CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 352
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Sau khi hôn thật lâu, cuối cùng anh mới tiếp tục bế An Diệc Diệp lên, đặt cô lên giường.Ánh mắt anh có sự tàn phá bừa bãi của gió bão, dây cung có tên lý trí cuối cùng trong đầu căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.Khúc Chấn Sơ đứng bên giường, hai tay vì dùng sức quá độ mà khẽ run lên.Anh bỗng nghiêng người, đầu rũ xuống bên tai An Diệc Diệp:“Được không?”Dù cơ thể đã đạt đến cực hạn, anh cũng muốn nhận được sự đồng ý của người trước mặt.Anh vừa mở miệng, giọng khàn khàn ép tới rất thấp, âm thanh giống như đang chịu áp lực cực lớn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được.An Diệc Diệp giơ tay lên, chạm phải cánh tay cứng rắn căng cứng như đá của Khúc Chấn Sơ.Trong lòng cô cảm thấy đau nhói, cô không nói gì, mà hơi ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh.Cả người Khúc Chấn Sơ chấn động, dây cung trong đầu lập tức đứt đoạn.Anh ôm An Diệc Diệp, rồi nhấc chăn trùm lên hai người.Quản gia và Chiết Lam đưa Tiêu Nhĩ Giai đi bệnh viện, sau khi quay về thì dặn dò tất cả mọi người cả ngày hôm nay không được lên tầng ba, rồi lại tiếp tục công việc của mình.Mọi người đều ăn ý không lên tầng, mà mãi cho đến chạng vạng tối người trên tầng mới lộ diện.An Diệc Diệp ngâm mình trong bồn tắm, trên người toàn là vết hôn xanh tím.Cô chật vật tắm rửa một lát, khi ra ngoài thì Khúc Chấn Sơ đã mở cửa sổ, không khí tươi mát thổi vào, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.Quay đầu trông thấy An Diệc Diệp, anh lập tức bước nhanh tới.Anh c** tr*n, chỗ eo lưng quần hờ hững, nhìn vừa gợi cảm lại rắn chắc, anh bế An Diệc Diệp lên.“Không phải đã nói anh sẽ vào đưa em ra sao?”An Diệc Diệp đỏ bừng mặt, không nói gì.Khúc Chấn Sơ đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn xuống khóe miệng cô một cái.Bắt đầu chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, nhưng lại không khống chế nổi càng hôn càng sâu.An Diệc Diệp bị dọa, vội vàng rúc về phía sau co lại, đưa tay đẩy lồng ngực anh mấy cái.“Không muốn nữa…”Âm thanh cô phát ra hệt như tiếng mèo con, cả người vội rút vào trong chăn.Khúc Chấn Sơ cong khóe môi, bật cười.Bị anh cười, An Diệc Diệp càng ngại ngùng.Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.An Diệc Diệp vội quay đầu nhìn lại.Khúc Chấn Sơ kéo đầu cô quay lại.“Anh bảo bọn họ mang đồ ăn lên đấy.”Dứt lời, anh đi đến mở cửa, nhận khay đồ ăn từ tay nữ đầu bếp.An Diệc Diệp nằm trong chăn giả chết.Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới đi tới, cách chăn vỗ mông cô.“Trước tiên ăn chút đồ đã.”An Diệc Diệp thò đầu ra.Khúc Chấn Sơ đút đồ ăn và canh cho cô.“Em no chưa?”
Sau khi hôn thật lâu, cuối cùng anh mới tiếp tục bế An Diệc Diệp lên, đặt cô lên giường.
Ánh mắt anh có sự tàn phá bừa bãi của gió bão, dây cung có tên lý trí cuối cùng trong đầu căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.
Khúc Chấn Sơ đứng bên giường, hai tay vì dùng sức quá độ mà khẽ run lên.
Anh bỗng nghiêng người, đầu rũ xuống bên tai An Diệc Diệp:
“Được không?”
Dù cơ thể đã đạt đến cực hạn, anh cũng muốn nhận được sự đồng ý của người trước mặt.
Anh vừa mở miệng, giọng khàn khàn ép tới rất thấp, âm thanh giống như đang chịu áp lực cực lớn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được.
An Diệc Diệp giơ tay lên, chạm phải cánh tay cứng rắn căng cứng như đá của Khúc Chấn Sơ.
Trong lòng cô cảm thấy đau nhói, cô không nói gì, mà hơi ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh.
Cả người Khúc Chấn Sơ chấn động, dây cung trong đầu lập tức đứt đoạn.
Anh ôm An Diệc Diệp, rồi nhấc chăn trùm lên hai người.
Quản gia và Chiết Lam đưa Tiêu Nhĩ Giai đi bệnh viện, sau khi quay về thì dặn dò tất cả mọi người cả ngày hôm nay không được lên tầng ba, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Mọi người đều ăn ý không lên tầng, mà mãi cho đến chạng vạng tối người trên tầng mới lộ diện.
An Diệc Diệp ngâm mình trong bồn tắm, trên người toàn là vết hôn xanh tím.
Cô chật vật tắm rửa một lát, khi ra ngoài thì Khúc Chấn Sơ đã mở cửa sổ, không khí tươi mát thổi vào, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.
Quay đầu trông thấy An Diệc Diệp, anh lập tức bước nhanh tới.
Anh c** tr*n, chỗ eo lưng quần hờ hững, nhìn vừa gợi cảm lại rắn chắc, anh bế An Diệc Diệp lên.
“Không phải đã nói anh sẽ vào đưa em ra sao?”
An Diệc Diệp đỏ bừng mặt, không nói gì.
Khúc Chấn Sơ đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn xuống khóe miệng cô một cái.
Bắt đầu chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, nhưng lại không khống chế nổi càng hôn càng sâu.
An Diệc Diệp bị dọa, vội vàng rúc về phía sau co lại, đưa tay đẩy lồng ngực anh mấy cái.
“Không muốn nữa…”
Âm thanh cô phát ra hệt như tiếng mèo con, cả người vội rút vào trong chăn.
Khúc Chấn Sơ cong khóe môi, bật cười.
Bị anh cười, An Diệc Diệp càng ngại ngùng.
Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
An Diệc Diệp vội quay đầu nhìn lại.
Khúc Chấn Sơ kéo đầu cô quay lại.
“Anh bảo bọn họ mang đồ ăn lên đấy.”
Dứt lời, anh đi đến mở cửa, nhận khay đồ ăn từ tay nữ đầu bếp.
An Diệc Diệp nằm trong chăn giả chết.
Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới đi tới, cách chăn vỗ mông cô.
“Trước tiên ăn chút đồ đã.”
An Diệc Diệp thò đầu ra.
Khúc Chấn Sơ đút đồ ăn và canh cho cô.
“Em no chưa?”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Sau khi hôn thật lâu, cuối cùng anh mới tiếp tục bế An Diệc Diệp lên, đặt cô lên giường.Ánh mắt anh có sự tàn phá bừa bãi của gió bão, dây cung có tên lý trí cuối cùng trong đầu căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.Khúc Chấn Sơ đứng bên giường, hai tay vì dùng sức quá độ mà khẽ run lên.Anh bỗng nghiêng người, đầu rũ xuống bên tai An Diệc Diệp:“Được không?”Dù cơ thể đã đạt đến cực hạn, anh cũng muốn nhận được sự đồng ý của người trước mặt.Anh vừa mở miệng, giọng khàn khàn ép tới rất thấp, âm thanh giống như đang chịu áp lực cực lớn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được.An Diệc Diệp giơ tay lên, chạm phải cánh tay cứng rắn căng cứng như đá của Khúc Chấn Sơ.Trong lòng cô cảm thấy đau nhói, cô không nói gì, mà hơi ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh.Cả người Khúc Chấn Sơ chấn động, dây cung trong đầu lập tức đứt đoạn.Anh ôm An Diệc Diệp, rồi nhấc chăn trùm lên hai người.Quản gia và Chiết Lam đưa Tiêu Nhĩ Giai đi bệnh viện, sau khi quay về thì dặn dò tất cả mọi người cả ngày hôm nay không được lên tầng ba, rồi lại tiếp tục công việc của mình.Mọi người đều ăn ý không lên tầng, mà mãi cho đến chạng vạng tối người trên tầng mới lộ diện.An Diệc Diệp ngâm mình trong bồn tắm, trên người toàn là vết hôn xanh tím.Cô chật vật tắm rửa một lát, khi ra ngoài thì Khúc Chấn Sơ đã mở cửa sổ, không khí tươi mát thổi vào, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.Quay đầu trông thấy An Diệc Diệp, anh lập tức bước nhanh tới.Anh c** tr*n, chỗ eo lưng quần hờ hững, nhìn vừa gợi cảm lại rắn chắc, anh bế An Diệc Diệp lên.“Không phải đã nói anh sẽ vào đưa em ra sao?”An Diệc Diệp đỏ bừng mặt, không nói gì.Khúc Chấn Sơ đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn xuống khóe miệng cô một cái.Bắt đầu chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, nhưng lại không khống chế nổi càng hôn càng sâu.An Diệc Diệp bị dọa, vội vàng rúc về phía sau co lại, đưa tay đẩy lồng ngực anh mấy cái.“Không muốn nữa…”Âm thanh cô phát ra hệt như tiếng mèo con, cả người vội rút vào trong chăn.Khúc Chấn Sơ cong khóe môi, bật cười.Bị anh cười, An Diệc Diệp càng ngại ngùng.Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.An Diệc Diệp vội quay đầu nhìn lại.Khúc Chấn Sơ kéo đầu cô quay lại.“Anh bảo bọn họ mang đồ ăn lên đấy.”Dứt lời, anh đi đến mở cửa, nhận khay đồ ăn từ tay nữ đầu bếp.An Diệc Diệp nằm trong chăn giả chết.Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới đi tới, cách chăn vỗ mông cô.“Trước tiên ăn chút đồ đã.”An Diệc Diệp thò đầu ra.Khúc Chấn Sơ đút đồ ăn và canh cho cô.“Em no chưa?”