Tác giả:

Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…

Chương 41: 41: “trên Mặt Tôi Dính Gì À”

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… Không những thế khi có quy hoạch của nhà nước, chính Trương Lão gia đã cố gắng bằng mọi cách sở hữu cả mảnh đất sa mạc.Ông có cam kết với chính phủ về việc phát triển kinh tế bền vững của sa mạc trong tương lai gần.Không ít lần Trương Lão gia muốn Trương Vân Sơn để tâm tới việc khai thác và phát triển vùng sa mạc này.Nhưng Trương Vân Sơn vốn dĩ có thành kiến với nơi đây vì vậy ông ta luôn lần lữa không muốn bắt tay vào việc này.Cũng may cho ông ta, càng ngày hai cô con gái của ông ta lớn lên thì mối quan tâm của Trương Lão gia về sa mạc được chuyển sang cho hai cô cháu nhỏ, đặc biệt là Trương Tú Anh.Vốn là cô bé thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện vì thế Trương Tú Anh luôn được Trưởng lão hết mực quan tâm.Với các đứa trẻ khác việc chơi búp bê, mua đồ đẹp chơi với bạn cùng trang lứa bao giờ cũng được ưu tiên hơn việc ngồi cả ngày tiếp chuyện với một ông già.Nhưng Trương Tú Anh thìkhác, từ còn nhỏ đã rất quấn quýt bên ông nội.Cô có thể ngồi hàng giờ nghe ông kể về những vì sao, có thể chỉ chỏ hỏi ông những câu ngây ngô khi ghé mắt vào đọc ké những cuốn sách dày cộp ông đang đọc.Đối với Tú Anh, Trương Lão gia có một sự kiện trì vô hạn, ông có thể ngồi hàng giờ chỉ để giảng giải những thắc mắc linh tinh của cô bé về cây CỎ, động vật, về bầu trời, mặt đất thậm chí và cả những thứ trời ơi đất hỡi của một đứa bé gái bé xíu cũng được cô bé mang ra “thỉnh giáo” ông nội.Khi Trương Tú Anh lớn hơn một chút, có thể tự mình phục vụ cho bản thân thì cũng là lúc, Trưởng lão gia dẫn cô đi tới sa mạc Nam Thành.Khi đó Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt dù xót Con gái nhỏ nhưng cũng không dám làm điều gì trái Với lời Trưởng lão gia.Sau mỗi chuyến đi, nhìn thấy Con gái đen nhẻm đi nhưng rắn rỏi và vui vẻ, dần dần Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt cũng cất được nỗi lo lắng trong lòng.Trương Tú Anh khác với Trương Vân Sơn, cô vô cùng thích thú những chuyến đi này, cô luôn luôn muốn đi cùng ông nội.Theo thời gian Trương Vân Sơn cũng quên mất việc phải phát triển kinh tế ở sa mạc và Trương lão gia cũng không còn gây sức ép cho ông ta về việc đó nữa.Trong lòng Trương Vân Sơn chưa bao giờ coiILtrọng mảnh đất khỉ ho cò gáy đó.Chính vì vậy khi cha nói rằng sẽ giao cho Trương Tú Anh mảnh đất này Trương Vân Sơn không những đồng ý mà còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm..Nếu không có sự việc lần này chắc hẳn ông ta đã quên luôn sự tồn tại của mình đất này trong gia sản của Trương gia.Alphas Awaited MateTrương Tú Anh xách túi lớn túi nhỏ bước vào phòng ngủ, cô giật mình khi thấy Lăng Quốc Thiên đã ngồi sẵn trong phòng.Anh nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, mắt hơi nheo lại.Bị anh nhìn tới mất tự nhiên, Trương Tú Anh sờ tay lên mặt hỏi anh:“Trên mặt tôi dính gì à?”Thấy Lăng Quốc Thiên vẫn nhìn mình chăm chăm, không đáp.Trương Tú ANh chột dạ:“ANh có chuyện gì?”.“Cô còn phải hỏi, ngay ngày đầu tiên đã vi phạm giao ước.” Lăng Quốc Thiên không nặng không nhẹ đáp.“Vi phạm giao ước..” Trương Tú Anh lẩm bẩm sau đó nhìn lại mình một lượt rồi chợt hiểu ra.“Ý anh là bộ đồ này hả? Anh yên tâm tôi mua rất nhiều đồ công sở đây rồi, toàn quần và áo sơ mi kín cổ.Anh biết đấy hôm nay là buổi phỏng vấn, tôi cũng không nên ăn mặc quá bảo thủ để nhà tuyển dụng có hảo cảm hơn với tôi một chút chứ.” - Trương Tú Anh chống chế.

Không những thế khi có quy hoạch của nhà nước, chính Trương Lão gia đã cố gắng bằng mọi cách sở hữu cả mảnh đất sa mạc.

Ông có cam kết với chính phủ về việc phát triển kinh tế bền vững của sa mạc trong tương lai gần.

Không ít lần Trương Lão gia muốn Trương Vân Sơn để tâm tới việc khai thác và phát triển vùng sa mạc này.

Nhưng Trương Vân Sơn vốn dĩ có thành kiến với nơi đây vì vậy ông ta luôn lần lữa không muốn bắt tay vào việc này.

Cũng may cho ông ta, càng ngày hai cô con gái của ông ta lớn lên thì mối quan tâm của Trương Lão gia về sa mạc được chuyển sang cho hai cô cháu nhỏ, đặc biệt là Trương Tú Anh.Vốn là cô bé thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện vì thế Trương Tú Anh luôn được Trưởng lão hết mực quan tâm.Với các đứa trẻ khác việc chơi búp bê, mua đồ đẹp chơi với bạn cùng trang lứa bao giờ cũng được ưu tiên hơn việc ngồi cả ngày tiếp chuyện với một ông già.

Nhưng Trương Tú Anh thì

khác, từ còn nhỏ đã rất quấn quýt bên ông nội.

Cô có thể ngồi hàng giờ nghe ông kể về những vì sao, có thể chỉ chỏ hỏi ông những câu ngây ngô khi ghé mắt vào đọc ké những cuốn sách dày cộp ông đang đọc.

Đối với Tú Anh, Trương Lão gia có một sự kiện trì vô hạn, ông có thể ngồi hàng giờ chỉ để giảng giải những thắc mắc linh tinh của cô bé về cây CỎ, động vật, về bầu trời, mặt đất thậm chí và cả những thứ trời ơi đất hỡi của một đứa bé gái bé xíu cũng được cô bé mang ra “thỉnh giáo” ông nội.

Khi Trương Tú Anh lớn hơn một chút, có thể tự mình phục vụ cho bản thân thì cũng là lúc, Trưởng lão gia dẫn cô đi tới sa mạc Nam Thành.

Khi đó Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt dù xót Con gái nhỏ nhưng cũng không dám làm điều gì trái Với lời Trưởng lão gia.

Sau mỗi chuyến đi, nhìn thấy Con gái đen nhẻm đi nhưng rắn rỏi và vui vẻ, dần dần Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt cũng cất được nỗi lo lắng trong lòng.

Trương Tú Anh khác với Trương Vân Sơn, cô vô cùng thích thú những chuyến đi này, cô luôn luôn muốn đi cùng ông nội.

Theo thời gian Trương Vân Sơn cũng quên mất việc phải phát triển kinh tế ở sa mạc và Trương lão gia cũng không còn gây sức ép cho ông ta về việc đó nữa.

Trong lòng Trương Vân Sơn chưa bao giờ coi

IL

trọng mảnh đất khỉ ho cò gáy đó.

Chính vì vậy khi cha nói rằng sẽ giao cho Trương Tú Anh mảnh đất này Trương Vân Sơn không những đồng ý mà còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

.

Nếu không có sự việc lần này chắc hẳn ông ta đã quên luôn sự tồn tại của mình đất này trong gia sản của Trương gia.

Alphas Awaited Mate

Trương Tú Anh xách túi lớn túi nhỏ bước vào phòng ngủ, cô giật mình khi thấy Lăng Quốc Thiên đã ngồi sẵn trong phòng.Anh nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, mắt hơi nheo lại.

Bị anh nhìn tới mất tự nhiên, Trương Tú Anh sờ tay lên mặt hỏi anh:

“Trên mặt tôi dính gì à?”

Thấy Lăng Quốc Thiên vẫn nhìn mình chăm chăm, không đáp.

Trương Tú ANh chột dạ:

“ANh có chuyện gì?”.

“Cô còn phải hỏi, ngay ngày đầu tiên đã vi phạm giao ước.” Lăng Quốc Thiên không nặng không nhẹ đáp.

“Vi phạm giao ước..” Trương Tú Anh lẩm bẩm sau đó nhìn lại mình một lượt rồi chợt hiểu ra.

“Ý anh là bộ đồ này hả? Anh yên tâm tôi mua rất nhiều đồ công sở đây rồi, toàn quần và áo sơ mi kín cổ.Anh biết đấy hôm nay là buổi phỏng vấn, tôi cũng không nên ăn mặc quá bảo thủ để nhà tuyển dụng có hảo cảm hơn với tôi một chút chứ.” - Trương Tú Anh chống chế.

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… Không những thế khi có quy hoạch của nhà nước, chính Trương Lão gia đã cố gắng bằng mọi cách sở hữu cả mảnh đất sa mạc.Ông có cam kết với chính phủ về việc phát triển kinh tế bền vững của sa mạc trong tương lai gần.Không ít lần Trương Lão gia muốn Trương Vân Sơn để tâm tới việc khai thác và phát triển vùng sa mạc này.Nhưng Trương Vân Sơn vốn dĩ có thành kiến với nơi đây vì vậy ông ta luôn lần lữa không muốn bắt tay vào việc này.Cũng may cho ông ta, càng ngày hai cô con gái của ông ta lớn lên thì mối quan tâm của Trương Lão gia về sa mạc được chuyển sang cho hai cô cháu nhỏ, đặc biệt là Trương Tú Anh.Vốn là cô bé thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện vì thế Trương Tú Anh luôn được Trưởng lão hết mực quan tâm.Với các đứa trẻ khác việc chơi búp bê, mua đồ đẹp chơi với bạn cùng trang lứa bao giờ cũng được ưu tiên hơn việc ngồi cả ngày tiếp chuyện với một ông già.Nhưng Trương Tú Anh thìkhác, từ còn nhỏ đã rất quấn quýt bên ông nội.Cô có thể ngồi hàng giờ nghe ông kể về những vì sao, có thể chỉ chỏ hỏi ông những câu ngây ngô khi ghé mắt vào đọc ké những cuốn sách dày cộp ông đang đọc.Đối với Tú Anh, Trương Lão gia có một sự kiện trì vô hạn, ông có thể ngồi hàng giờ chỉ để giảng giải những thắc mắc linh tinh của cô bé về cây CỎ, động vật, về bầu trời, mặt đất thậm chí và cả những thứ trời ơi đất hỡi của một đứa bé gái bé xíu cũng được cô bé mang ra “thỉnh giáo” ông nội.Khi Trương Tú Anh lớn hơn một chút, có thể tự mình phục vụ cho bản thân thì cũng là lúc, Trưởng lão gia dẫn cô đi tới sa mạc Nam Thành.Khi đó Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt dù xót Con gái nhỏ nhưng cũng không dám làm điều gì trái Với lời Trưởng lão gia.Sau mỗi chuyến đi, nhìn thấy Con gái đen nhẻm đi nhưng rắn rỏi và vui vẻ, dần dần Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt cũng cất được nỗi lo lắng trong lòng.Trương Tú Anh khác với Trương Vân Sơn, cô vô cùng thích thú những chuyến đi này, cô luôn luôn muốn đi cùng ông nội.Theo thời gian Trương Vân Sơn cũng quên mất việc phải phát triển kinh tế ở sa mạc và Trương lão gia cũng không còn gây sức ép cho ông ta về việc đó nữa.Trong lòng Trương Vân Sơn chưa bao giờ coiILtrọng mảnh đất khỉ ho cò gáy đó.Chính vì vậy khi cha nói rằng sẽ giao cho Trương Tú Anh mảnh đất này Trương Vân Sơn không những đồng ý mà còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm..Nếu không có sự việc lần này chắc hẳn ông ta đã quên luôn sự tồn tại của mình đất này trong gia sản của Trương gia.Alphas Awaited MateTrương Tú Anh xách túi lớn túi nhỏ bước vào phòng ngủ, cô giật mình khi thấy Lăng Quốc Thiên đã ngồi sẵn trong phòng.Anh nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, mắt hơi nheo lại.Bị anh nhìn tới mất tự nhiên, Trương Tú Anh sờ tay lên mặt hỏi anh:“Trên mặt tôi dính gì à?”Thấy Lăng Quốc Thiên vẫn nhìn mình chăm chăm, không đáp.Trương Tú ANh chột dạ:“ANh có chuyện gì?”.“Cô còn phải hỏi, ngay ngày đầu tiên đã vi phạm giao ước.” Lăng Quốc Thiên không nặng không nhẹ đáp.“Vi phạm giao ước..” Trương Tú Anh lẩm bẩm sau đó nhìn lại mình một lượt rồi chợt hiểu ra.“Ý anh là bộ đồ này hả? Anh yên tâm tôi mua rất nhiều đồ công sở đây rồi, toàn quần và áo sơ mi kín cổ.Anh biết đấy hôm nay là buổi phỏng vấn, tôi cũng không nên ăn mặc quá bảo thủ để nhà tuyển dụng có hảo cảm hơn với tôi một chút chứ.” - Trương Tú Anh chống chế.

Chương 41: 41: “trên Mặt Tôi Dính Gì À”