CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 359
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Quản gia nghĩ ngợi, vẫn có chút không yên tâm.Những chuyện mà người này làm với cậu chủ trước đó, quả thực khiến người ta phải cảnh giác.“Tôi vẫn ra ngoài xem xem sao thì hơn.”Trên tầng, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, thấy An Diệc Diệp vùi mình trên bàn, không biết đang làm gì.Ánh đèn chiếu lên người cô, bao bọc cô với vầng sáng ấm áp.Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô, sự cảnh giác và sát ý trên thương trường đã biến mất không chút dấu vết.Anh hơi cong môi, nở một nụ cười nhạc, khẽ bước đến, ôm lấy cô từ phía sau.“Đang làm gì đó?”An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói của anh, vội cất món đồ trong tay đi.“Anh về rồi à.”Cô quay đầu lại, liền bị Khúc Chấn Sơ hôm lên môi.“Lần sau không cần đợi anh, em cứ ăn trước đi.”“Hôm nay khác.”An Diệc Diệp giãy ra khỏi người anh, giấu món quà trong tay ra phía sau.“Hả?”“Hôm nay là sinh nhật anh.”Khúc Chấn Sơ nghe vậy, lại khẽ nhíu mày.Anh nhìn gương mặt An Diệc Diệp, im lặng một lúc, mới nói: “Sinh nhật đối với anh mà nói không phải kí ức tốt đẹp gì cả.”Anh ngừng một lúc, giơ tay nâng mặt An Diệc Diệp lên.“Có điều nếu như là em, anh nguyện lòng chấp nhận.”Vì câu nói này mà An Diệc Diệp nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.Rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có kí ức như thế nào về sinh nhật?Tại sao lại khiến anh kiêng kị như vậy?Nếu như trong kí ức của anh toàn là những điều đau khổ, vậy cô sẽ giúp anh khiến nó trở thành kí ức đẹp đẽ.An Diệc Diệp mỉm cười, kéo anh ra ngoài.“Em có một món quà muốn tặng anh, nhưng phải đợi ăn cơm xong đã.”Hai người cười nói đi xuống dưới, vừa xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào bên ngoài.“Chuyện gì thế?” Khúc Chấn Sơ nhíu mày hỏi.Dì làm bếp đứng một bên sốt ruột nhìn.“Cậu chủ, quản gia đã ra ngoài xử lí rồi, chắc sẽ ổn nhanh thôi.”Bà không muốn để Khúc Chấn Sơ biết Tiêu Nhĩ Giai đã tới.Ban nãy lúc cậu chủ xuống tầng, lần đầu tiên bà mới thấy được nụ cười trên mặt cậu chủ vào sinh nhật.Nhưng bà chưa kịp nghĩ nhiều, Tiêu Nhĩ Giai đã xông vào với khí thế hừng hực!Quản gia ở phía sau Tiêu Nhĩ Giai, muốn cản cô ta lại nhưng hoàn toàn không đuổi kịp cô ta.
Quản gia nghĩ ngợi, vẫn có chút không yên tâm.
Những chuyện mà người này làm với cậu chủ trước đó, quả thực khiến người ta phải cảnh giác.
“Tôi vẫn ra ngoài xem xem sao thì hơn.”
Trên tầng, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, thấy An Diệc Diệp vùi mình trên bàn, không biết đang làm gì.
Ánh đèn chiếu lên người cô, bao bọc cô với vầng sáng ấm áp.
Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô, sự cảnh giác và sát ý trên thương trường đã biến mất không chút dấu vết.
Anh hơi cong môi, nở một nụ cười nhạc, khẽ bước đến, ôm lấy cô từ phía sau.
“Đang làm gì đó?”
An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói của anh, vội cất món đồ trong tay đi.
“Anh về rồi à.”
Cô quay đầu lại, liền bị Khúc Chấn Sơ hôm lên môi.
“Lần sau không cần đợi anh, em cứ ăn trước đi.”
“Hôm nay khác.”
An Diệc Diệp giãy ra khỏi người anh, giấu món quà trong tay ra phía sau.
“Hả?”
“Hôm nay là sinh nhật anh.”
Khúc Chấn Sơ nghe vậy, lại khẽ nhíu mày.
Anh nhìn gương mặt An Diệc Diệp, im lặng một lúc, mới nói: “Sinh nhật đối với anh mà nói không phải kí ức tốt đẹp gì cả.”
Anh ngừng một lúc, giơ tay nâng mặt An Diệc Diệp lên.
“Có điều nếu như là em, anh nguyện lòng chấp nhận.”
Vì câu nói này mà An Diệc Diệp nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
Rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có kí ức như thế nào về sinh nhật?
Tại sao lại khiến anh kiêng kị như vậy?
Nếu như trong kí ức của anh toàn là những điều đau khổ, vậy cô sẽ giúp anh khiến nó trở thành kí ức đẹp đẽ.
An Diệc Diệp mỉm cười, kéo anh ra ngoài.
“Em có một món quà muốn tặng anh, nhưng phải đợi ăn cơm xong đã.”
Hai người cười nói đi xuống dưới, vừa xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào bên ngoài.
“Chuyện gì thế?” Khúc Chấn Sơ nhíu mày hỏi.
Dì làm bếp đứng một bên sốt ruột nhìn.
“Cậu chủ, quản gia đã ra ngoài xử lí rồi, chắc sẽ ổn nhanh thôi.”
Bà không muốn để Khúc Chấn Sơ biết Tiêu Nhĩ Giai đã tới.
Ban nãy lúc cậu chủ xuống tầng, lần đầu tiên bà mới thấy được nụ cười trên mặt cậu chủ vào sinh nhật.
Nhưng bà chưa kịp nghĩ nhiều, Tiêu Nhĩ Giai đã xông vào với khí thế hừng hực!
Quản gia ở phía sau Tiêu Nhĩ Giai, muốn cản cô ta lại nhưng hoàn toàn không đuổi kịp cô ta.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Quản gia nghĩ ngợi, vẫn có chút không yên tâm.Những chuyện mà người này làm với cậu chủ trước đó, quả thực khiến người ta phải cảnh giác.“Tôi vẫn ra ngoài xem xem sao thì hơn.”Trên tầng, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, thấy An Diệc Diệp vùi mình trên bàn, không biết đang làm gì.Ánh đèn chiếu lên người cô, bao bọc cô với vầng sáng ấm áp.Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô, sự cảnh giác và sát ý trên thương trường đã biến mất không chút dấu vết.Anh hơi cong môi, nở một nụ cười nhạc, khẽ bước đến, ôm lấy cô từ phía sau.“Đang làm gì đó?”An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói của anh, vội cất món đồ trong tay đi.“Anh về rồi à.”Cô quay đầu lại, liền bị Khúc Chấn Sơ hôm lên môi.“Lần sau không cần đợi anh, em cứ ăn trước đi.”“Hôm nay khác.”An Diệc Diệp giãy ra khỏi người anh, giấu món quà trong tay ra phía sau.“Hả?”“Hôm nay là sinh nhật anh.”Khúc Chấn Sơ nghe vậy, lại khẽ nhíu mày.Anh nhìn gương mặt An Diệc Diệp, im lặng một lúc, mới nói: “Sinh nhật đối với anh mà nói không phải kí ức tốt đẹp gì cả.”Anh ngừng một lúc, giơ tay nâng mặt An Diệc Diệp lên.“Có điều nếu như là em, anh nguyện lòng chấp nhận.”Vì câu nói này mà An Diệc Diệp nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.Rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có kí ức như thế nào về sinh nhật?Tại sao lại khiến anh kiêng kị như vậy?Nếu như trong kí ức của anh toàn là những điều đau khổ, vậy cô sẽ giúp anh khiến nó trở thành kí ức đẹp đẽ.An Diệc Diệp mỉm cười, kéo anh ra ngoài.“Em có một món quà muốn tặng anh, nhưng phải đợi ăn cơm xong đã.”Hai người cười nói đi xuống dưới, vừa xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào bên ngoài.“Chuyện gì thế?” Khúc Chấn Sơ nhíu mày hỏi.Dì làm bếp đứng một bên sốt ruột nhìn.“Cậu chủ, quản gia đã ra ngoài xử lí rồi, chắc sẽ ổn nhanh thôi.”Bà không muốn để Khúc Chấn Sơ biết Tiêu Nhĩ Giai đã tới.Ban nãy lúc cậu chủ xuống tầng, lần đầu tiên bà mới thấy được nụ cười trên mặt cậu chủ vào sinh nhật.Nhưng bà chưa kịp nghĩ nhiều, Tiêu Nhĩ Giai đã xông vào với khí thế hừng hực!Quản gia ở phía sau Tiêu Nhĩ Giai, muốn cản cô ta lại nhưng hoàn toàn không đuổi kịp cô ta.