Tác giả:

Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…

Chương 115: 115: Đi Đâu Cũng Chỉ Lo Thiếu Ăn Thiếu Uống

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… Vừa nói Trương Tú Linh vừa dùng đèn pin quẹt nhẹ một đường quanh quai hàm của Chu Tài, xong cô ta mở cửa xe bước ra ngoài, đầu không hề ngoảnh lại.“Mẹ kiếp! con đàn bà lẳng lơ, xong việc tạo mà gặp lại cô ta, tao thề sẽ chơi cô ta tới chết.”Chu Tài đập tay xuống tờ bản đồ.“He he đại ca không chơi cô ta thì chơi con hàng trong hình, lần trước chúng ta chỉ được nhìn chứ không được động tay động chân, lần này đằng nào cũng giết cô ta, chi bằng anh cho chúng em chơi cho thỏa thích.” Mặt Choắt nhe hàm răng vàng xin ra cười khả ố..“Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” Đầu Trọc trở lại việc chính.“Mày nhập tọa độ vào xe, chúng ta lên đường, trước hết phải xem xét kỹ địa điểm sau đó sẽ quyết định phương án hành động.Nên nhớ đây là cơ hội trở mình của chúng ta, bằng mọi giá cũng phải làm cho bằng được.”Chu Tài đưa tọa độ cho Mặt Choắt.Chiếc xe lại lặng lẽ lao đi trên đường.Phía xa đường chân trời đã hửng lên một màu lam nhạt.Một ngày mới trên sa mạc đã bắt đầu.Sau khi ăn sáng xong, đoàn người bắt đầu tập trung lên xe, hôm nay sẽ là một ngày làm việc kéo dài từ sáng tới tối.Phía khách sạn đã chuẩn bị một chiếc xe chuyên dụng chở đồ ăn trưa,đi theo bọn họ.Trương Tú Anh nói với Nguyễn Anh mang thêm một thùng nước để ở cốp xe của bọn họ, ở sa mạc điều quan trọng nhất là nước uống.Cẩn thận sẽ không bao giờ là thừa.Nguyễn Anh vừa bế thùng nước lọc ra xe vừa càm ràm Trương Tú Anh.“Sao càng ngày tôi càng có cảm giác cô giống hệt mẹ tôi thế nhỉ? Đi đâu cũng chỉ lo thiếu ăn thiếu uống”.“Chị chưa rơi vào hoàn cảnh cả ngày đói không có gì để ăn, khát không có gì để uống nên chị chưa hiểu được sự quan trọng của nó”.Trương Tú Anh xếp túi lương khô to tướng lên trên thùng nước điềm nhiên trả lời Nguyễn Anh.“Nói như là cô đã từng trải qua vậy.” Nguyễn Anh bĩu môi, mặc dù cô cũng biết những điều Trương Tú ANh nói là không hề sai, sự lo xa của cô cũng không hề thừa nhưng nó có phần không đúng với lứa tuổi của Trương Tú Anh.PHải chăng cô đã phải trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài thì cô không có vẻ gì là chịu nhiều khổ cực.Chỉ có một điều Nguyễn Anh tin vào năng lực, và bản chất tốt của Trương Tú Anh.Nên cô vẫn luôn quý mến người đồng nghiệp ít tuổi hơn mình này.Thịnh Thiên Vĩ vẫn ngồi chung xe với Trương Tú Linh,Về phần Linh Nga cô đã viết email xin nghỉ việc gửi cho phòng nhân sự của công ty, nhưng đêm qua sau khi Trương Tú Linh nói gì đó với cô thì sáng nay, cô lại vẫn lầm lũi đi theo làm trợ lý cho Trương Tú Linh, thậm chí thái độ còn khám núm các cung hơn trước.Linh Nga cúi gằm mặt cố tránh ánh mắt cũng như cố tránh tiếp xúc với Trương Tú Anh và Thịnh Thiên Vĩ, hai người đã đứng ra bảo vệ cô.

Vừa nói Trương Tú Linh vừa dùng đèn pin quẹt nhẹ một đường quanh quai hàm của Chu Tài, xong cô ta mở cửa xe bước ra ngoài, đầu không hề ngoảnh lại.

“Mẹ kiếp! con đàn bà lẳng lơ, xong việc tạo mà gặp lại cô ta, tao thề sẽ chơi cô ta tới chết.”

Chu Tài đập tay xuống tờ bản đồ.

“He he đại ca không chơi cô ta thì chơi con hàng trong hình, lần trước chúng ta chỉ được nhìn chứ không được động tay động chân, lần này đằng nào cũng giết cô ta, chi bằng anh cho chúng em chơi cho thỏa thích.” Mặt Choắt nhe hàm răng vàng xin ra cười khả ố.

.

“Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” Đầu Trọc trở lại việc chính.

“Mày nhập tọa độ vào xe, chúng ta lên đường, trước hết phải xem xét kỹ địa điểm sau đó sẽ quyết định phương án hành động.

Nên nhớ đây là cơ hội trở mình của chúng ta, bằng mọi giá cũng phải làm cho bằng được.”

Chu Tài đưa tọa độ cho Mặt Choắt.

Chiếc xe lại lặng lẽ lao đi trên đường.

Phía xa đường chân trời đã hửng lên một màu lam nhạt.

Một ngày mới trên sa mạc đã bắt đầu.

Sau khi ăn sáng xong, đoàn người bắt đầu tập trung lên xe, hôm nay sẽ là một ngày làm việc kéo dài từ sáng tới tối.

Phía khách sạn đã chuẩn bị một chiếc xe chuyên dụng chở đồ ăn trưa,đi theo bọn họ.

Trương Tú Anh nói với Nguyễn Anh mang thêm một thùng nước để ở cốp xe của bọn họ, ở sa mạc điều quan trọng nhất là nước uống.

Cẩn thận sẽ không bao giờ là thừa.

Nguyễn Anh vừa bế thùng nước lọc ra xe vừa càm ràm Trương Tú Anh.

“Sao càng ngày tôi càng có cảm giác cô giống hệt mẹ tôi thế nhỉ? Đi đâu cũng chỉ lo thiếu ăn thiếu uống”.

“Chị chưa rơi vào hoàn cảnh cả ngày đói không có gì để ăn, khát không có gì để uống nên chị chưa hiểu được sự quan trọng của nó”.

Trương Tú Anh xếp túi lương khô to tướng lên trên thùng nước điềm nhiên trả lời Nguyễn Anh.

“Nói như là cô đã từng trải qua vậy.” Nguyễn Anh bĩu môi, mặc dù cô cũng biết những điều Trương Tú ANh nói là không hề sai, sự lo xa của cô cũng không hề thừa nhưng nó có phần không đúng với lứa tuổi của Trương Tú Anh.

PHải chăng cô đã phải trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài thì cô không có vẻ gì là chịu nhiều khổ cực.

Chỉ có một điều Nguyễn Anh tin vào năng lực, và bản chất tốt của Trương Tú Anh.

Nên cô vẫn luôn quý mến người đồng nghiệp ít tuổi hơn mình này.

Thịnh Thiên Vĩ vẫn ngồi chung xe với Trương Tú Linh,Về phần Linh Nga cô đã viết email xin nghỉ việc gửi cho phòng nhân sự của công ty, nhưng đêm qua sau khi Trương Tú Linh nói gì đó với cô thì sáng nay, cô lại vẫn lầm lũi đi theo làm trợ lý cho Trương Tú Linh, thậm chí thái độ còn khám núm các cung hơn trước.

Linh Nga cúi gằm mặt cố tránh ánh mắt cũng như cố tránh tiếp xúc với Trương Tú Anh và Thịnh Thiên Vĩ, hai người đã đứng ra bảo vệ cô.

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… Vừa nói Trương Tú Linh vừa dùng đèn pin quẹt nhẹ một đường quanh quai hàm của Chu Tài, xong cô ta mở cửa xe bước ra ngoài, đầu không hề ngoảnh lại.“Mẹ kiếp! con đàn bà lẳng lơ, xong việc tạo mà gặp lại cô ta, tao thề sẽ chơi cô ta tới chết.”Chu Tài đập tay xuống tờ bản đồ.“He he đại ca không chơi cô ta thì chơi con hàng trong hình, lần trước chúng ta chỉ được nhìn chứ không được động tay động chân, lần này đằng nào cũng giết cô ta, chi bằng anh cho chúng em chơi cho thỏa thích.” Mặt Choắt nhe hàm răng vàng xin ra cười khả ố..“Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” Đầu Trọc trở lại việc chính.“Mày nhập tọa độ vào xe, chúng ta lên đường, trước hết phải xem xét kỹ địa điểm sau đó sẽ quyết định phương án hành động.Nên nhớ đây là cơ hội trở mình của chúng ta, bằng mọi giá cũng phải làm cho bằng được.”Chu Tài đưa tọa độ cho Mặt Choắt.Chiếc xe lại lặng lẽ lao đi trên đường.Phía xa đường chân trời đã hửng lên một màu lam nhạt.Một ngày mới trên sa mạc đã bắt đầu.Sau khi ăn sáng xong, đoàn người bắt đầu tập trung lên xe, hôm nay sẽ là một ngày làm việc kéo dài từ sáng tới tối.Phía khách sạn đã chuẩn bị một chiếc xe chuyên dụng chở đồ ăn trưa,đi theo bọn họ.Trương Tú Anh nói với Nguyễn Anh mang thêm một thùng nước để ở cốp xe của bọn họ, ở sa mạc điều quan trọng nhất là nước uống.Cẩn thận sẽ không bao giờ là thừa.Nguyễn Anh vừa bế thùng nước lọc ra xe vừa càm ràm Trương Tú Anh.“Sao càng ngày tôi càng có cảm giác cô giống hệt mẹ tôi thế nhỉ? Đi đâu cũng chỉ lo thiếu ăn thiếu uống”.“Chị chưa rơi vào hoàn cảnh cả ngày đói không có gì để ăn, khát không có gì để uống nên chị chưa hiểu được sự quan trọng của nó”.Trương Tú Anh xếp túi lương khô to tướng lên trên thùng nước điềm nhiên trả lời Nguyễn Anh.“Nói như là cô đã từng trải qua vậy.” Nguyễn Anh bĩu môi, mặc dù cô cũng biết những điều Trương Tú ANh nói là không hề sai, sự lo xa của cô cũng không hề thừa nhưng nó có phần không đúng với lứa tuổi của Trương Tú Anh.PHải chăng cô đã phải trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài thì cô không có vẻ gì là chịu nhiều khổ cực.Chỉ có một điều Nguyễn Anh tin vào năng lực, và bản chất tốt của Trương Tú Anh.Nên cô vẫn luôn quý mến người đồng nghiệp ít tuổi hơn mình này.Thịnh Thiên Vĩ vẫn ngồi chung xe với Trương Tú Linh,Về phần Linh Nga cô đã viết email xin nghỉ việc gửi cho phòng nhân sự của công ty, nhưng đêm qua sau khi Trương Tú Linh nói gì đó với cô thì sáng nay, cô lại vẫn lầm lũi đi theo làm trợ lý cho Trương Tú Linh, thậm chí thái độ còn khám núm các cung hơn trước.Linh Nga cúi gằm mặt cố tránh ánh mắt cũng như cố tránh tiếp xúc với Trương Tú Anh và Thịnh Thiên Vĩ, hai người đã đứng ra bảo vệ cô.

Chương 115: 115: Đi Đâu Cũng Chỉ Lo Thiếu Ăn Thiếu Uống