CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 402
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Trong khoảng thời gian này, anh ta càng hiểu rõ con người Khúc Chấn Sơ thì càng lo lắng An Diệc Diệp sẽ bị tổn thương, cho nên mới có thể tìm đủ mọi cách muốn khuyên cô rời đi.Nhưng mà cô không bằng lòng rời đi.Mai Ấn Cầm nhíu mày, rơi vào trầm tư.Một lát sau, mới quay đầu đuổi Khúc Diên Nghị đi.“Người anh đã thăm rồi, có thể rời đi rồi nhỉ?”Khúc Diên Nghị nhìn An Diệc Diệp một chút, thấy cô không có phản ứng, hơn nữa Mai Ấn Cầm vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, không có cơ hội ra tay.Đành phải cười nói: “Vậy lần sau tôi lại tới.”Dứt lời, anh ta liền quay người rời đi.Vừa ra khỏi phòng bệnh, Khúc Diên Nghị tiện tay nhét nắm thuốc vẫn luôn cầm trong tay vào trong thùng rác, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.Trong phòng bệnh.Mai Ấn Cầm còn đang suy nghĩ những lời mà Khúc Diên Nghị vừa nói.Đối với An Diệc Diệp, anh ta không dám mạo hiểm.Bất kể như thế nào, anh ta nhất định mang Diệc Diệp ra ngoài, không thể để cô tiếp tục ở lại bên cạnh Khúc Chấn Sơ nữa.Nghĩ vậy, anh ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp một chút.“Em mệt rồi nhỉ, mệt rồi thì trước tiên nghỉ ngơi đi.”Mai Ấn Cầm xoay người, đưa lưng về phía An Diệc Diệp rót một cốc nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, bột phấn nhỏ vụn lập tức rơi vào trong cốc nước.Khi anh ta xoay người lại, thì tất cả bột phấn đều đã hòa tan hoàn toàn trong nước, không còn một chút dấu vết nào.Anh ta vẻ mặt bình tĩnh cười cười, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, đưa cô cốc nước.“Em uống chút nước, rồi nghỉ ngơi một lát đi.”An Diệc Diệp không hề phòng bị nhận lấy cốc nước, nhìn Mai Ấn Cầm.“Anh Mai, em biết anh lo lắng. Chờ sau khi em khiến Dư Nhã Thiểm rời khỏi Khúc Chấn Sơ, khiến cô ta nhận trừng phạt cô ta đáng nhận, em sẽ lập tức rời đi, được không?”Mai Ấn Cầm khẽ gật đầu.“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”“Cảm ơn anh.”An Diệc Diệp chân thành nói một tiếng, uống hết hơn nửa cốc nước.Vốn còn định tiếp tục nói chuyện với Mai Ấn Cầm, nhưng mà cô vừa mở miệng, đã cảm giác được đầu óc mơ hồ, cảnh tượng trước mắt c*̃ng xuất hiện bóng chồng.Chuyện gì đã xảy ra thế?Cô loạng chà loạng choạng mà nhìn Mai Ấn Cầm mơ hồ trước mắt.“Anh Mai?”Mai Ấn Cầm đi tới, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Trong khoảng thời gian này, anh ta càng hiểu rõ con người Khúc Chấn Sơ thì càng lo lắng An Diệc Diệp sẽ bị tổn thương, cho nên mới có thể tìm đủ mọi cách muốn khuyên cô rời đi.
Nhưng mà cô không bằng lòng rời đi.
Mai Ấn Cầm nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Một lát sau, mới quay đầu đuổi Khúc Diên Nghị đi.
“Người anh đã thăm rồi, có thể rời đi rồi nhỉ?”
Khúc Diên Nghị nhìn An Diệc Diệp một chút, thấy cô không có phản ứng, hơn nữa Mai Ấn Cầm vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, không có cơ hội ra tay.
Đành phải cười nói: “Vậy lần sau tôi lại tới.”
Dứt lời, anh ta liền quay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Khúc Diên Nghị tiện tay nhét nắm thuốc vẫn luôn cầm trong tay vào trong thùng rác, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.
Trong phòng bệnh.
Mai Ấn Cầm còn đang suy nghĩ những lời mà Khúc Diên Nghị vừa nói.
Đối với An Diệc Diệp, anh ta không dám mạo hiểm.
Bất kể như thế nào, anh ta nhất định mang Diệc Diệp ra ngoài, không thể để cô tiếp tục ở lại bên cạnh Khúc Chấn Sơ nữa.
Nghĩ vậy, anh ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp một chút.
“Em mệt rồi nhỉ, mệt rồi thì trước tiên nghỉ ngơi đi.”
Mai Ấn Cầm xoay người, đưa lưng về phía An Diệc Diệp rót một cốc nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, bột phấn nhỏ vụn lập tức rơi vào trong cốc nước.
Khi anh ta xoay người lại, thì tất cả bột phấn đều đã hòa tan hoàn toàn trong nước, không còn một chút dấu vết nào.
Anh ta vẻ mặt bình tĩnh cười cười, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, đưa cô cốc nước.
“Em uống chút nước, rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
An Diệc Diệp không hề phòng bị nhận lấy cốc nước, nhìn Mai Ấn Cầm.
“Anh Mai, em biết anh lo lắng. Chờ sau khi em khiến Dư Nhã Thiểm rời khỏi Khúc Chấn Sơ, khiến cô ta nhận trừng phạt cô ta đáng nhận, em sẽ lập tức rời đi, được không?”
Mai Ấn Cầm khẽ gật đầu.
“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”
“Cảm ơn anh.”
An Diệc Diệp chân thành nói một tiếng, uống hết hơn nửa cốc nước.
Vốn còn định tiếp tục nói chuyện với Mai Ấn Cầm, nhưng mà cô vừa mở miệng, đã cảm giác được đầu óc mơ hồ, cảnh tượng trước mắt c*̃ng xuất hiện bóng chồng.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cô loạng chà loạng choạng mà nhìn Mai Ấn Cầm mơ hồ trước mắt.
“Anh Mai?”
Mai Ấn Cầm đi tới, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Trong khoảng thời gian này, anh ta càng hiểu rõ con người Khúc Chấn Sơ thì càng lo lắng An Diệc Diệp sẽ bị tổn thương, cho nên mới có thể tìm đủ mọi cách muốn khuyên cô rời đi.Nhưng mà cô không bằng lòng rời đi.Mai Ấn Cầm nhíu mày, rơi vào trầm tư.Một lát sau, mới quay đầu đuổi Khúc Diên Nghị đi.“Người anh đã thăm rồi, có thể rời đi rồi nhỉ?”Khúc Diên Nghị nhìn An Diệc Diệp một chút, thấy cô không có phản ứng, hơn nữa Mai Ấn Cầm vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, không có cơ hội ra tay.Đành phải cười nói: “Vậy lần sau tôi lại tới.”Dứt lời, anh ta liền quay người rời đi.Vừa ra khỏi phòng bệnh, Khúc Diên Nghị tiện tay nhét nắm thuốc vẫn luôn cầm trong tay vào trong thùng rác, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.Trong phòng bệnh.Mai Ấn Cầm còn đang suy nghĩ những lời mà Khúc Diên Nghị vừa nói.Đối với An Diệc Diệp, anh ta không dám mạo hiểm.Bất kể như thế nào, anh ta nhất định mang Diệc Diệp ra ngoài, không thể để cô tiếp tục ở lại bên cạnh Khúc Chấn Sơ nữa.Nghĩ vậy, anh ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp một chút.“Em mệt rồi nhỉ, mệt rồi thì trước tiên nghỉ ngơi đi.”Mai Ấn Cầm xoay người, đưa lưng về phía An Diệc Diệp rót một cốc nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, bột phấn nhỏ vụn lập tức rơi vào trong cốc nước.Khi anh ta xoay người lại, thì tất cả bột phấn đều đã hòa tan hoàn toàn trong nước, không còn một chút dấu vết nào.Anh ta vẻ mặt bình tĩnh cười cười, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, đưa cô cốc nước.“Em uống chút nước, rồi nghỉ ngơi một lát đi.”An Diệc Diệp không hề phòng bị nhận lấy cốc nước, nhìn Mai Ấn Cầm.“Anh Mai, em biết anh lo lắng. Chờ sau khi em khiến Dư Nhã Thiểm rời khỏi Khúc Chấn Sơ, khiến cô ta nhận trừng phạt cô ta đáng nhận, em sẽ lập tức rời đi, được không?”Mai Ấn Cầm khẽ gật đầu.“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”“Cảm ơn anh.”An Diệc Diệp chân thành nói một tiếng, uống hết hơn nửa cốc nước.Vốn còn định tiếp tục nói chuyện với Mai Ấn Cầm, nhưng mà cô vừa mở miệng, đã cảm giác được đầu óc mơ hồ, cảnh tượng trước mắt c*̃ng xuất hiện bóng chồng.Chuyện gì đã xảy ra thế?Cô loạng chà loạng choạng mà nhìn Mai Ấn Cầm mơ hồ trước mắt.“Anh Mai?”Mai Ấn Cầm đi tới, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.