Tác giả:

Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn…

Chương 532

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Chương 532“Vậy vừa rồi cô nói câu đó là có ý gì?”“Triệu Nam Thiên không thể ký tên được.”“Tại sao cậu ta không thể ký được chứ?”Tô Mục Tuyết mỉm cười và nói lớn: “Không tại sao cả, bởi vì tôi không đồng ý.”Chú hai sửng sốt mất hồi lâu mới lấy lại được tinh thần: “Không đồng ý? Cô không đồng ý? Cô là ai, có quyền gì mà không đồng ý?”Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Tô Mục Tuyết, nhìn thấy cô mặc đồ thời thượng, khí chất không hề giống người bình thường, chắc chắn không phải là người cùng thế giới với họ.Chẳng lẽ đây là luật sư Triệu Nam Thiên mời đến?Ông ta càng nghĩ càng thấy hợp lí.Tô Mục Tuyết không nói tiếp mà quay đầu nhìn mẹ Triệu.Tuy rằng trước đây đã từng gặp bà ấy hai lần, nhưng khi đó mẹ Triệu vẫn còn đang hôn mê. Đến giờ mới coi như là lần đầu tiên thật sự gặp mặt.Cô nhận ra mẹ Triệu cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của mình, trên môi bà lúc nào cũng mang nét cười thản nhiên, nhất là khí chất kia, vinh nhục cũng không sợ, như thể dù cho trời có sập xuống bà ấy vẫn sẽ ung dung như vậy.Bất chấp những dấu vết thời gian để lại, mái đầu điểm bạc, vầng trán đã xuất hiện nếp nhăn, cô vẫn có thể nhìn thấy những điểm đặc biệt của mẹ Triệu.Ví dụ như khí chất, dáng vẻ ung dung của bà ấy, nhìn thế nào cũng không giống một người xuất thân từ gia đình nhỏ ở tỉnh lẻ này.Tô Mục Tuyết không thích dì Đào, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận rằng trên phương diện phong thái và sự tiết chế, ít nhất là khi gặp người giàu bà ta vẫn giữ được dáng vẻ bình thản.Điểm này thì Tô Mục Tuyết không thể nào làm được.Tuy nhiên cô vẫn luôn có một loại ảo giác rằng mẹ Triệu ở trước mặt cô đây là một người ngang vai với dì Đào.Trong lúc Tô Mục Tuyết đánh giá mẹ Triệu, bà ấy cũng đang đánh giá cô.Bà ấy biết con mình giải ngũ rồi, nguyên nhân là gì bà cũng không hỏi nhiều, bà ấy tin tưởng bản lĩnh và năng lực của con mình, cũng không lo lắng rằng sau khi giải ngũ nó sẽ không tìm được việc làm.Còn chuyện cưới xin, bà ấy cũng đã từng nghe Triệu Nam Thiên kể mấy lần, nói rằng có bạn gái là bác sĩ ở bệnh viện Đông Châu. Tuy bà chưa từng gặp nhưng cũng có thể thấy rằng Triệu Nam Thiên rất trân trọng mối quan hệ này.Về sau, bệnh cũ của bà ấy tái phát, phải nằm viện điều trị.Tỉnh lại cũng được hai, ba hôm, Triệu Nam Thiên cũng thường xuyên đến thăm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy cô bạn gái được nhắc đến mấy lần kia xuất hiện.Mẹ Triệu vốn là người cao nhã, đức hạnh, bà cũng mơ hồ đoán được gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều.Tô Mục Tuyết thấy mẹ Triệu không nói gì, bất giác trở nên ngại ngùng, dáng vẻ gai góc cũng không còn nữa, chỉ còn một Tô Mục Tuyết nhu thuận, dè dặt với người lớn.Giọng cô run run: “Cháu chào bác, cháu là bạn gái của Triệu Nam Thiên. Trước kia cháu có đến thăm bác mấy lần rồi nhưng không gặp được. Mấy hôm nay lại bận quá, đến giờ mới có chút thời gian, bác đừng giận cháu nhé.”

Chương 532

“Vậy vừa rồi cô nói câu đó là có ý gì?”

“Triệu Nam Thiên không thể ký tên được.”

“Tại sao cậu ta không thể ký được chứ?”

Tô Mục Tuyết mỉm cười và nói lớn: “Không tại sao cả, bởi vì tôi không đồng ý.”

Chú hai sửng sốt mất hồi lâu mới lấy lại được tinh thần: “Không đồng ý? Cô không đồng ý? Cô là ai, có quyền gì mà không đồng ý?”

Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Tô Mục Tuyết, nhìn thấy cô mặc đồ thời thượng, khí chất không hề giống người bình thường, chắc chắn không phải là người cùng thế giới với họ.

Chẳng lẽ đây là luật sư Triệu Nam Thiên mời đến?

Ông ta càng nghĩ càng thấy hợp lí.

Tô Mục Tuyết không nói tiếp mà quay đầu nhìn mẹ Triệu.

Tuy rằng trước đây đã từng gặp bà ấy hai lần, nhưng khi đó mẹ Triệu vẫn còn đang hôn mê. Đến giờ mới coi như là lần đầu tiên thật sự gặp mặt.

Cô nhận ra mẹ Triệu cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của mình, trên môi bà lúc nào cũng mang nét cười thản nhiên, nhất là khí chất kia, vinh nhục cũng không sợ, như thể dù cho trời có sập xuống bà ấy vẫn sẽ ung dung như vậy.

Bất chấp những dấu vết thời gian để lại, mái đầu điểm bạc, vầng trán đã xuất hiện nếp nhăn, cô vẫn có thể nhìn thấy những điểm đặc biệt của mẹ Triệu.

Ví dụ như khí chất, dáng vẻ ung dung của bà ấy, nhìn thế nào cũng không giống một người xuất thân từ gia đình nhỏ ở tỉnh lẻ này.

Tô Mục Tuyết không thích dì Đào, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận rằng trên phương diện phong thái và sự tiết chế, ít nhất là khi gặp người giàu bà ta vẫn giữ được dáng vẻ bình thản.

Điểm này thì Tô Mục Tuyết không thể nào làm được.

Tuy nhiên cô vẫn luôn có một loại ảo giác rằng mẹ Triệu ở trước mặt cô đây là một người ngang vai với dì Đào.

Trong lúc Tô Mục Tuyết đánh giá mẹ Triệu, bà ấy cũng đang đánh giá cô.

Bà ấy biết con mình giải ngũ rồi, nguyên nhân là gì bà cũng không hỏi nhiều, bà ấy tin tưởng bản lĩnh và năng lực của con mình, cũng không lo lắng rằng sau khi giải ngũ nó sẽ không tìm được việc làm.

Còn chuyện cưới xin, bà ấy cũng đã từng nghe Triệu Nam Thiên kể mấy lần, nói rằng có bạn gái là bác sĩ ở bệnh viện Đông Châu. Tuy bà chưa từng gặp nhưng cũng có thể thấy rằng Triệu Nam Thiên rất trân trọng mối quan hệ này.

Về sau, bệnh cũ của bà ấy tái phát, phải nằm viện điều trị.

Tỉnh lại cũng được hai, ba hôm, Triệu Nam Thiên cũng thường xuyên đến thăm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy cô bạn gái được nhắc đến mấy lần kia xuất hiện.

Mẹ Triệu vốn là người cao nhã, đức hạnh, bà cũng mơ hồ đoán được gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Tô Mục Tuyết thấy mẹ Triệu không nói gì, bất giác trở nên ngại ngùng, dáng vẻ gai góc cũng không còn nữa, chỉ còn một Tô Mục Tuyết nhu thuận, dè dặt với người lớn.

Giọng cô run run: “Cháu chào bác, cháu là bạn gái của Triệu Nam Thiên. Trước kia cháu có đến thăm bác mấy lần rồi nhưng không gặp được. Mấy hôm nay lại bận quá, đến giờ mới có chút thời gian, bác đừng giận cháu nhé.”

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Chương 532“Vậy vừa rồi cô nói câu đó là có ý gì?”“Triệu Nam Thiên không thể ký tên được.”“Tại sao cậu ta không thể ký được chứ?”Tô Mục Tuyết mỉm cười và nói lớn: “Không tại sao cả, bởi vì tôi không đồng ý.”Chú hai sửng sốt mất hồi lâu mới lấy lại được tinh thần: “Không đồng ý? Cô không đồng ý? Cô là ai, có quyền gì mà không đồng ý?”Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Tô Mục Tuyết, nhìn thấy cô mặc đồ thời thượng, khí chất không hề giống người bình thường, chắc chắn không phải là người cùng thế giới với họ.Chẳng lẽ đây là luật sư Triệu Nam Thiên mời đến?Ông ta càng nghĩ càng thấy hợp lí.Tô Mục Tuyết không nói tiếp mà quay đầu nhìn mẹ Triệu.Tuy rằng trước đây đã từng gặp bà ấy hai lần, nhưng khi đó mẹ Triệu vẫn còn đang hôn mê. Đến giờ mới coi như là lần đầu tiên thật sự gặp mặt.Cô nhận ra mẹ Triệu cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của mình, trên môi bà lúc nào cũng mang nét cười thản nhiên, nhất là khí chất kia, vinh nhục cũng không sợ, như thể dù cho trời có sập xuống bà ấy vẫn sẽ ung dung như vậy.Bất chấp những dấu vết thời gian để lại, mái đầu điểm bạc, vầng trán đã xuất hiện nếp nhăn, cô vẫn có thể nhìn thấy những điểm đặc biệt của mẹ Triệu.Ví dụ như khí chất, dáng vẻ ung dung của bà ấy, nhìn thế nào cũng không giống một người xuất thân từ gia đình nhỏ ở tỉnh lẻ này.Tô Mục Tuyết không thích dì Đào, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận rằng trên phương diện phong thái và sự tiết chế, ít nhất là khi gặp người giàu bà ta vẫn giữ được dáng vẻ bình thản.Điểm này thì Tô Mục Tuyết không thể nào làm được.Tuy nhiên cô vẫn luôn có một loại ảo giác rằng mẹ Triệu ở trước mặt cô đây là một người ngang vai với dì Đào.Trong lúc Tô Mục Tuyết đánh giá mẹ Triệu, bà ấy cũng đang đánh giá cô.Bà ấy biết con mình giải ngũ rồi, nguyên nhân là gì bà cũng không hỏi nhiều, bà ấy tin tưởng bản lĩnh và năng lực của con mình, cũng không lo lắng rằng sau khi giải ngũ nó sẽ không tìm được việc làm.Còn chuyện cưới xin, bà ấy cũng đã từng nghe Triệu Nam Thiên kể mấy lần, nói rằng có bạn gái là bác sĩ ở bệnh viện Đông Châu. Tuy bà chưa từng gặp nhưng cũng có thể thấy rằng Triệu Nam Thiên rất trân trọng mối quan hệ này.Về sau, bệnh cũ của bà ấy tái phát, phải nằm viện điều trị.Tỉnh lại cũng được hai, ba hôm, Triệu Nam Thiên cũng thường xuyên đến thăm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy cô bạn gái được nhắc đến mấy lần kia xuất hiện.Mẹ Triệu vốn là người cao nhã, đức hạnh, bà cũng mơ hồ đoán được gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều.Tô Mục Tuyết thấy mẹ Triệu không nói gì, bất giác trở nên ngại ngùng, dáng vẻ gai góc cũng không còn nữa, chỉ còn một Tô Mục Tuyết nhu thuận, dè dặt với người lớn.Giọng cô run run: “Cháu chào bác, cháu là bạn gái của Triệu Nam Thiên. Trước kia cháu có đến thăm bác mấy lần rồi nhưng không gặp được. Mấy hôm nay lại bận quá, đến giờ mới có chút thời gian, bác đừng giận cháu nhé.”

Chương 532