CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 415
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô ta nói, rồi chợt tiến lên hai bước, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô.Gương mặt vốn đang mang ý cười nhạt chợt trở nên dữ tợn.Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao cô còn chưa chết đi?”Câu này vừa thốt ra, An Diệc Diệp liền sợ hãi vội lùi về phía sau.Vừa cửa động, cô lại va phải thứ gì đó!Cô vội quay người qua nhìn, còn chưa nhìn rõ đã có một bàn tay bịt miệng và mũi cô lại.Mùi hương nhức mũi xộc vào khoang miệng, An Diệc Diệp giãy giụa mạnh mẽ.Nhưng hai tay của đối phương siết chặt chiếc khăn, ngay lập tức, cơ thể An Diệc Diệp mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức.Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp toàn thân vô lực, cô ta nhếch miệng cười.“Phùng Tấn, anh đưa cô ta lên xe đi.”Phùng Tấn cất khăn tay đi, nhanh chóng bế An Diệc Diệp lên chiếc xe bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ trước.Tiêu Nhĩ Giai thấy được ánh mắt của anh ta, cười nói: “Có phải anh cảm thấy em quá ác độc hay không?”Phùng Tấn không nói gì.Cô ta lại nói tiếp: “Là cô ta đã khiến em thành ra như vậy, khiến cả nhà họ Tiêu tan cửa nát nhà, rơi đến bước đường người người đuổi đánh, em làm vậy có sai sao?”Cô ta nói, tâm trạng trở nên kích động.“Em cũng chỉ muốn bảo vệ hai chúng ta mà thôi, An Diệc Diệp biết quá nhiều thứ, không thể giữ cô ta lại.”Thấy Phùng Tấn mãi vẫn không lên tiếng, Tiêu Nhĩ Giai đặt tay lên vai anh ta.“Không phải anh nói anh yêu em sao? Đến một yêu cầu bé nhỏ như vậy anh cũng không thể thỏa mãn cho em sao?”Phùng Tấn mấp máy môi, cuối cùng cũng không cất lời từ chối, chỉ gật đầu.Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nở nụ cười, dựa đầu lên vai anh ta.“Em biết anh sẽ mãi ở bên em mà, chỉ cần chúng ta giải quyết xong cô ta, bất kể anh đi đâu, em cũng sẽ đi theo anh.”“Không phải anh muốn có con sao? Em có thể sinh cho anh một đứa nữa.”Phùng Tấn gật đầu.“Vì em, anh làm gì cũng được.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta nói, rồi chợt tiến lên hai bước, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô.
Gương mặt vốn đang mang ý cười nhạt chợt trở nên dữ tợn.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao cô còn chưa chết đi?”
Câu này vừa thốt ra, An Diệc Diệp liền sợ hãi vội lùi về phía sau.
Vừa cửa động, cô lại va phải thứ gì đó!
Cô vội quay người qua nhìn, còn chưa nhìn rõ đã có một bàn tay bịt miệng và mũi cô lại.
Mùi hương nhức mũi xộc vào khoang miệng, An Diệc Diệp giãy giụa mạnh mẽ.
Nhưng hai tay của đối phương siết chặt chiếc khăn, ngay lập tức, cơ thể An Diệc Diệp mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp toàn thân vô lực, cô ta nhếch miệng cười.
“Phùng Tấn, anh đưa cô ta lên xe đi.”
Phùng Tấn cất khăn tay đi, nhanh chóng bế An Diệc Diệp lên chiếc xe bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tiêu Nhĩ Giai thấy được ánh mắt của anh ta, cười nói: “Có phải anh cảm thấy em quá ác độc hay không?”
Phùng Tấn không nói gì.
Cô ta lại nói tiếp: “Là cô ta đã khiến em thành ra như vậy, khiến cả nhà họ Tiêu tan cửa nát nhà, rơi đến bước đường người người đuổi đánh, em làm vậy có sai sao?”
Cô ta nói, tâm trạng trở nên kích động.
“Em cũng chỉ muốn bảo vệ hai chúng ta mà thôi, An Diệc Diệp biết quá nhiều thứ, không thể giữ cô ta lại.”
Thấy Phùng Tấn mãi vẫn không lên tiếng, Tiêu Nhĩ Giai đặt tay lên vai anh ta.
“Không phải anh nói anh yêu em sao? Đến một yêu cầu bé nhỏ như vậy anh cũng không thể thỏa mãn cho em sao?”
Phùng Tấn mấp máy môi, cuối cùng cũng không cất lời từ chối, chỉ gật đầu.
Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nở nụ cười, dựa đầu lên vai anh ta.
“Em biết anh sẽ mãi ở bên em mà, chỉ cần chúng ta giải quyết xong cô ta, bất kể anh đi đâu, em cũng sẽ đi theo anh.”
“Không phải anh muốn có con sao? Em có thể sinh cho anh một đứa nữa.”
Phùng Tấn gật đầu.
“Vì em, anh làm gì cũng được.”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô ta nói, rồi chợt tiến lên hai bước, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô.Gương mặt vốn đang mang ý cười nhạt chợt trở nên dữ tợn.Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao cô còn chưa chết đi?”Câu này vừa thốt ra, An Diệc Diệp liền sợ hãi vội lùi về phía sau.Vừa cửa động, cô lại va phải thứ gì đó!Cô vội quay người qua nhìn, còn chưa nhìn rõ đã có một bàn tay bịt miệng và mũi cô lại.Mùi hương nhức mũi xộc vào khoang miệng, An Diệc Diệp giãy giụa mạnh mẽ.Nhưng hai tay của đối phương siết chặt chiếc khăn, ngay lập tức, cơ thể An Diệc Diệp mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức.Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp toàn thân vô lực, cô ta nhếch miệng cười.“Phùng Tấn, anh đưa cô ta lên xe đi.”Phùng Tấn cất khăn tay đi, nhanh chóng bế An Diệc Diệp lên chiếc xe bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ trước.Tiêu Nhĩ Giai thấy được ánh mắt của anh ta, cười nói: “Có phải anh cảm thấy em quá ác độc hay không?”Phùng Tấn không nói gì.Cô ta lại nói tiếp: “Là cô ta đã khiến em thành ra như vậy, khiến cả nhà họ Tiêu tan cửa nát nhà, rơi đến bước đường người người đuổi đánh, em làm vậy có sai sao?”Cô ta nói, tâm trạng trở nên kích động.“Em cũng chỉ muốn bảo vệ hai chúng ta mà thôi, An Diệc Diệp biết quá nhiều thứ, không thể giữ cô ta lại.”Thấy Phùng Tấn mãi vẫn không lên tiếng, Tiêu Nhĩ Giai đặt tay lên vai anh ta.“Không phải anh nói anh yêu em sao? Đến một yêu cầu bé nhỏ như vậy anh cũng không thể thỏa mãn cho em sao?”Phùng Tấn mấp máy môi, cuối cùng cũng không cất lời từ chối, chỉ gật đầu.Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nở nụ cười, dựa đầu lên vai anh ta.“Em biết anh sẽ mãi ở bên em mà, chỉ cần chúng ta giải quyết xong cô ta, bất kể anh đi đâu, em cũng sẽ đi theo anh.”“Không phải anh muốn có con sao? Em có thể sinh cho anh một đứa nữa.”Phùng Tấn gật đầu.“Vì em, anh làm gì cũng được.”