Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…
Chương 34: 34: “thịnh Tổng Tôi Về Được Chưa”
Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người lần lượt đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên.Cô miễn cưỡng quay người ngồi trở lại ghế, đối diện Với Thịnh Thiên Vĩ.Lúc này Thịnh Thiên Vĩ mới trở về với đúng bản chất của mình, anh nhìn một lượt từ đầu tới chân Trương Tú Anh.Áo sơ mi bỏ một cúc, váy ngắn ngang gối, giày 7 cm.Mắt anh ta hơi tối lại, rất nhanh.Anh ta nở một nụ cười tà mị.“Trái đất tròn nhỉ.Cô Trương, cô còn nhớ tôi chứ?”“Thịnh tổng, tôi và anh có quen nhau sao?” - Trương Tú Anh giả ngốc.“Cô Trường chóng quên thật nhỉ, mới hôm trước còn nói sẽ trả tôi một ân tình, thế mà hôm nay gặp tôi đã như người xa lạ.Cô Trường làm tôibuồn đấy” - Thịnh Thiên Vĩ cố tình gợi lại chuyện cũ.“Chắc Thịnh tổng nhận nhầm tôi với ai rồi.”.Trương Tú Anh cố gắng vớt vát.Thịnh Thiên Vĩ không nói không rằng đưa tay bấm điện thoại, tiếng rì rì rung lên trong túi Trương Tú Anh.Cô cố tình không nghe.“Kia! Cô Trương nghe điện thoại đi chứ?” - Thịnh Thiên Vĩ nhắc nhở, trên môi nở nụ cười càng ngày càng rõ ràng.Cười lên thì cũng đẹp đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đểu - Trương Tú Anh thầm nhủ.Đành phải lập cập lấy điện thoại ra.Thịnh Thiên Vĩ rướn người nhìn vào màn hình điện thoại của Trương Tú ANH.Dãy số của anh hiện ra, cô thậm chí còn chẳng lưu lại tên và số của anh.Thịnh Thiên Vĩ không biết mình nên vui hay nên buồn.“Cô không lưu số của tôi?”“Sao tôi phải lưu số của anh” - Tới nước này Trương Tú Anh cũng chẳng thèm giả ngốc nữa, đằng nào thì nếu đuổi thì anh ta cũng đuổi rồi,cô đâu cần phải giả vờ giả vịt trước mặt anh ta.“Vậy sao cô lại không lưu số của tôi?” - Thịnh Thiên Vĩ hỏi ngược.“Tôi không thích.Được chưa?”“Thái độ của cô với ân nhân như vậy sao? Cô định nuốt lời không trả ơn tôi đúng không?”.Thịnh Thiên Vĩ bực bội.“Anh nói, khi nào cần anh sẽ gọi, vậy tôi việc gì phải lưu số của anh.Anh lưu là đủ” Trương Tú Anh cũng không vừa.“Cô được lắm!” - Thịnh Thiên Vĩ không những không tức giận, anh ta nở nụ cười tươi như hoa nói với cô.“Thịnh Tổng tôi về được chưa?”“Được cô về đi!” Trương Tú Anh lúi húi cất điện thoại vào túi xách.Thịnh Thiên Vĩ đứng dậy đi lướt qua cô, anh Cố tình ghé sát vào tai cô thì thầm.“Chào mừng cô tới BIS, cẩn thận chó cắn đấy.” - Nói xong anh ta ưỡn thẳng lưng trở về gương mặt lạnh như băng đi ra khỏi phòng.Trương Tú ANh đứng như trời trồng, mọi hảo cảm lúc trước về anh ta như mầm cây vừa nhen nhóm nhú lên đã bị giẫm cho nát bét.Trương Tú Anh bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Lisa đưa có một tờ hướng dẫn hẹn cô ngày mai có thể tới phòng nhân sự báo danh và bắt đầu làm việc.Ngoài sự đáng ghét của tên Thịnh Thiên Vĩ kia ra thì ở công ty này rất ổn, nhân sự chuyên nghiệp, ngay như cô Lisa này, đường đường là trợ lý đặc biệt kiêm thư ký trưởng mà rất nhã nhặn..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên.
Cô miễn cưỡng quay người ngồi trở lại ghế, đối diện Với Thịnh Thiên Vĩ.
Lúc này Thịnh Thiên Vĩ mới trở về với đúng bản chất của mình, anh nhìn một lượt từ đầu tới chân Trương Tú Anh.
Áo sơ mi bỏ một cúc, váy ngắn ngang gối, giày 7 cm.
Mắt anh ta hơi tối lại, rất nhanh.
Anh ta nở một nụ cười tà mị.
“Trái đất tròn nhỉ.
Cô Trương, cô còn nhớ tôi chứ?”
“Thịnh tổng, tôi và anh có quen nhau sao?” - Trương Tú Anh giả ngốc.
“Cô Trường chóng quên thật nhỉ, mới hôm trước còn nói sẽ trả tôi một ân tình, thế mà hôm nay gặp tôi đã như người xa lạ.
Cô Trường làm tôi
buồn đấy” - Thịnh Thiên Vĩ cố tình gợi lại chuyện cũ.
“Chắc Thịnh tổng nhận nhầm tôi với ai rồi.”.
Trương Tú Anh cố gắng vớt vát.
Thịnh Thiên Vĩ không nói không rằng đưa tay bấm điện thoại, tiếng rì rì rung lên trong túi Trương Tú Anh.
Cô cố tình không nghe.
“Kia! Cô Trương nghe điện thoại đi chứ?” - Thịnh Thiên Vĩ nhắc nhở, trên môi nở nụ cười càng ngày càng rõ ràng.
Cười lên thì cũng đẹp đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đểu - Trương Tú Anh thầm nhủ.
Đành phải lập cập lấy điện thoại ra.
Thịnh Thiên Vĩ rướn người nhìn vào màn hình điện thoại của Trương Tú ANH.
Dãy số của anh hiện ra, cô thậm chí còn chẳng lưu lại tên và số của anh.
Thịnh Thiên Vĩ không biết mình nên vui hay nên buồn.
“Cô không lưu số của tôi?”
“Sao tôi phải lưu số của anh” - Tới nước này Trương Tú Anh cũng chẳng thèm giả ngốc nữa, đằng nào thì nếu đuổi thì anh ta cũng đuổi rồi,cô đâu cần phải giả vờ giả vịt trước mặt anh ta.
“Vậy sao cô lại không lưu số của tôi?” - Thịnh Thiên Vĩ hỏi ngược.
“Tôi không thích.
Được chưa?”
“Thái độ của cô với ân nhân như vậy sao? Cô định nuốt lời không trả ơn tôi đúng không?”.
Thịnh Thiên Vĩ bực bội.
“Anh nói, khi nào cần anh sẽ gọi, vậy tôi việc gì phải lưu số của anh.
Anh lưu là đủ” Trương Tú Anh cũng không vừa.
“Cô được lắm!” - Thịnh Thiên Vĩ không những không tức giận, anh ta nở nụ cười tươi như hoa nói với cô.
“Thịnh Tổng tôi về được chưa?”
“Được cô về đi!” Trương Tú Anh lúi húi cất điện thoại vào túi xách.
Thịnh Thiên Vĩ đứng dậy đi lướt qua cô, anh Cố tình ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Chào mừng cô tới BIS, cẩn thận chó cắn đấy.” - Nói xong anh ta ưỡn thẳng lưng trở về gương mặt lạnh như băng đi ra khỏi phòng.
Trương Tú ANh đứng như trời trồng, mọi hảo cảm lúc trước về anh ta như mầm cây vừa nhen nhóm nhú lên đã bị giẫm cho nát bét.
Trương Tú Anh bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Lisa đưa có một tờ hướng dẫn hẹn cô ngày mai có thể tới phòng nhân sự báo danh và bắt đầu làm việc.
Ngoài sự đáng ghét của tên Thịnh Thiên Vĩ kia ra thì ở công ty này rất ổn, nhân sự chuyên nghiệp, ngay như cô Lisa này, đường đường là trợ lý đặc biệt kiêm thư ký trưởng mà rất nhã nhặn.
.
Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người lần lượt đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên.Cô miễn cưỡng quay người ngồi trở lại ghế, đối diện Với Thịnh Thiên Vĩ.Lúc này Thịnh Thiên Vĩ mới trở về với đúng bản chất của mình, anh nhìn một lượt từ đầu tới chân Trương Tú Anh.Áo sơ mi bỏ một cúc, váy ngắn ngang gối, giày 7 cm.Mắt anh ta hơi tối lại, rất nhanh.Anh ta nở một nụ cười tà mị.“Trái đất tròn nhỉ.Cô Trương, cô còn nhớ tôi chứ?”“Thịnh tổng, tôi và anh có quen nhau sao?” - Trương Tú Anh giả ngốc.“Cô Trường chóng quên thật nhỉ, mới hôm trước còn nói sẽ trả tôi một ân tình, thế mà hôm nay gặp tôi đã như người xa lạ.Cô Trường làm tôibuồn đấy” - Thịnh Thiên Vĩ cố tình gợi lại chuyện cũ.“Chắc Thịnh tổng nhận nhầm tôi với ai rồi.”.Trương Tú Anh cố gắng vớt vát.Thịnh Thiên Vĩ không nói không rằng đưa tay bấm điện thoại, tiếng rì rì rung lên trong túi Trương Tú Anh.Cô cố tình không nghe.“Kia! Cô Trương nghe điện thoại đi chứ?” - Thịnh Thiên Vĩ nhắc nhở, trên môi nở nụ cười càng ngày càng rõ ràng.Cười lên thì cũng đẹp đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đểu - Trương Tú Anh thầm nhủ.Đành phải lập cập lấy điện thoại ra.Thịnh Thiên Vĩ rướn người nhìn vào màn hình điện thoại của Trương Tú ANH.Dãy số của anh hiện ra, cô thậm chí còn chẳng lưu lại tên và số của anh.Thịnh Thiên Vĩ không biết mình nên vui hay nên buồn.“Cô không lưu số của tôi?”“Sao tôi phải lưu số của anh” - Tới nước này Trương Tú Anh cũng chẳng thèm giả ngốc nữa, đằng nào thì nếu đuổi thì anh ta cũng đuổi rồi,cô đâu cần phải giả vờ giả vịt trước mặt anh ta.“Vậy sao cô lại không lưu số của tôi?” - Thịnh Thiên Vĩ hỏi ngược.“Tôi không thích.Được chưa?”“Thái độ của cô với ân nhân như vậy sao? Cô định nuốt lời không trả ơn tôi đúng không?”.Thịnh Thiên Vĩ bực bội.“Anh nói, khi nào cần anh sẽ gọi, vậy tôi việc gì phải lưu số của anh.Anh lưu là đủ” Trương Tú Anh cũng không vừa.“Cô được lắm!” - Thịnh Thiên Vĩ không những không tức giận, anh ta nở nụ cười tươi như hoa nói với cô.“Thịnh Tổng tôi về được chưa?”“Được cô về đi!” Trương Tú Anh lúi húi cất điện thoại vào túi xách.Thịnh Thiên Vĩ đứng dậy đi lướt qua cô, anh Cố tình ghé sát vào tai cô thì thầm.“Chào mừng cô tới BIS, cẩn thận chó cắn đấy.” - Nói xong anh ta ưỡn thẳng lưng trở về gương mặt lạnh như băng đi ra khỏi phòng.Trương Tú ANh đứng như trời trồng, mọi hảo cảm lúc trước về anh ta như mầm cây vừa nhen nhóm nhú lên đã bị giẫm cho nát bét.Trương Tú Anh bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Lisa đưa có một tờ hướng dẫn hẹn cô ngày mai có thể tới phòng nhân sự báo danh và bắt đầu làm việc.Ngoài sự đáng ghét của tên Thịnh Thiên Vĩ kia ra thì ở công ty này rất ổn, nhân sự chuyên nghiệp, ngay như cô Lisa này, đường đường là trợ lý đặc biệt kiêm thư ký trưởng mà rất nhã nhặn..