Tác giả:

CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…

Chương 395

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của thư ký ở đầu bên kia truyền thẳng vào tai mỗi người.An Diệc Diệp vốn đã cực kỳ thảm thương rồi, sắc mặt trắng bệch nhất thời trắng như tuyết.Quản gia nhíu mày, sắc mặt u ám.Không ngờ cậu chủ có thể vô tình đến thế, rõ ràng biết cô An ngất xỉu, mà vẫn có thể làm như không thấy.Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã hết quan tâm cô An rồi?Ông quay đầu nhìn An Diệc Diệp.Vẻ mặt An Diệc Diệp đã suy sụp, như thể hy vọng cuối cùng nắm ở trong tay đã vỡ vụn.Nữ đầu bếp cúp máy, nhưng lại không biết phải an ủi An Diệc Diệp thế nào.“Chắc chắn cậu chủ có lý do đặc biệt… cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi vào số máy riêng của cậu chủ để hỏi thử…”Dứt lời, bà lại bấm gọi.“Không cần đâu.”An Diệc Diệp hờ hững nói.“Nếu anh ấy đang đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm thì chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa.”“Nhưng…”Nữ đầu bếp nhíu mày, đau lòng nhìn An Diệc Diệp.“Thật sự không cần đâu.”Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người nằm xuống, quay lưng về phía quản gia và nữ đầu bếp.Ngón tay cô đã nắm chặt một góc gối.Nhà hàng Talia…Khúc Chấn Sơ cũng từng dẫn cô tới đó.Hình như pháo hoa tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.Giờ Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cũng đang ngắm pháo hoa đúng không?Anh cũng sẽ hôn cô ta sao?Bóng dáng gầy gò nằm dưới tấm chăn, trông mỏng manh như tờ giấy, như thể chỉ cần hơi dùng sức sẽ vỡ nát.Giờ ở nhà hàng Talia.Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn từng món ăn ngon được mang lên, chẳng hề có hành động gì.Từ lúc bắt đầu món khai vị, anh gần như chẳng động đũa, mà chỉ đồng ý ngồi đối diện với Dư Nhã Thiểm.Không dễ gì mới đợi tới khi ăn hết món tráng miệng, Khúc Chấn Sơ gấp gáp đứng dậy.Anh không thể nào đợi thêm giây nào nữa với Dư Nhã Thiểm ở trước mặt.“Tôi về đây.”Dứt lời, anh xoay người định rời đi.Dư Nhã Thiểm vội đi tới giữ anh lại.“Anh muốn đi nhanh như vậy à? Em nghe nói ở gần đây có một quảng trường, hôm nay lại có biểu diễn bắn pháo hoa, chúng ta cùng đi tới đó xem đi.”Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hất tay cô ta ra.“Tôi không có hứng thú.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của thư ký ở đầu bên kia truyền thẳng vào tai mỗi người.

An Diệc Diệp vốn đã cực kỳ thảm thương rồi, sắc mặt trắng bệch nhất thời trắng như tuyết.

Quản gia nhíu mày, sắc mặt u ám.

Không ngờ cậu chủ có thể vô tình đến thế, rõ ràng biết cô An ngất xỉu, mà vẫn có thể làm như không thấy.

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã hết quan tâm cô An rồi?

Ông quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

Vẻ mặt An Diệc Diệp đã suy sụp, như thể hy vọng cuối cùng nắm ở trong tay đã vỡ vụn.

Nữ đầu bếp cúp máy, nhưng lại không biết phải an ủi An Diệc Diệp thế nào.

“Chắc chắn cậu chủ có lý do đặc biệt… cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi vào số máy riêng của cậu chủ để hỏi thử…”

Dứt lời, bà lại bấm gọi.

“Không cần đâu.”

An Diệc Diệp hờ hững nói.

“Nếu anh ấy đang đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm thì chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa.”

“Nhưng…”

Nữ đầu bếp nhíu mày, đau lòng nhìn An Diệc Diệp.

“Thật sự không cần đâu.”

Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người nằm xuống, quay lưng về phía quản gia và nữ đầu bếp.

Ngón tay cô đã nắm chặt một góc gối.

Nhà hàng Talia…

Khúc Chấn Sơ cũng từng dẫn cô tới đó.

Hình như pháo hoa tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.

Giờ Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cũng đang ngắm pháo hoa đúng không?

Anh cũng sẽ hôn cô ta sao?

Bóng dáng gầy gò nằm dưới tấm chăn, trông mỏng manh như tờ giấy, như thể chỉ cần hơi dùng sức sẽ vỡ nát.

Giờ ở nhà hàng Talia.

Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn từng món ăn ngon được mang lên, chẳng hề có hành động gì.

Từ lúc bắt đầu món khai vị, anh gần như chẳng động đũa, mà chỉ đồng ý ngồi đối diện với Dư Nhã Thiểm.

Không dễ gì mới đợi tới khi ăn hết món tráng miệng, Khúc Chấn Sơ gấp gáp đứng dậy.

Anh không thể nào đợi thêm giây nào nữa với Dư Nhã Thiểm ở trước mặt.

“Tôi về đây.”

Dứt lời, anh xoay người định rời đi.

Dư Nhã Thiểm vội đi tới giữ anh lại.

“Anh muốn đi nhanh như vậy à? Em nghe nói ở gần đây có một quảng trường, hôm nay lại có biểu diễn bắn pháo hoa, chúng ta cùng đi tới đó xem đi.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hất tay cô ta ra.

“Tôi không có hứng thú.”

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của thư ký ở đầu bên kia truyền thẳng vào tai mỗi người.An Diệc Diệp vốn đã cực kỳ thảm thương rồi, sắc mặt trắng bệch nhất thời trắng như tuyết.Quản gia nhíu mày, sắc mặt u ám.Không ngờ cậu chủ có thể vô tình đến thế, rõ ràng biết cô An ngất xỉu, mà vẫn có thể làm như không thấy.Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã hết quan tâm cô An rồi?Ông quay đầu nhìn An Diệc Diệp.Vẻ mặt An Diệc Diệp đã suy sụp, như thể hy vọng cuối cùng nắm ở trong tay đã vỡ vụn.Nữ đầu bếp cúp máy, nhưng lại không biết phải an ủi An Diệc Diệp thế nào.“Chắc chắn cậu chủ có lý do đặc biệt… cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi vào số máy riêng của cậu chủ để hỏi thử…”Dứt lời, bà lại bấm gọi.“Không cần đâu.”An Diệc Diệp hờ hững nói.“Nếu anh ấy đang đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm thì chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa.”“Nhưng…”Nữ đầu bếp nhíu mày, đau lòng nhìn An Diệc Diệp.“Thật sự không cần đâu.”Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người nằm xuống, quay lưng về phía quản gia và nữ đầu bếp.Ngón tay cô đã nắm chặt một góc gối.Nhà hàng Talia…Khúc Chấn Sơ cũng từng dẫn cô tới đó.Hình như pháo hoa tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.Giờ Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cũng đang ngắm pháo hoa đúng không?Anh cũng sẽ hôn cô ta sao?Bóng dáng gầy gò nằm dưới tấm chăn, trông mỏng manh như tờ giấy, như thể chỉ cần hơi dùng sức sẽ vỡ nát.Giờ ở nhà hàng Talia.Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn từng món ăn ngon được mang lên, chẳng hề có hành động gì.Từ lúc bắt đầu món khai vị, anh gần như chẳng động đũa, mà chỉ đồng ý ngồi đối diện với Dư Nhã Thiểm.Không dễ gì mới đợi tới khi ăn hết món tráng miệng, Khúc Chấn Sơ gấp gáp đứng dậy.Anh không thể nào đợi thêm giây nào nữa với Dư Nhã Thiểm ở trước mặt.“Tôi về đây.”Dứt lời, anh xoay người định rời đi.Dư Nhã Thiểm vội đi tới giữ anh lại.“Anh muốn đi nhanh như vậy à? Em nghe nói ở gần đây có một quảng trường, hôm nay lại có biểu diễn bắn pháo hoa, chúng ta cùng đi tới đó xem đi.”Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hất tay cô ta ra.“Tôi không có hứng thú.”

Chương 395