Tác giả:

CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…

Chương 467

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 467An Diệc Diệp còn chưa quay đầu lại, đã có người chen giữa cô và Will, tách bọn họ ra.Khúc Chấn Sơ đứng phía trước cô, cản lại tầm mắt của Will.“Cô ấy có.” Anh nói.Will nhìn anh với ánh mắt kì lạ, lại nhìn sang An Diệc Diệp, có chút tò mò.“Anh này, anh là bạn trai của cô An sao?”Khúc Chấn Sơ mím chặt môi.Anh không phải bạn trai của An Diệc Diệp, anh là chồng cô!Nhưng, lúc này anh lại không thể nào nói ra lời đó.Will thấy anh chần chừ không nói, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp.“Cô An, anh ta là bạn trai cô sao?”An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.“Chuyện đó… viện bảo tàng mà tôi nói với anh, tôi sẽ liên hệ giúp anh.”Will nghi hoặc nhìn cô, thấy An Diệc Diệp cũng không muốn tiếp tục nữa mới gật đầu.“Được.”Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra đưa cô.“Đây là cách thức liên lạc của tôi, sau này chúng ta có thể cùng đi tham quan viện bảo tàng.”Nói chuyện một lúc, anh ta lại phấn khích trở lại.“Tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ phục chế văn vật của nhà phục chế văn vật, nhất định sẽ là một hình ảnh vừa thần kì lại vừa tuyệt đẹp!”Nói xong, anh ta lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Vậy tôi cáo từ trước, sau này có thời gian thì chúng ta gặp lại.”Sau đó liền quay người rời đi.Bên cửa sổ chỉ còn lại An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ.Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, không quay đầu lại, cứ quay lưng về phía cô.An Diệc Diệp nhìn bóng lưng anh, im lặng một lúc.“Ban nãy cảm ơn anh.”Lúc này Khúc Chấn Sơ mới quay đầu lại, giọng nói như đang ra lệnh.“Cách xa loại người đó ra một chút.”An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút bất mãn: “Nhưng về sau anh ta còn định quyên tặng văn vật cho viện bảo tàng nữa đó.”Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày: “Người đó vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.”Vừa gặp mặt đã hôn tay người ta, ngày đầu đã hỏi có bạn trai hay chưa.Là người tốt được chắc?An Diệc Diệp thấy anh có cái nhìn phiến diện về Will, lập tức bất mãn.“Tôi cảm thấy con người anh Will không tệ, nếu không cũng không vượt ngàn dặm xa xôi đến nước ta để quyên tặng đồ cổ.”

CHƯƠNG 467

An Diệc Diệp còn chưa quay đầu lại, đã có người chen giữa cô và Will, tách bọn họ ra.

Khúc Chấn Sơ đứng phía trước cô, cản lại tầm mắt của Will.

“Cô ấy có.” Anh nói.

Will nhìn anh với ánh mắt kì lạ, lại nhìn sang An Diệc Diệp, có chút tò mò.

“Anh này, anh là bạn trai của cô An sao?”

Khúc Chấn Sơ mím chặt môi.

Anh không phải bạn trai của An Diệc Diệp, anh là chồng cô!

Nhưng, lúc này anh lại không thể nào nói ra lời đó.

Will thấy anh chần chừ không nói, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp.

“Cô An, anh ta là bạn trai cô sao?”

An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Chuyện đó… viện bảo tàng mà tôi nói với anh, tôi sẽ liên hệ giúp anh.”

Will nghi hoặc nhìn cô, thấy An Diệc Diệp cũng không muốn tiếp tục nữa mới gật đầu.

“Được.”

Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra đưa cô.

“Đây là cách thức liên lạc của tôi, sau này chúng ta có thể cùng đi tham quan viện bảo tàng.”

Nói chuyện một lúc, anh ta lại phấn khích trở lại.

“Tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ phục chế văn vật của nhà phục chế văn vật, nhất định sẽ là một hình ảnh vừa thần kì lại vừa tuyệt đẹp!”

Nói xong, anh ta lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Vậy tôi cáo từ trước, sau này có thời gian thì chúng ta gặp lại.”

Sau đó liền quay người rời đi.

Bên cửa sổ chỉ còn lại An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, không quay đầu lại, cứ quay lưng về phía cô.

An Diệc Diệp nhìn bóng lưng anh, im lặng một lúc.

“Ban nãy cảm ơn anh.”

Lúc này Khúc Chấn Sơ mới quay đầu lại, giọng nói như đang ra lệnh.

“Cách xa loại người đó ra một chút.”

An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút bất mãn: “Nhưng về sau anh ta còn định quyên tặng văn vật cho viện bảo tàng nữa đó.”

Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày: “Người đó vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

Vừa gặp mặt đã hôn tay người ta, ngày đầu đã hỏi có bạn trai hay chưa.

Là người tốt được chắc?

An Diệc Diệp thấy anh có cái nhìn phiến diện về Will, lập tức bất mãn.

“Tôi cảm thấy con người anh Will không tệ, nếu không cũng không vượt ngàn dặm xa xôi đến nước ta để quyên tặng đồ cổ.”

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 467An Diệc Diệp còn chưa quay đầu lại, đã có người chen giữa cô và Will, tách bọn họ ra.Khúc Chấn Sơ đứng phía trước cô, cản lại tầm mắt của Will.“Cô ấy có.” Anh nói.Will nhìn anh với ánh mắt kì lạ, lại nhìn sang An Diệc Diệp, có chút tò mò.“Anh này, anh là bạn trai của cô An sao?”Khúc Chấn Sơ mím chặt môi.Anh không phải bạn trai của An Diệc Diệp, anh là chồng cô!Nhưng, lúc này anh lại không thể nào nói ra lời đó.Will thấy anh chần chừ không nói, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp.“Cô An, anh ta là bạn trai cô sao?”An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.“Chuyện đó… viện bảo tàng mà tôi nói với anh, tôi sẽ liên hệ giúp anh.”Will nghi hoặc nhìn cô, thấy An Diệc Diệp cũng không muốn tiếp tục nữa mới gật đầu.“Được.”Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra đưa cô.“Đây là cách thức liên lạc của tôi, sau này chúng ta có thể cùng đi tham quan viện bảo tàng.”Nói chuyện một lúc, anh ta lại phấn khích trở lại.“Tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ phục chế văn vật của nhà phục chế văn vật, nhất định sẽ là một hình ảnh vừa thần kì lại vừa tuyệt đẹp!”Nói xong, anh ta lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Vậy tôi cáo từ trước, sau này có thời gian thì chúng ta gặp lại.”Sau đó liền quay người rời đi.Bên cửa sổ chỉ còn lại An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ.Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, không quay đầu lại, cứ quay lưng về phía cô.An Diệc Diệp nhìn bóng lưng anh, im lặng một lúc.“Ban nãy cảm ơn anh.”Lúc này Khúc Chấn Sơ mới quay đầu lại, giọng nói như đang ra lệnh.“Cách xa loại người đó ra một chút.”An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút bất mãn: “Nhưng về sau anh ta còn định quyên tặng văn vật cho viện bảo tàng nữa đó.”Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày: “Người đó vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.”Vừa gặp mặt đã hôn tay người ta, ngày đầu đã hỏi có bạn trai hay chưa.Là người tốt được chắc?An Diệc Diệp thấy anh có cái nhìn phiến diện về Will, lập tức bất mãn.“Tôi cảm thấy con người anh Will không tệ, nếu không cũng không vượt ngàn dặm xa xôi đến nước ta để quyên tặng đồ cổ.”

Chương 467