CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 412
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Cho dù trước kia cô đã lừa tôi, tôi cũng chấp nhận.”Chợt có một cảm giác hoảng loạn sâu sắc dâng lên trong lòng An Diệc Diệp.Cô từng thấy Khúc Chấn Sơ nổi giận, từng thấy anh căm phẫn, cũng từng thấy anh nặng tình, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy.Giống như một con dã thú bại trận.“Khúc Chấn Sơ… anh đừng như vậy…”Khúc Chấn Sơ lại giống như không hề nghe thấy lời nói của cô.“Khoảng thời gian này, tôi trừng phạt cô, nhưng lại cũng trừng phạt chính bản thân mình.”Anh khẽ giơ tay lên.“Tôi không trách cô nữa, cô đi đi, coi như là tôi chưa từng gặp cô.”Lúc này suy nghĩ của An Diệc Diệp vô cùng rối loạn, đầu óc như chợt trở nên trống rỗng.Cô nhìn người đàn ông trước mặt.Trong khoảnh khắc, dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh.Nhưng mà, trái tim của cô lại đang đau nhói…Không phải đau tê tâm liệt phế giống như trước kia, cơn đau này nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài, khiến cô đứng ngồi bất an, như là đã đánh mất gì đó.Khúc Chấn Sơ không nói tiếp nữa: “Tôi tin cô, tin rằng hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, tin là có người hãm hại cô.”Ánh mắt anh trầm xuống.“Tất cả những gì cô nói trước kia, tôi đều tin cô, An Diệc Diệp, tôi chỉ có thể tin cô.”“Nhưng em…”An Diệc Diệp nôn nóng muốn giải thích, nhưng Khúc Chấn Sơ lại giơ tay cản cô lại.“Cô không cần giải thích nữa… bây giờ cô có thể yên tâm rời đi cùng Mai Ấn Cầm, mọi chuyện để tôi giải quyết.”“Tôi mệt rồi, cô đi đi.”Anh nhàn nhạt nói, âm cuối kéo dài hơn một chút, như là đang thở dài.An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh, có giọt nước đang lay động trong đôi mắt.“Anh không cần em nữa sao? Khúc Chấn Sơ?”Khúc Chấn Sơ nhìn cô, không nói gì.Trái tim của anh đau đến mức sắp ngừng đập rồi.Sao anh lại không cần cho được?Sao anh lại nhẫn tâm đẩy An Diệc Diệp về phía người khác cho được.Anh chỉ mong có thể dùng một sợi dây thừng trói người phụ nữ này lên người mình!Nhưng…Anh không thể.Đây vốn là một sự khởi đầu sai lầm, cho dù có tiếp tục kéo dài, thì cũng chỉ là sai lầm mà thôi…Anh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn vào đôi mắt An Diệc Diệp nữa.Anh sợ mình sẽ dao động…
“Cho dù trước kia cô đã lừa tôi, tôi cũng chấp nhận.”
Chợt có một cảm giác hoảng loạn sâu sắc dâng lên trong lòng An Diệc Diệp.
Cô từng thấy Khúc Chấn Sơ nổi giận, từng thấy anh căm phẫn, cũng từng thấy anh nặng tình, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy.
Giống như một con dã thú bại trận.
“Khúc Chấn Sơ… anh đừng như vậy…”
Khúc Chấn Sơ lại giống như không hề nghe thấy lời nói của cô.
“Khoảng thời gian này, tôi trừng phạt cô, nhưng lại cũng trừng phạt chính bản thân mình.”
Anh khẽ giơ tay lên.
“Tôi không trách cô nữa, cô đi đi, coi như là tôi chưa từng gặp cô.”
Lúc này suy nghĩ của An Diệc Diệp vô cùng rối loạn, đầu óc như chợt trở nên trống rỗng.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong khoảnh khắc, dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh.
Nhưng mà, trái tim của cô lại đang đau nhói…
Không phải đau tê tâm liệt phế giống như trước kia, cơn đau này nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài, khiến cô đứng ngồi bất an, như là đã đánh mất gì đó.
Khúc Chấn Sơ không nói tiếp nữa: “Tôi tin cô, tin rằng hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, tin là có người hãm hại cô.”
Ánh mắt anh trầm xuống.
“Tất cả những gì cô nói trước kia, tôi đều tin cô, An Diệc Diệp, tôi chỉ có thể tin cô.”
“Nhưng em…”
An Diệc Diệp nôn nóng muốn giải thích, nhưng Khúc Chấn Sơ lại giơ tay cản cô lại.
“Cô không cần giải thích nữa… bây giờ cô có thể yên tâm rời đi cùng Mai Ấn Cầm, mọi chuyện để tôi giải quyết.”
“Tôi mệt rồi, cô đi đi.”
Anh nhàn nhạt nói, âm cuối kéo dài hơn một chút, như là đang thở dài.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh, có giọt nước đang lay động trong đôi mắt.
“Anh không cần em nữa sao? Khúc Chấn Sơ?”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, không nói gì.
Trái tim của anh đau đến mức sắp ngừng đập rồi.
Sao anh lại không cần cho được?
Sao anh lại nhẫn tâm đẩy An Diệc Diệp về phía người khác cho được.
Anh chỉ mong có thể dùng một sợi dây thừng trói người phụ nữ này lên người mình!
Nhưng…
Anh không thể.
Đây vốn là một sự khởi đầu sai lầm, cho dù có tiếp tục kéo dài, thì cũng chỉ là sai lầm mà thôi…
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn vào đôi mắt An Diệc Diệp nữa.
Anh sợ mình sẽ dao động…
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Cho dù trước kia cô đã lừa tôi, tôi cũng chấp nhận.”Chợt có một cảm giác hoảng loạn sâu sắc dâng lên trong lòng An Diệc Diệp.Cô từng thấy Khúc Chấn Sơ nổi giận, từng thấy anh căm phẫn, cũng từng thấy anh nặng tình, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy.Giống như một con dã thú bại trận.“Khúc Chấn Sơ… anh đừng như vậy…”Khúc Chấn Sơ lại giống như không hề nghe thấy lời nói của cô.“Khoảng thời gian này, tôi trừng phạt cô, nhưng lại cũng trừng phạt chính bản thân mình.”Anh khẽ giơ tay lên.“Tôi không trách cô nữa, cô đi đi, coi như là tôi chưa từng gặp cô.”Lúc này suy nghĩ của An Diệc Diệp vô cùng rối loạn, đầu óc như chợt trở nên trống rỗng.Cô nhìn người đàn ông trước mặt.Trong khoảnh khắc, dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh.Nhưng mà, trái tim của cô lại đang đau nhói…Không phải đau tê tâm liệt phế giống như trước kia, cơn đau này nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài, khiến cô đứng ngồi bất an, như là đã đánh mất gì đó.Khúc Chấn Sơ không nói tiếp nữa: “Tôi tin cô, tin rằng hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, tin là có người hãm hại cô.”Ánh mắt anh trầm xuống.“Tất cả những gì cô nói trước kia, tôi đều tin cô, An Diệc Diệp, tôi chỉ có thể tin cô.”“Nhưng em…”An Diệc Diệp nôn nóng muốn giải thích, nhưng Khúc Chấn Sơ lại giơ tay cản cô lại.“Cô không cần giải thích nữa… bây giờ cô có thể yên tâm rời đi cùng Mai Ấn Cầm, mọi chuyện để tôi giải quyết.”“Tôi mệt rồi, cô đi đi.”Anh nhàn nhạt nói, âm cuối kéo dài hơn một chút, như là đang thở dài.An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh, có giọt nước đang lay động trong đôi mắt.“Anh không cần em nữa sao? Khúc Chấn Sơ?”Khúc Chấn Sơ nhìn cô, không nói gì.Trái tim của anh đau đến mức sắp ngừng đập rồi.Sao anh lại không cần cho được?Sao anh lại nhẫn tâm đẩy An Diệc Diệp về phía người khác cho được.Anh chỉ mong có thể dùng một sợi dây thừng trói người phụ nữ này lên người mình!Nhưng…Anh không thể.Đây vốn là một sự khởi đầu sai lầm, cho dù có tiếp tục kéo dài, thì cũng chỉ là sai lầm mà thôi…Anh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn vào đôi mắt An Diệc Diệp nữa.Anh sợ mình sẽ dao động…