CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 619
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 619“Tôi không đói, bảo bọn họ mang đồ xuống đi.”Câu trả lời của Khúc Chấn Sơ giống hệt mấy ngày trước.Quản gia lo lắng nhìn anh, nhưng sau khi Khúc Chấn Sơ nói xong lại nhắm mắt lại, tựa người trên ghế sô pha, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.Ông ta hết cách, đành phải nhẹ tay nhẹ chân rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, rồi bảo đầu bếp nữ cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.Đầu bếp nữ nghe xong, cau mày nói: “Tiếp tục như vậy làm sao mà tỉnh táo được? Chưa kịp khôi phục, cơ thể đã bị suy sụp rồi.”Quản gia thở dài một hơi.“Cậu chủ không muốn ăn, chúng ta có cách nào chứ?”“Nếu cô An ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định có cách làm cho cậu chủ ăn cơm…”Đầu bếp nữ nói xong, nhìn quan gia một chút.Bọn họ cũng biết, chuyện này là không thể nào.Hôm đó cậu chủ đã đuổi cô An đi, có lẽ lúc này, trong lòng An Diệc Diệp đã hận Khúc Chấn Sơ thấu xương, sao có thể quay về được?Quản gia bất đắc dĩ khoát tay áo.“Được rồi, dọn những đồ kia lại trước. Nếu như cậu chủ đói bụng hẳn là sẽ tự xuống. Nếu không được thì chỉ đành dùng những thủ đoạn đặc biệt.”Đêm khuya.Khúc Chấn Sơ lại bừng tỉnh trong cơn mơ lần nữa.Anh nhìn thấy An Diệc Diệp hờ hững với anh, nắm tay người khác, ôm lấy người khác, hôn môi người khác trong mơ.Trái tim anh như bị dao khoét, như là sắp chết.Cho dù mình quỳ xuống cầu xin cô, An Diệc Diệp vẫn bỏ anh lại đằng sau.Toàn bộ những lời anh nói ngày đó với An Diệc Diệp lại quay về người anh.Trái tim anh đau như muốn chết đi.Ngước mắt lên, hít lấy từng hớp không khí.Khóe mắt không nhịn được mà rịn ra nước mắt, trái tim run sợ nhìn trần nhà, vẫn còn lưu lại nỗi đau như bị xé rách.Đau tới không muốn sống nữa, mỗi phút mỗi giây đều đang kêu gào.Mồ hôi lăn xuống từ thái dương anh, dính ướt lọn tóc anh.Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, vẫn không làm dịu đi bi thương trong lòng.Từ sau khi An Diệc Diệp rời đi, mỗi đêm anh đều mơ tới An Diệc Diệp.Giọng nói của cô, ánh mắt của cô, còn có nước mắt của cô.Không ai biết, anh đã sợ thế nào vào lúc đuổi An Diệc Diệp đi.Nếu như An Diệc Diệp thất vọng, rời đi thật.Nếu như cô không đợi được mình trong tám tháng, anh nên làm gì đây?Nếu như mọi thứ trong mơ đều thành sự thật, anh nên làm gì đây?Thẻ bạc duy nhất trong tay anh chính là tình yêu của An Diệc Diệp…
CHƯƠNG 619
“Tôi không đói, bảo bọn họ mang đồ xuống đi.”
Câu trả lời của Khúc Chấn Sơ giống hệt mấy ngày trước.
Quản gia lo lắng nhìn anh, nhưng sau khi Khúc Chấn Sơ nói xong lại nhắm mắt lại, tựa người trên ghế sô pha, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.
Ông ta hết cách, đành phải nhẹ tay nhẹ chân rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, rồi bảo đầu bếp nữ cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.
Đầu bếp nữ nghe xong, cau mày nói: “Tiếp tục như vậy làm sao mà tỉnh táo được? Chưa kịp khôi phục, cơ thể đã bị suy sụp rồi.”
Quản gia thở dài một hơi.
“Cậu chủ không muốn ăn, chúng ta có cách nào chứ?”
“Nếu cô An ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định có cách làm cho cậu chủ ăn cơm…”
Đầu bếp nữ nói xong, nhìn quan gia một chút.
Bọn họ cũng biết, chuyện này là không thể nào.
Hôm đó cậu chủ đã đuổi cô An đi, có lẽ lúc này, trong lòng An Diệc Diệp đã hận Khúc Chấn Sơ thấu xương, sao có thể quay về được?
Quản gia bất đắc dĩ khoát tay áo.
“Được rồi, dọn những đồ kia lại trước. Nếu như cậu chủ đói bụng hẳn là sẽ tự xuống. Nếu không được thì chỉ đành dùng những thủ đoạn đặc biệt.”
Đêm khuya.
Khúc Chấn Sơ lại bừng tỉnh trong cơn mơ lần nữa.
Anh nhìn thấy An Diệc Diệp hờ hững với anh, nắm tay người khác, ôm lấy người khác, hôn môi người khác trong mơ.
Trái tim anh như bị dao khoét, như là sắp chết.
Cho dù mình quỳ xuống cầu xin cô, An Diệc Diệp vẫn bỏ anh lại đằng sau.
Toàn bộ những lời anh nói ngày đó với An Diệc Diệp lại quay về người anh.
Trái tim anh đau như muốn chết đi.
Ngước mắt lên, hít lấy từng hớp không khí.
Khóe mắt không nhịn được mà rịn ra nước mắt, trái tim run sợ nhìn trần nhà, vẫn còn lưu lại nỗi đau như bị xé rách.
Đau tới không muốn sống nữa, mỗi phút mỗi giây đều đang kêu gào.
Mồ hôi lăn xuống từ thái dương anh, dính ướt lọn tóc anh.
Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, vẫn không làm dịu đi bi thương trong lòng.
Từ sau khi An Diệc Diệp rời đi, mỗi đêm anh đều mơ tới An Diệc Diệp.
Giọng nói của cô, ánh mắt của cô, còn có nước mắt của cô.
Không ai biết, anh đã sợ thế nào vào lúc đuổi An Diệc Diệp đi.
Nếu như An Diệc Diệp thất vọng, rời đi thật.
Nếu như cô không đợi được mình trong tám tháng, anh nên làm gì đây?
Nếu như mọi thứ trong mơ đều thành sự thật, anh nên làm gì đây?
Thẻ bạc duy nhất trong tay anh chính là tình yêu của An Diệc Diệp…
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 619“Tôi không đói, bảo bọn họ mang đồ xuống đi.”Câu trả lời của Khúc Chấn Sơ giống hệt mấy ngày trước.Quản gia lo lắng nhìn anh, nhưng sau khi Khúc Chấn Sơ nói xong lại nhắm mắt lại, tựa người trên ghế sô pha, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.Ông ta hết cách, đành phải nhẹ tay nhẹ chân rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, rồi bảo đầu bếp nữ cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.Đầu bếp nữ nghe xong, cau mày nói: “Tiếp tục như vậy làm sao mà tỉnh táo được? Chưa kịp khôi phục, cơ thể đã bị suy sụp rồi.”Quản gia thở dài một hơi.“Cậu chủ không muốn ăn, chúng ta có cách nào chứ?”“Nếu cô An ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định có cách làm cho cậu chủ ăn cơm…”Đầu bếp nữ nói xong, nhìn quan gia một chút.Bọn họ cũng biết, chuyện này là không thể nào.Hôm đó cậu chủ đã đuổi cô An đi, có lẽ lúc này, trong lòng An Diệc Diệp đã hận Khúc Chấn Sơ thấu xương, sao có thể quay về được?Quản gia bất đắc dĩ khoát tay áo.“Được rồi, dọn những đồ kia lại trước. Nếu như cậu chủ đói bụng hẳn là sẽ tự xuống. Nếu không được thì chỉ đành dùng những thủ đoạn đặc biệt.”Đêm khuya.Khúc Chấn Sơ lại bừng tỉnh trong cơn mơ lần nữa.Anh nhìn thấy An Diệc Diệp hờ hững với anh, nắm tay người khác, ôm lấy người khác, hôn môi người khác trong mơ.Trái tim anh như bị dao khoét, như là sắp chết.Cho dù mình quỳ xuống cầu xin cô, An Diệc Diệp vẫn bỏ anh lại đằng sau.Toàn bộ những lời anh nói ngày đó với An Diệc Diệp lại quay về người anh.Trái tim anh đau như muốn chết đi.Ngước mắt lên, hít lấy từng hớp không khí.Khóe mắt không nhịn được mà rịn ra nước mắt, trái tim run sợ nhìn trần nhà, vẫn còn lưu lại nỗi đau như bị xé rách.Đau tới không muốn sống nữa, mỗi phút mỗi giây đều đang kêu gào.Mồ hôi lăn xuống từ thái dương anh, dính ướt lọn tóc anh.Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, vẫn không làm dịu đi bi thương trong lòng.Từ sau khi An Diệc Diệp rời đi, mỗi đêm anh đều mơ tới An Diệc Diệp.Giọng nói của cô, ánh mắt của cô, còn có nước mắt của cô.Không ai biết, anh đã sợ thế nào vào lúc đuổi An Diệc Diệp đi.Nếu như An Diệc Diệp thất vọng, rời đi thật.Nếu như cô không đợi được mình trong tám tháng, anh nên làm gì đây?Nếu như mọi thứ trong mơ đều thành sự thật, anh nên làm gì đây?Thẻ bạc duy nhất trong tay anh chính là tình yêu của An Diệc Diệp…