CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 423
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Bây giờ cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ tưởng rằng tôi sẽ vì điều này mà bỏ qua cho cô sao?”“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”Cô ta trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn ngập tia máu.“Nếu không phải cô! Thì đã không có những chuyện này rồi. Đợi cô chết rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, sẽ không ai nghi ngờ tôi cả.”Hai tay An Diệc Diệp đặt sau lưng, giữ chặt bút ghi âm trong tay.Sắc mặt cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rối như tơ vò.Nếu hôm nay cô thật sự chết ở đây, chỉ có cây bút ghi âm này mới có thể chỉ ra hung thủ đã hãm hại cô.Nhưng có một người duy nhất mà cô không thể yên tâm, là Khúc Chấn Sơ.Thậm chí cô còn chưa kịp nói với Khúc Chấn Sơ tình cảm của mình.Nếu cô chết rồi, liệu Khúc Chấn Sơ có buồn không?Cho dù chỉ buồn một giây thôi, cũng đủ rồi.Cô nhớ đến gương mặt của người đàn ông kia, đôi môi khẽ cong lên.Cô lại ấn nút ghi âm một lần nữa, chậm rãi nói: “Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày nhìn An Diệc Diệp, không biết rốt cuộc cô đang làm gì.Cô ta nhìn xung quanh, chợt thấy lo lắng không biết liệu Khúc Chấn Sơ có xuất hiện hay không.“Cô mới nói gì?”An Diệc Diệp lặng lẽ cầm chiếc bút ghi âm trong tay đặt ra phía sau, dọc theo đôi chân để trong lùm cỏ, che nó lại.“Tôi đang nói, hai người nhất định sẽ bị trừng phạt.”Nói xong, cô lại giơ tay lên, sờ sợi dây chuyền trên cổ mình, cô cắn răng, tháo xuống đặt trong lòng bàn tay mình.“Cái này trả cho cô.” Cô nói một tiếng.Nhưng lúc này Tiêu Nhĩ Giai đã xông lên, cô ta đẩy mạnh cô một cái.An Diệc Diệp nghiêng ra sau, chỉ kịp ném sợi dây chuyền trong tay ra, cơ thể ngã về phía sau…Khúc Chấn Sơ điên cuồng giẫm chân ga, phi nhanh đến địa điểm vừa mới có được.Hai tay anh siết chặt vô lăng, dùng hế sức lực và lí trí để khống chế cảm xúc của mình.Từ một người không tin Thần Phật, lúc này anh lại không ngừng cầu nguyện.Không thể xảy ra chuyện gì được.Nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.Thượng đế ơi, con không phải người tốt, con đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng giờ đây, con nguyện lòng từ bỏ mọi thứ để đổi lại sự bình an cho cô ấy.Nếu Người có thể nghe thấy, xin hãy giữ cô ấy lại, cầu xin Người…Khúc Chấn Sơ không ngừng mặc niệm, chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường cao tốc.Anh hối hận rồi.
“Bây giờ cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ tưởng rằng tôi sẽ vì điều này mà bỏ qua cho cô sao?”
“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”
Cô ta trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn ngập tia máu.
“Nếu không phải cô! Thì đã không có những chuyện này rồi. Đợi cô chết rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, sẽ không ai nghi ngờ tôi cả.”
Hai tay An Diệc Diệp đặt sau lưng, giữ chặt bút ghi âm trong tay.
Sắc mặt cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rối như tơ vò.
Nếu hôm nay cô thật sự chết ở đây, chỉ có cây bút ghi âm này mới có thể chỉ ra hung thủ đã hãm hại cô.
Nhưng có một người duy nhất mà cô không thể yên tâm, là Khúc Chấn Sơ.
Thậm chí cô còn chưa kịp nói với Khúc Chấn Sơ tình cảm của mình.
Nếu cô chết rồi, liệu Khúc Chấn Sơ có buồn không?
Cho dù chỉ buồn một giây thôi, cũng đủ rồi.
Cô nhớ đến gương mặt của người đàn ông kia, đôi môi khẽ cong lên.
Cô lại ấn nút ghi âm một lần nữa, chậm rãi nói: “Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”
Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày nhìn An Diệc Diệp, không biết rốt cuộc cô đang làm gì.
Cô ta nhìn xung quanh, chợt thấy lo lắng không biết liệu Khúc Chấn Sơ có xuất hiện hay không.
“Cô mới nói gì?”
An Diệc Diệp lặng lẽ cầm chiếc bút ghi âm trong tay đặt ra phía sau, dọc theo đôi chân để trong lùm cỏ, che nó lại.
“Tôi đang nói, hai người nhất định sẽ bị trừng phạt.”
Nói xong, cô lại giơ tay lên, sờ sợi dây chuyền trên cổ mình, cô cắn răng, tháo xuống đặt trong lòng bàn tay mình.
“Cái này trả cho cô.” Cô nói một tiếng.
Nhưng lúc này Tiêu Nhĩ Giai đã xông lên, cô ta đẩy mạnh cô một cái.
An Diệc Diệp nghiêng ra sau, chỉ kịp ném sợi dây chuyền trong tay ra, cơ thể ngã về phía sau…
Khúc Chấn Sơ điên cuồng giẫm chân ga, phi nhanh đến địa điểm vừa mới có được.
Hai tay anh siết chặt vô lăng, dùng hế sức lực và lí trí để khống chế cảm xúc của mình.
Từ một người không tin Thần Phật, lúc này anh lại không ngừng cầu nguyện.
Không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
Thượng đế ơi, con không phải người tốt, con đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng giờ đây, con nguyện lòng từ bỏ mọi thứ để đổi lại sự bình an cho cô ấy.
Nếu Người có thể nghe thấy, xin hãy giữ cô ấy lại, cầu xin Người…
Khúc Chấn Sơ không ngừng mặc niệm, chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường cao tốc.
Anh hối hận rồi.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Bây giờ cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ tưởng rằng tôi sẽ vì điều này mà bỏ qua cho cô sao?”“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”Cô ta trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn ngập tia máu.“Nếu không phải cô! Thì đã không có những chuyện này rồi. Đợi cô chết rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, sẽ không ai nghi ngờ tôi cả.”Hai tay An Diệc Diệp đặt sau lưng, giữ chặt bút ghi âm trong tay.Sắc mặt cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rối như tơ vò.Nếu hôm nay cô thật sự chết ở đây, chỉ có cây bút ghi âm này mới có thể chỉ ra hung thủ đã hãm hại cô.Nhưng có một người duy nhất mà cô không thể yên tâm, là Khúc Chấn Sơ.Thậm chí cô còn chưa kịp nói với Khúc Chấn Sơ tình cảm của mình.Nếu cô chết rồi, liệu Khúc Chấn Sơ có buồn không?Cho dù chỉ buồn một giây thôi, cũng đủ rồi.Cô nhớ đến gương mặt của người đàn ông kia, đôi môi khẽ cong lên.Cô lại ấn nút ghi âm một lần nữa, chậm rãi nói: “Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày nhìn An Diệc Diệp, không biết rốt cuộc cô đang làm gì.Cô ta nhìn xung quanh, chợt thấy lo lắng không biết liệu Khúc Chấn Sơ có xuất hiện hay không.“Cô mới nói gì?”An Diệc Diệp lặng lẽ cầm chiếc bút ghi âm trong tay đặt ra phía sau, dọc theo đôi chân để trong lùm cỏ, che nó lại.“Tôi đang nói, hai người nhất định sẽ bị trừng phạt.”Nói xong, cô lại giơ tay lên, sờ sợi dây chuyền trên cổ mình, cô cắn răng, tháo xuống đặt trong lòng bàn tay mình.“Cái này trả cho cô.” Cô nói một tiếng.Nhưng lúc này Tiêu Nhĩ Giai đã xông lên, cô ta đẩy mạnh cô một cái.An Diệc Diệp nghiêng ra sau, chỉ kịp ném sợi dây chuyền trong tay ra, cơ thể ngã về phía sau…Khúc Chấn Sơ điên cuồng giẫm chân ga, phi nhanh đến địa điểm vừa mới có được.Hai tay anh siết chặt vô lăng, dùng hế sức lực và lí trí để khống chế cảm xúc của mình.Từ một người không tin Thần Phật, lúc này anh lại không ngừng cầu nguyện.Không thể xảy ra chuyện gì được.Nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.Thượng đế ơi, con không phải người tốt, con đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng giờ đây, con nguyện lòng từ bỏ mọi thứ để đổi lại sự bình an cho cô ấy.Nếu Người có thể nghe thấy, xin hãy giữ cô ấy lại, cầu xin Người…Khúc Chấn Sơ không ngừng mặc niệm, chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường cao tốc.Anh hối hận rồi.