi, tôi không xen vào chuyện của anh nữa, tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.
”
Tuy rằng cô không có ý xem thường anh nhưng sau này phải làm sao đây, dựa vào thân phận của Triệu Nam Thiên, cho dù qua được cửa của cô, nhưng nhà họ Tô thì sao?”
Nhà họ Tô cũng không phải chỉ có mình dì Mai như hổ rình mồi, nhưng họ hàng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm đó, có ai dễ đối phó đâu!
Quan trọng hơn là cha còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, một khi ông ấy biết được sự tồn tại của Triệu Nam Thiên, ông ấy sẽ làm gì đây?
Đối với người đàn ông cô vừa kính vừa hận này, Tô Mục Tuyệt không có cách nào phản kháng.
Hôm sau, Tô Mục Tuyết dậy sớm.
Khi đi xuống cầu thang cô còn cân nhắc sẽ hóa giải mâu thuẫn với Triệu Nam Thiên, có điều cũng chỉ tạm thời áp vấn đề xuống thôi, nếu không giải quyết triệt để, sớm hay muộn cũng sẽ bùng phát thêm lần nữa.
Nhìn bữa sáng được bày ngăn nắp trên bàn ăn, cô không khỏi cười khổ.
Nếu cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có thể gặp được một người đàn ông biết nóng biết lạnh, còn không cho cô xuống bếp, không can thiệp vào công việc của cô như Triệu Nam Thiên thì thật là phù hợp.
Nhưng xuất thân từ nhà họ Tô, ngay từ đầu đã định sẵn cô không thể ở bên một người đàn ông bình thường.
Cho dù cô có tình nguyện cho Triệu Nam Thiên chút thời gian, nhưng nhà họ Tô sẽ cho cô thời gian sao?
Ăn một chút đồ ăn, Tô Mục Tuyết cũng không vội đi làm mà ngồi ở sô pha xem báo.
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không đi làm sao?”
“Tôi và vài quản lý cấp cao của công ty muốn tới tập đoàn Đại Phong tham quan, lát nữa có xe tới đón tôi.
”
Nếu như hôm qua đã nói ra rồi thì Tô Mục Tuyết cũng không cố tình gạt Triệu Nam Thiên nữa, thời gian gần đây, cô phải thay mặt tập đoàn Tô Phong tiếp xúc với tập đoàn đại Phong thông qua Từ Hoa Dương, đây là điều không cách nào tránh khỏi.
“Ở xa lắm sao? Vậy tối nay cô có về nhà ăn cơm không?”
“Ở khu công nghiệp, chắc là sẽ không về, tập đoàn Đại Phong sẽ chiêu đãi bữa tối.
”
Nói dứt lời, bên ngoài có tiếng còi xe vang lên.
Triệu Nam Thiên đứng ở cửa sổ nhìn, không phải xe của Từ Dương Hoa mà là chiếc xe thương vụ Mercedes Benz của tập đoàn Tô Phong.
Thấy Tô Mục Tuyết đang đi giày, đột nhiên anh lại nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay tôi muốn dùng xe một chút.
”
Tô Mục Tuyết cũng không hỏi nguyên nhân, mở tủ giày ra, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.
“Đây là chìa khóa dự phòng, sau này không cần phải nói với tôi, nếu như xe có ở nhà thì anh cứ việc đi.
”
Nói rồi, cô lại nhắc nhở thêm một câu: “Nhớ đổ đầy xăng cho tôi!”
Nhìn Tô Mục Tuyết rời đi, trong lòng Triệu Nam Thiên lại dâng lên một cảm giác khó hiểu không nói nên lời.
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có lỗi: “Thật ra những lời cô nói tôi đều hiểu cả, có điều tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút thời gian.”Tô Mục Tuyết không muốn tiếp tục tranh cãi nữa: “Được rồi, tôi không xen vào chuyện của anh nữa, tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.”Tuy rằng cô không có ý xem thường anh nhưng sau này phải làm sao đây, dựa vào thân phận của Triệu Nam Thiên, cho dù qua được cửa của cô, nhưng nhà họ Tô thì sao?”Nhà họ Tô cũng không phải chỉ có mình dì Mai như hổ rình mồi, nhưng họ hàng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm đó, có ai dễ đối phó đâu!Quan trọng hơn là cha còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, một khi ông ấy biết được sự tồn tại của Triệu Nam Thiên, ông ấy sẽ làm gì đây?Đối với người đàn ông cô vừa kính vừa hận này, Tô Mục Tuyệt không có cách nào phản kháng.Hôm sau, Tô Mục Tuyết dậy sớm.Khi đi xuống cầu thang cô còn cân nhắc sẽ hóa giải mâu thuẫn với Triệu Nam Thiên, có điều cũng chỉ tạm thời áp vấn đề xuống thôi, nếu không giải quyết triệt để, sớm hay muộn cũng sẽ bùng phát thêm lần nữa.Nhìn bữa sáng được bày ngăn nắp trên bàn ăn, cô không khỏi cười khổ.Nếu cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có thể gặp được một người đàn ông biết nóng biết lạnh, còn không cho cô xuống bếp, không can thiệp vào công việc của cô như Triệu Nam Thiên thì thật là phù hợp.Nhưng xuất thân từ nhà họ Tô, ngay từ đầu đã định sẵn cô không thể ở bên một người đàn ông bình thường.Cho dù cô có tình nguyện cho Triệu Nam Thiên chút thời gian, nhưng nhà họ Tô sẽ cho cô thời gian sao?Ăn một chút đồ ăn, Tô Mục Tuyết cũng không vội đi làm mà ngồi ở sô pha xem báo.Triệu Nam Thiên ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không đi làm sao?”“Tôi và vài quản lý cấp cao của công ty muốn tới tập đoàn Đại Phong tham quan, lát nữa có xe tới đón tôi.”Nếu như hôm qua đã nói ra rồi thì Tô Mục Tuyết cũng không cố tình gạt Triệu Nam Thiên nữa, thời gian gần đây, cô phải thay mặt tập đoàn Tô Phong tiếp xúc với tập đoàn đại Phong thông qua Từ Hoa Dương, đây là điều không cách nào tránh khỏi.“Ở xa lắm sao? Vậy tối nay cô có về nhà ăn cơm không?”“Ở khu công nghiệp, chắc là sẽ không về, tập đoàn Đại Phong sẽ chiêu đãi bữa tối.”Nói dứt lời, bên ngoài có tiếng còi xe vang lên.Triệu Nam Thiên đứng ở cửa sổ nhìn, không phải xe của Từ Dương Hoa mà là chiếc xe thương vụ Mercedes Benz của tập đoàn Tô Phong.Thấy Tô Mục Tuyết đang đi giày, đột nhiên anh lại nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay tôi muốn dùng xe một chút.”Tô Mục Tuyết cũng không hỏi nguyên nhân, mở tủ giày ra, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.“Đây là chìa khóa dự phòng, sau này không cần phải nói với tôi, nếu như xe có ở nhà thì anh cứ việc đi.”Nói rồi, cô lại nhắc nhở thêm một câu: “Nhớ đổ đầy xăng cho tôi!”Nhìn Tô Mục Tuyết rời đi, trong lòng Triệu Nam Thiên lại dâng lên một cảm giác khó hiểu không nói nên lời.