CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 509
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 509Tuy trong ghi âm có giọng của Tiêu Nhĩ Giai, nhưng không có hình ảnh cụ thể, không thể kết tội.Phùng Tấn đã nhận tội, trong bút ghi âm đồng thời có cả giọng của Phùng Tấn và Tiêu Nhĩ Giai, hai người họ đều có mặt ở hiện trường.Mọi người nhìn sự thay đổi trước mặt mà mờ mịt.An Diệc Diệp quýnh lên: “Không phải anh ta! Không phải anh ta! Tiêu Nhĩ Giai mới là người đẩy tôi xuống vực!”Thẩm phán cau mày, giơ cây chuỳ trong tay lên gõ xuống để mọi người yên lặng.Ông ta trầm giọng bảo: “Chúng tôi đã thảo luận, Phùng Tấn tự thừa nhận lỗi lầm của mình, và vì Tiêu Nhĩ Giai không đủ bằng chứng nên được phán không có tội.”Sau đó có người tiến lên đưa Phùng Tấn đi.Anh ta đột nhiên giãy giụa, Tiêu Nhĩ Giai tưởng anh ta đổi ý, trong lòng lập tức sợ hãi.Không ngờ anh ta chỉ tiến lên, nói nhỏ vào tai cô ta: “Chăm sóc tốt con của chúng ta.”Nói xong anh ta quay người, quả quyết đi theo cảnh sát.Sau khi tất cả mọi người đều đi, Tiêu Nhĩ Giai mới nở một nụ cười mãn nguyện.An Diệc Diệp nhìn cô ta: “Cô đối xử với người yêu cô như vậy à?”Tiêu Nhĩ Giai lập tức lộ ra bộ mặt thật, cô ta nhìn An Diệc Diệp.“Thế thì sao? Chỉ cần tôi sống sót là được, ai muốn vào tù chứ?”Nói xong cô ta cởi bộ đồng phục tù nhân trên người, ném xuống đất, xoay người bước ra ngoài.An Diệc Diệp nhíu mày, lấy lại bút ghi âm trong tay thẩm phán rồi xoay người đuổi theo ra ngoài.Chính An Diệc Diệp cũng không ngờ Phùng Tấn sẽ đột nhiên ra mặt nhận mọi tội danh về mình.Mà vì thế Tiêu Nhĩ Giai được tuyên bố trắng án.Ngày được thả tự do, Tiêu Nhĩ Giai đắc ý bước ra khỏi toà án.Cô ta đã hoàn toàn lãng quên Phùng Tấn.Quay đầu nhìn An Diệc Diệp sau lưng, cô ta cười đắc ý.“Thế nào? Có phải rất thất vọng không? Có phải cô chỉ mong bây giờ tôi bị bắt vào tù không?Xin lỗi nhé, cô không nắm được điểm yếu của tôi đâu, từ bỏ đi.”Nói xong cô ta đi đến bên đường, mở cửa chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó rồi ngồi vào.Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp vẫn đang đứng bên ngoài, hỏi: “Cô làm cách nào khiến cho Phùng Tấn nhận hết tội thế?”“Tôi nói với anh ta là tôi mang thai rồi.”Cô ta sờ bụng mình: “Aiya, trong này có một bé cưng, làm sao tôi vào tù được!”Nói xong vẻ mặt Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên lạnh đi.“Lần trước khi phá bỏ đứa con của anh ta, bác sĩ đã nói sau này tôi không thể có thai được nữa.Tên ngốc kia thật sự tin tôi. Thôi bỏ đi, nếu không có anh ta thì bây giờ người ngồi tù đã là tôi rồi.”Cô ta lấy kính râm ra đeo, duỗi hai tay.“Bây giờ tôi lại tự do rồi!”
CHƯƠNG 509
Tuy trong ghi âm có giọng của Tiêu Nhĩ Giai, nhưng không có hình ảnh cụ thể, không thể kết tội.
Phùng Tấn đã nhận tội, trong bút ghi âm đồng thời có cả giọng của Phùng Tấn và Tiêu Nhĩ Giai, hai người họ đều có mặt ở hiện trường.
Mọi người nhìn sự thay đổi trước mặt mà mờ mịt.
An Diệc Diệp quýnh lên: “Không phải anh ta! Không phải anh ta! Tiêu Nhĩ Giai mới là người đẩy tôi xuống vực!”
Thẩm phán cau mày, giơ cây chuỳ trong tay lên gõ xuống để mọi người yên lặng.
Ông ta trầm giọng bảo: “Chúng tôi đã thảo luận, Phùng Tấn tự thừa nhận lỗi lầm của mình, và vì Tiêu Nhĩ Giai không đủ bằng chứng nên được phán không có tội.”
Sau đó có người tiến lên đưa Phùng Tấn đi.
Anh ta đột nhiên giãy giụa, Tiêu Nhĩ Giai tưởng anh ta đổi ý, trong lòng lập tức sợ hãi.
Không ngờ anh ta chỉ tiến lên, nói nhỏ vào tai cô ta: “Chăm sóc tốt con của chúng ta.”
Nói xong anh ta quay người, quả quyết đi theo cảnh sát.
Sau khi tất cả mọi người đều đi, Tiêu Nhĩ Giai mới nở một nụ cười mãn nguyện.
An Diệc Diệp nhìn cô ta: “Cô đối xử với người yêu cô như vậy à?”
Tiêu Nhĩ Giai lập tức lộ ra bộ mặt thật, cô ta nhìn An Diệc Diệp.
“Thế thì sao? Chỉ cần tôi sống sót là được, ai muốn vào tù chứ?”
Nói xong cô ta cởi bộ đồng phục tù nhân trên người, ném xuống đất, xoay người bước ra ngoài.
An Diệc Diệp nhíu mày, lấy lại bút ghi âm trong tay thẩm phán rồi xoay người đuổi theo ra ngoài.
Chính An Diệc Diệp cũng không ngờ Phùng Tấn sẽ đột nhiên ra mặt nhận mọi tội danh về mình.
Mà vì thế Tiêu Nhĩ Giai được tuyên bố trắng án.
Ngày được thả tự do, Tiêu Nhĩ Giai đắc ý bước ra khỏi toà án.
Cô ta đã hoàn toàn lãng quên Phùng Tấn.
Quay đầu nhìn An Diệc Diệp sau lưng, cô ta cười đắc ý.
“Thế nào? Có phải rất thất vọng không? Có phải cô chỉ mong bây giờ tôi bị bắt vào tù không?
Xin lỗi nhé, cô không nắm được điểm yếu của tôi đâu, từ bỏ đi.”
Nói xong cô ta đi đến bên đường, mở cửa chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó rồi ngồi vào.
Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp vẫn đang đứng bên ngoài, hỏi: “Cô làm cách nào khiến cho Phùng Tấn nhận hết tội thế?”
“Tôi nói với anh ta là tôi mang thai rồi.”
Cô ta sờ bụng mình: “Aiya, trong này có một bé cưng, làm sao tôi vào tù được!”
Nói xong vẻ mặt Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên lạnh đi.
“Lần trước khi phá bỏ đứa con của anh ta, bác sĩ đã nói sau này tôi không thể có thai được nữa.
Tên ngốc kia thật sự tin tôi. Thôi bỏ đi, nếu không có anh ta thì bây giờ người ngồi tù đã là tôi rồi.”
Cô ta lấy kính râm ra đeo, duỗi hai tay.
“Bây giờ tôi lại tự do rồi!”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 509Tuy trong ghi âm có giọng của Tiêu Nhĩ Giai, nhưng không có hình ảnh cụ thể, không thể kết tội.Phùng Tấn đã nhận tội, trong bút ghi âm đồng thời có cả giọng của Phùng Tấn và Tiêu Nhĩ Giai, hai người họ đều có mặt ở hiện trường.Mọi người nhìn sự thay đổi trước mặt mà mờ mịt.An Diệc Diệp quýnh lên: “Không phải anh ta! Không phải anh ta! Tiêu Nhĩ Giai mới là người đẩy tôi xuống vực!”Thẩm phán cau mày, giơ cây chuỳ trong tay lên gõ xuống để mọi người yên lặng.Ông ta trầm giọng bảo: “Chúng tôi đã thảo luận, Phùng Tấn tự thừa nhận lỗi lầm của mình, và vì Tiêu Nhĩ Giai không đủ bằng chứng nên được phán không có tội.”Sau đó có người tiến lên đưa Phùng Tấn đi.Anh ta đột nhiên giãy giụa, Tiêu Nhĩ Giai tưởng anh ta đổi ý, trong lòng lập tức sợ hãi.Không ngờ anh ta chỉ tiến lên, nói nhỏ vào tai cô ta: “Chăm sóc tốt con của chúng ta.”Nói xong anh ta quay người, quả quyết đi theo cảnh sát.Sau khi tất cả mọi người đều đi, Tiêu Nhĩ Giai mới nở một nụ cười mãn nguyện.An Diệc Diệp nhìn cô ta: “Cô đối xử với người yêu cô như vậy à?”Tiêu Nhĩ Giai lập tức lộ ra bộ mặt thật, cô ta nhìn An Diệc Diệp.“Thế thì sao? Chỉ cần tôi sống sót là được, ai muốn vào tù chứ?”Nói xong cô ta cởi bộ đồng phục tù nhân trên người, ném xuống đất, xoay người bước ra ngoài.An Diệc Diệp nhíu mày, lấy lại bút ghi âm trong tay thẩm phán rồi xoay người đuổi theo ra ngoài.Chính An Diệc Diệp cũng không ngờ Phùng Tấn sẽ đột nhiên ra mặt nhận mọi tội danh về mình.Mà vì thế Tiêu Nhĩ Giai được tuyên bố trắng án.Ngày được thả tự do, Tiêu Nhĩ Giai đắc ý bước ra khỏi toà án.Cô ta đã hoàn toàn lãng quên Phùng Tấn.Quay đầu nhìn An Diệc Diệp sau lưng, cô ta cười đắc ý.“Thế nào? Có phải rất thất vọng không? Có phải cô chỉ mong bây giờ tôi bị bắt vào tù không?Xin lỗi nhé, cô không nắm được điểm yếu của tôi đâu, từ bỏ đi.”Nói xong cô ta đi đến bên đường, mở cửa chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó rồi ngồi vào.Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp vẫn đang đứng bên ngoài, hỏi: “Cô làm cách nào khiến cho Phùng Tấn nhận hết tội thế?”“Tôi nói với anh ta là tôi mang thai rồi.”Cô ta sờ bụng mình: “Aiya, trong này có một bé cưng, làm sao tôi vào tù được!”Nói xong vẻ mặt Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên lạnh đi.“Lần trước khi phá bỏ đứa con của anh ta, bác sĩ đã nói sau này tôi không thể có thai được nữa.Tên ngốc kia thật sự tin tôi. Thôi bỏ đi, nếu không có anh ta thì bây giờ người ngồi tù đã là tôi rồi.”Cô ta lấy kính râm ra đeo, duỗi hai tay.“Bây giờ tôi lại tự do rồi!”