CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 397
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Cô ấy ngất hồi nào?” Anh khẽ hỏi.Vệ sĩ đáp: “Từ ba tiếng trước.”“Cậu chủ mãi không quay về, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ tới thẳng bệnh viện.”Ánh mắt Khúc Chấn Sơ như muốn giết người.Ba tiếng!Lúc anh và Dư Nhã Thiểm đi ăn thì An Diệc Diệp đã ngất xỉu.Khúc Chấn Sơ không thể nào xem nhẹ nỗi đau ở trong tim.Anh khẽ nhắm mắt lại.“Cậu tăng tốc đi, phải tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.”Tài xế vội đạp chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài như một mũi tên.Xe vừa ngừng trước bệnh viện, Khúc Chấn Sơ đã trầm mặt đi thẳng vào trong.“An Diệc Diệp đâu?”Y tá ở quầy lễ tân bị ánh mắt dữ tợn của anh dọa đến mức run rẩy, vội chỉ vào phòng bệnh của An Diệc Diệp.Khúc Chấn Sơ đi qua đó, anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đang nằm nghiêng trên giường bệnh.Cô nằm quay lưng về phía cửa, chăn chỉ nhô lên một đường cong rất nhỏ.Chỉ nhìn như vậy, cũng có thể tưởng tượng được vóc dáng dưới chăn gầy yếu đến cỡ nào.Chết tiệt!Đồ bổ của nữ đầu bếp không có tác dụng ư?Trong lòng anh bùng lửa giận.Hay cô đang cố ý để khơi dậy sự đồng tình của anh?Anh Diệc Diệp nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là quản gia tới nên không quay đầu lại.“Quản gia, tôi thật sự không sao, ông đừng lo lắng nữa.”Dứt lời, cô đợi một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của quản gia.Cô tò mò quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng chính giữa phòng bệnh.Mặt anh tràn ngập sự giận dữ, ánh mắt hung ác.An Diệc Diệp nhất thời bị dọa sợ, bỗng ngồi dậy, không cẩn thận kéo mũi kim đang gắn trên cổ tay.Cô nhíu mày, đau đến mức hít ngụm khí lạnh.Khúc Chấn Sơ bỗng tiến lên một bước, như muốn qua đó đỡ cô.Nhưng anh vừa tiến lên một bước thì chợt khựng lại, rồi dồn hết ý chí mới thu hồi bước chân của mình.An Diệc Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn của anh, còn tưởng anh vẫn đang giận, vì cô tự ý chạy ra khỏi lâu đài cổ.“Xin lỗi anh, vì tôi nên quản gia mới tạm thời đưa tôi ra khỏi lâu đài cổ, mong anh đừng trách ông ấy, đợi tôi truyền xong chai nước này sẽ về ngay.”Dứt lời, cô thấy Khúc Chấn Sơ vẫn luôn im lặng.An Diệc Diệp mím môi, đành phải đổi lời.“Giờ tôi cũng có thể trở về.”Nói xong, cô vén chăn ra ngồi dậy, rồi vươn tay định rút mũi kim ra.Sắc mặt Khúc Chấn Sơ bỗng ảm đạm, như muốn giết người.
“Cô ấy ngất hồi nào?” Anh khẽ hỏi.
Vệ sĩ đáp: “Từ ba tiếng trước.”
“Cậu chủ mãi không quay về, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ tới thẳng bệnh viện.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ như muốn giết người.
Ba tiếng!
Lúc anh và Dư Nhã Thiểm đi ăn thì An Diệc Diệp đã ngất xỉu.
Khúc Chấn Sơ không thể nào xem nhẹ nỗi đau ở trong tim.
Anh khẽ nhắm mắt lại.
“Cậu tăng tốc đi, phải tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.”
Tài xế vội đạp chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài như một mũi tên.
Xe vừa ngừng trước bệnh viện, Khúc Chấn Sơ đã trầm mặt đi thẳng vào trong.
“An Diệc Diệp đâu?”
Y tá ở quầy lễ tân bị ánh mắt dữ tợn của anh dọa đến mức run rẩy, vội chỉ vào phòng bệnh của An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ đi qua đó, anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đang nằm nghiêng trên giường bệnh.
Cô nằm quay lưng về phía cửa, chăn chỉ nhô lên một đường cong rất nhỏ.
Chỉ nhìn như vậy, cũng có thể tưởng tượng được vóc dáng dưới chăn gầy yếu đến cỡ nào.
Chết tiệt!
Đồ bổ của nữ đầu bếp không có tác dụng ư?
Trong lòng anh bùng lửa giận.
Hay cô đang cố ý để khơi dậy sự đồng tình của anh?
Anh Diệc Diệp nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là quản gia tới nên không quay đầu lại.
“Quản gia, tôi thật sự không sao, ông đừng lo lắng nữa.”
Dứt lời, cô đợi một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của quản gia.
Cô tò mò quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng chính giữa phòng bệnh.
Mặt anh tràn ngập sự giận dữ, ánh mắt hung ác.
An Diệc Diệp nhất thời bị dọa sợ, bỗng ngồi dậy, không cẩn thận kéo mũi kim đang gắn trên cổ tay.
Cô nhíu mày, đau đến mức hít ngụm khí lạnh.
Khúc Chấn Sơ bỗng tiến lên một bước, như muốn qua đó đỡ cô.
Nhưng anh vừa tiến lên một bước thì chợt khựng lại, rồi dồn hết ý chí mới thu hồi bước chân của mình.
An Diệc Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn của anh, còn tưởng anh vẫn đang giận, vì cô tự ý chạy ra khỏi lâu đài cổ.
“Xin lỗi anh, vì tôi nên quản gia mới tạm thời đưa tôi ra khỏi lâu đài cổ, mong anh đừng trách ông ấy, đợi tôi truyền xong chai nước này sẽ về ngay.”
Dứt lời, cô thấy Khúc Chấn Sơ vẫn luôn im lặng.
An Diệc Diệp mím môi, đành phải đổi lời.
“Giờ tôi cũng có thể trở về.”
Nói xong, cô vén chăn ra ngồi dậy, rồi vươn tay định rút mũi kim ra.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ bỗng ảm đạm, như muốn giết người.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Cô ấy ngất hồi nào?” Anh khẽ hỏi.Vệ sĩ đáp: “Từ ba tiếng trước.”“Cậu chủ mãi không quay về, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ tới thẳng bệnh viện.”Ánh mắt Khúc Chấn Sơ như muốn giết người.Ba tiếng!Lúc anh và Dư Nhã Thiểm đi ăn thì An Diệc Diệp đã ngất xỉu.Khúc Chấn Sơ không thể nào xem nhẹ nỗi đau ở trong tim.Anh khẽ nhắm mắt lại.“Cậu tăng tốc đi, phải tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.”Tài xế vội đạp chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài như một mũi tên.Xe vừa ngừng trước bệnh viện, Khúc Chấn Sơ đã trầm mặt đi thẳng vào trong.“An Diệc Diệp đâu?”Y tá ở quầy lễ tân bị ánh mắt dữ tợn của anh dọa đến mức run rẩy, vội chỉ vào phòng bệnh của An Diệc Diệp.Khúc Chấn Sơ đi qua đó, anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đang nằm nghiêng trên giường bệnh.Cô nằm quay lưng về phía cửa, chăn chỉ nhô lên một đường cong rất nhỏ.Chỉ nhìn như vậy, cũng có thể tưởng tượng được vóc dáng dưới chăn gầy yếu đến cỡ nào.Chết tiệt!Đồ bổ của nữ đầu bếp không có tác dụng ư?Trong lòng anh bùng lửa giận.Hay cô đang cố ý để khơi dậy sự đồng tình của anh?Anh Diệc Diệp nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là quản gia tới nên không quay đầu lại.“Quản gia, tôi thật sự không sao, ông đừng lo lắng nữa.”Dứt lời, cô đợi một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của quản gia.Cô tò mò quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng chính giữa phòng bệnh.Mặt anh tràn ngập sự giận dữ, ánh mắt hung ác.An Diệc Diệp nhất thời bị dọa sợ, bỗng ngồi dậy, không cẩn thận kéo mũi kim đang gắn trên cổ tay.Cô nhíu mày, đau đến mức hít ngụm khí lạnh.Khúc Chấn Sơ bỗng tiến lên một bước, như muốn qua đó đỡ cô.Nhưng anh vừa tiến lên một bước thì chợt khựng lại, rồi dồn hết ý chí mới thu hồi bước chân của mình.An Diệc Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn của anh, còn tưởng anh vẫn đang giận, vì cô tự ý chạy ra khỏi lâu đài cổ.“Xin lỗi anh, vì tôi nên quản gia mới tạm thời đưa tôi ra khỏi lâu đài cổ, mong anh đừng trách ông ấy, đợi tôi truyền xong chai nước này sẽ về ngay.”Dứt lời, cô thấy Khúc Chấn Sơ vẫn luôn im lặng.An Diệc Diệp mím môi, đành phải đổi lời.“Giờ tôi cũng có thể trở về.”Nói xong, cô vén chăn ra ngồi dậy, rồi vươn tay định rút mũi kim ra.Sắc mặt Khúc Chấn Sơ bỗng ảm đạm, như muốn giết người.