CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 514
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 514An Diệc Diệp siết chặt cái hộp nhỏ trong tay.Cô nhất định phải sửa xong sợi dây chuyền này!Ngày đó sau khi về, An Diệc Diệp nhanh chóng hành động, đích thân hỏi ông Bành về vấn đề liên quan tới sửa dây chuyền.Ông Bành nhìn sợi dây chuyền đó, lắc đầu.“Cái này sao mà sửa xong trong hai tháng được? Cô bé, cháu trả lại cái này thôi, cho dù Khúc Chấn Sơ bị tốt cáo thì sao? Tên kia cũng đâu phải chưa từng bị vu cáo bao giờ?”An Diệc Diệp lắc đầu.“Cháu thật sự rất lo tòa thành của anh ấy sẽ bị người ta lấy đi.”Khúc Chấn Sơ từng nói, lâu đài cổ đó được sáng tạo nên do anh chờ cô gái kia hơn mười năm.Nếu như quả thực bị lấy đi, anh nên làm sao?Ông Bành thấy cô cố chấp như vậy, thở dài một hơi.“Không còn cách nào rồi, nếu cháu muốn sửa, vậy ông sẽ giúp cháu.”Nói xong, ông ta quay người về phòng sách tìm mấy bản tài liệu, đưa cho An Diệc Diệp.“Về việc sửa kim loại, ông không quen lắm. Ông am hiểu việc sửa đồ sứ hơn. Nhưng trong viện bảo tàng có mấy thầy là chuyên gia trong việc này. Cháu đến chỗ đó, có lẽ có thể tìm được vài cách.”An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, bên trên có phương thức liên lạc của ba ông thầy.“Vâng.”Ngày hôm sau, cô vội vàng mang theo đồ chạy tới bảo tàng.Đối phương nghe nói cô là do ông Bành giới thiệu, lập tức gọi người lên.An Diệc Diệp nhìn ông lão gầy gò trước mặt, cẩn thận nói: “Chào ông, cháu là học trò của ông Bành.”Người kia liếc cô một cái, khẽ gật đầu.“Có chuyện gì không?”An Diệc Diệp đưa cái hộp nhỏ trong tay ra.“Cháu nhận được một sợi dây chuyền, muốn sửa nó. Thầy cháu nói ông ấy không am hiểu về phương diện này, cho nên bảo cháu tới thỉnh giáo ông.”Người kia ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, bình chân như vại nói: “Đưa tôi xem trước nào.”An Diệc Diệp gật đầu, mở cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái ra.“Là cái này ạ.”Đối phương nhíu mày, cẩn thận xích lại một chút. Nhìn những mảnh vỡ của dây chuyền trong hộp thì nhướng mày.“Không sửa được đâu. Thứ này sửa cũng không có tác dụng gì, không bằng mua cái mới đi.”An Diệc Diệp bất đắc dĩ cười khổ.Đây là đồ mà nữ hoàng nước Anh tặng, sao có thể mua được một chiếc mới chứ. Thế thì Will cũng không cần sầu não như vậy.Nhưng sợi dây chuyền này liên quan tới lâu đài cổ, An Diệc Diệp kiên định nói: “Cho dù thế nào cháu cũng phải mang nó đi sửa. Ông dạy cháu một chút đi.”Ông thầy hít sâu một hơi, nhìn chăm chú An Diệc Diệp.Đánh giá một lúc mới gật đầu.
CHƯƠNG 514
An Diệc Diệp siết chặt cái hộp nhỏ trong tay.
Cô nhất định phải sửa xong sợi dây chuyền này!
Ngày đó sau khi về, An Diệc Diệp nhanh chóng hành động, đích thân hỏi ông Bành về vấn đề liên quan tới sửa dây chuyền.
Ông Bành nhìn sợi dây chuyền đó, lắc đầu.
“Cái này sao mà sửa xong trong hai tháng được? Cô bé, cháu trả lại cái này thôi, cho dù Khúc Chấn Sơ bị tốt cáo thì sao? Tên kia cũng đâu phải chưa từng bị vu cáo bao giờ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Cháu thật sự rất lo tòa thành của anh ấy sẽ bị người ta lấy đi.”
Khúc Chấn Sơ từng nói, lâu đài cổ đó được sáng tạo nên do anh chờ cô gái kia hơn mười năm.
Nếu như quả thực bị lấy đi, anh nên làm sao?
Ông Bành thấy cô cố chấp như vậy, thở dài một hơi.
“Không còn cách nào rồi, nếu cháu muốn sửa, vậy ông sẽ giúp cháu.”
Nói xong, ông ta quay người về phòng sách tìm mấy bản tài liệu, đưa cho An Diệc Diệp.
“Về việc sửa kim loại, ông không quen lắm. Ông am hiểu việc sửa đồ sứ hơn. Nhưng trong viện bảo tàng có mấy thầy là chuyên gia trong việc này. Cháu đến chỗ đó, có lẽ có thể tìm được vài cách.”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, bên trên có phương thức liên lạc của ba ông thầy.
“Vâng.”
Ngày hôm sau, cô vội vàng mang theo đồ chạy tới bảo tàng.
Đối phương nghe nói cô là do ông Bành giới thiệu, lập tức gọi người lên.
An Diệc Diệp nhìn ông lão gầy gò trước mặt, cẩn thận nói: “Chào ông, cháu là học trò của ông Bành.”
Người kia liếc cô một cái, khẽ gật đầu.
“Có chuyện gì không?”
An Diệc Diệp đưa cái hộp nhỏ trong tay ra.
“Cháu nhận được một sợi dây chuyền, muốn sửa nó. Thầy cháu nói ông ấy không am hiểu về phương diện này, cho nên bảo cháu tới thỉnh giáo ông.”
Người kia ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, bình chân như vại nói: “Đưa tôi xem trước nào.”
An Diệc Diệp gật đầu, mở cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái ra.
“Là cái này ạ.”
Đối phương nhíu mày, cẩn thận xích lại một chút. Nhìn những mảnh vỡ của dây chuyền trong hộp thì nhướng mày.
“Không sửa được đâu. Thứ này sửa cũng không có tác dụng gì, không bằng mua cái mới đi.”
An Diệc Diệp bất đắc dĩ cười khổ.
Đây là đồ mà nữ hoàng nước Anh tặng, sao có thể mua được một chiếc mới chứ. Thế thì Will cũng không cần sầu não như vậy.
Nhưng sợi dây chuyền này liên quan tới lâu đài cổ, An Diệc Diệp kiên định nói: “Cho dù thế nào cháu cũng phải mang nó đi sửa. Ông dạy cháu một chút đi.”
Ông thầy hít sâu một hơi, nhìn chăm chú An Diệc Diệp.
Đánh giá một lúc mới gật đầu.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 514An Diệc Diệp siết chặt cái hộp nhỏ trong tay.Cô nhất định phải sửa xong sợi dây chuyền này!Ngày đó sau khi về, An Diệc Diệp nhanh chóng hành động, đích thân hỏi ông Bành về vấn đề liên quan tới sửa dây chuyền.Ông Bành nhìn sợi dây chuyền đó, lắc đầu.“Cái này sao mà sửa xong trong hai tháng được? Cô bé, cháu trả lại cái này thôi, cho dù Khúc Chấn Sơ bị tốt cáo thì sao? Tên kia cũng đâu phải chưa từng bị vu cáo bao giờ?”An Diệc Diệp lắc đầu.“Cháu thật sự rất lo tòa thành của anh ấy sẽ bị người ta lấy đi.”Khúc Chấn Sơ từng nói, lâu đài cổ đó được sáng tạo nên do anh chờ cô gái kia hơn mười năm.Nếu như quả thực bị lấy đi, anh nên làm sao?Ông Bành thấy cô cố chấp như vậy, thở dài một hơi.“Không còn cách nào rồi, nếu cháu muốn sửa, vậy ông sẽ giúp cháu.”Nói xong, ông ta quay người về phòng sách tìm mấy bản tài liệu, đưa cho An Diệc Diệp.“Về việc sửa kim loại, ông không quen lắm. Ông am hiểu việc sửa đồ sứ hơn. Nhưng trong viện bảo tàng có mấy thầy là chuyên gia trong việc này. Cháu đến chỗ đó, có lẽ có thể tìm được vài cách.”An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, bên trên có phương thức liên lạc của ba ông thầy.“Vâng.”Ngày hôm sau, cô vội vàng mang theo đồ chạy tới bảo tàng.Đối phương nghe nói cô là do ông Bành giới thiệu, lập tức gọi người lên.An Diệc Diệp nhìn ông lão gầy gò trước mặt, cẩn thận nói: “Chào ông, cháu là học trò của ông Bành.”Người kia liếc cô một cái, khẽ gật đầu.“Có chuyện gì không?”An Diệc Diệp đưa cái hộp nhỏ trong tay ra.“Cháu nhận được một sợi dây chuyền, muốn sửa nó. Thầy cháu nói ông ấy không am hiểu về phương diện này, cho nên bảo cháu tới thỉnh giáo ông.”Người kia ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, bình chân như vại nói: “Đưa tôi xem trước nào.”An Diệc Diệp gật đầu, mở cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái ra.“Là cái này ạ.”Đối phương nhíu mày, cẩn thận xích lại một chút. Nhìn những mảnh vỡ của dây chuyền trong hộp thì nhướng mày.“Không sửa được đâu. Thứ này sửa cũng không có tác dụng gì, không bằng mua cái mới đi.”An Diệc Diệp bất đắc dĩ cười khổ.Đây là đồ mà nữ hoàng nước Anh tặng, sao có thể mua được một chiếc mới chứ. Thế thì Will cũng không cần sầu não như vậy.Nhưng sợi dây chuyền này liên quan tới lâu đài cổ, An Diệc Diệp kiên định nói: “Cho dù thế nào cháu cũng phải mang nó đi sửa. Ông dạy cháu một chút đi.”Ông thầy hít sâu một hơi, nhìn chăm chú An Diệc Diệp.Đánh giá một lúc mới gật đầu.