CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 644
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 644Mọi người im lặng.Đến khi ông ta nói xong, trong phòng như vẫn còn vọng lại giọng nói của ông ta.Trong toà án không có bất kỳ một âm thanh nào.Không ai dám nói, chỉ chờ phán quyết cuối cùng của thẩm phán.Thẩm phán nhìn tài liệu trong tay, lại nhìn mấy nhân chứng đang đứng trước mặt.Ông ta giơ tay, gõ chiếc búa trong tay xuống.“Theo những bằng chứng hiện có, nếu bệnh của Khúc Chấn Sơ thật sự đe doạ đến cuộc sống của người khác thì theo quy định, anh ấy phải tiếp nhận điều trị.”“Bây giờ tôi tuyên bố.”Ông ta vừa giơ tay thì An Diệc Diệp đã vội bước lên.“Không được! Khúc Chấn Sơ không gây hại cho bất kỳ ai, các ông không được đối xử với anh ấy như thế!”Khúc Nguyên Vũ giễu cợt: “Cậu ta nhốt tôi và cô lại là đã đe doạ nghiêm trọng đến sự an toàn cho tính mạng của chúng ta!”Thẩm phán gật đầu và nói thẳng: “Tôi tuyên bố đưa Khúc Chấn Sơ vào bệnh viện Cận Thâm chờ chẩn đoán và điều trị.”Nói xong ông ta gõ chiếc búa trong tay, tuyên bố kết quả phán quyết đã được thành lập.Chẳng mấy chốc có người đi tới đưa Khúc Chấn Sơ đi.An Diệc Diệp vội chắn trước mặt họ.“Không được!”Cảnh sát phía trước còn chưa làm gì, Khúc Chấn Sơ đã bước lên đặt tay lên vai An Diệc Diệp, kéo cô lại.An Diệc Diệp vừa định lên tiếng thì Khúc Chấn Sơ đã ôm cô vào lòng.Cô sững sờ một lúc, lời đến bên miệng cũng dừng lại.Đã bao lâu rồi Khúc Chấn Sơ không ôm cô?Nhưng sao lại là lúc này?Mắt An Diệc Diệp ươn ướt, suýt thì bật khóc.Khúc Chấn Sơ dường như nhìn ra cảm xúc của cô bèn vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.“Anh sẽ không sao đâu.”Giọng anh rất kiên định khiến người ta không tự chủ được muốn tin.Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu.“Em không muốn anh vào đó, anh hoàn toàn không làm hại ai mà.”Cô giữ chặt áo Khúc Chấn Sơ.“Em không cho anh đi.”Khúc Chấn Sơ bật cười, ánh mắt dịu dàng âu yếm, anh vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.“Mấy ngày tới ở nhà họ Nguyễn đừng chạy lung tung, một thời gian nữa anh sẽ ra đón em.”An Diệc Diệp chớp mắt, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.“Thật sao?”Khúc Chấn Sơ gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô.
CHƯƠNG 644
Mọi người im lặng.
Đến khi ông ta nói xong, trong phòng như vẫn còn vọng lại giọng nói của ông ta.
Trong toà án không có bất kỳ một âm thanh nào.
Không ai dám nói, chỉ chờ phán quyết cuối cùng của thẩm phán.
Thẩm phán nhìn tài liệu trong tay, lại nhìn mấy nhân chứng đang đứng trước mặt.
Ông ta giơ tay, gõ chiếc búa trong tay xuống.
“Theo những bằng chứng hiện có, nếu bệnh của Khúc Chấn Sơ thật sự đe doạ đến cuộc sống của người khác thì theo quy định, anh ấy phải tiếp nhận điều trị.”
“Bây giờ tôi tuyên bố.”
Ông ta vừa giơ tay thì An Diệc Diệp đã vội bước lên.
“Không được! Khúc Chấn Sơ không gây hại cho bất kỳ ai, các ông không được đối xử với anh ấy như thế!”
Khúc Nguyên Vũ giễu cợt: “Cậu ta nhốt tôi và cô lại là đã đe doạ nghiêm trọng đến sự an toàn cho tính mạng của chúng ta!”
Thẩm phán gật đầu và nói thẳng: “Tôi tuyên bố đưa Khúc Chấn Sơ vào bệnh viện Cận Thâm chờ chẩn đoán và điều trị.”
Nói xong ông ta gõ chiếc búa trong tay, tuyên bố kết quả phán quyết đã được thành lập.
Chẳng mấy chốc có người đi tới đưa Khúc Chấn Sơ đi.
An Diệc Diệp vội chắn trước mặt họ.
“Không được!”
Cảnh sát phía trước còn chưa làm gì, Khúc Chấn Sơ đã bước lên đặt tay lên vai An Diệc Diệp, kéo cô lại.
An Diệc Diệp vừa định lên tiếng thì Khúc Chấn Sơ đã ôm cô vào lòng.
Cô sững sờ một lúc, lời đến bên miệng cũng dừng lại.
Đã bao lâu rồi Khúc Chấn Sơ không ôm cô?
Nhưng sao lại là lúc này?
Mắt An Diệc Diệp ươn ướt, suýt thì bật khóc.
Khúc Chấn Sơ dường như nhìn ra cảm xúc của cô bèn vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
“Anh sẽ không sao đâu.”
Giọng anh rất kiên định khiến người ta không tự chủ được muốn tin.
Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu.
“Em không muốn anh vào đó, anh hoàn toàn không làm hại ai mà.”
Cô giữ chặt áo Khúc Chấn Sơ.
“Em không cho anh đi.”
Khúc Chấn Sơ bật cười, ánh mắt dịu dàng âu yếm, anh vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
“Mấy ngày tới ở nhà họ Nguyễn đừng chạy lung tung, một thời gian nữa anh sẽ ra đón em.”
An Diệc Diệp chớp mắt, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
“Thật sao?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 644Mọi người im lặng.Đến khi ông ta nói xong, trong phòng như vẫn còn vọng lại giọng nói của ông ta.Trong toà án không có bất kỳ một âm thanh nào.Không ai dám nói, chỉ chờ phán quyết cuối cùng của thẩm phán.Thẩm phán nhìn tài liệu trong tay, lại nhìn mấy nhân chứng đang đứng trước mặt.Ông ta giơ tay, gõ chiếc búa trong tay xuống.“Theo những bằng chứng hiện có, nếu bệnh của Khúc Chấn Sơ thật sự đe doạ đến cuộc sống của người khác thì theo quy định, anh ấy phải tiếp nhận điều trị.”“Bây giờ tôi tuyên bố.”Ông ta vừa giơ tay thì An Diệc Diệp đã vội bước lên.“Không được! Khúc Chấn Sơ không gây hại cho bất kỳ ai, các ông không được đối xử với anh ấy như thế!”Khúc Nguyên Vũ giễu cợt: “Cậu ta nhốt tôi và cô lại là đã đe doạ nghiêm trọng đến sự an toàn cho tính mạng của chúng ta!”Thẩm phán gật đầu và nói thẳng: “Tôi tuyên bố đưa Khúc Chấn Sơ vào bệnh viện Cận Thâm chờ chẩn đoán và điều trị.”Nói xong ông ta gõ chiếc búa trong tay, tuyên bố kết quả phán quyết đã được thành lập.Chẳng mấy chốc có người đi tới đưa Khúc Chấn Sơ đi.An Diệc Diệp vội chắn trước mặt họ.“Không được!”Cảnh sát phía trước còn chưa làm gì, Khúc Chấn Sơ đã bước lên đặt tay lên vai An Diệc Diệp, kéo cô lại.An Diệc Diệp vừa định lên tiếng thì Khúc Chấn Sơ đã ôm cô vào lòng.Cô sững sờ một lúc, lời đến bên miệng cũng dừng lại.Đã bao lâu rồi Khúc Chấn Sơ không ôm cô?Nhưng sao lại là lúc này?Mắt An Diệc Diệp ươn ướt, suýt thì bật khóc.Khúc Chấn Sơ dường như nhìn ra cảm xúc của cô bèn vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.“Anh sẽ không sao đâu.”Giọng anh rất kiên định khiến người ta không tự chủ được muốn tin.Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu.“Em không muốn anh vào đó, anh hoàn toàn không làm hại ai mà.”Cô giữ chặt áo Khúc Chấn Sơ.“Em không cho anh đi.”Khúc Chấn Sơ bật cười, ánh mắt dịu dàng âu yếm, anh vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.“Mấy ngày tới ở nhà họ Nguyễn đừng chạy lung tung, một thời gian nữa anh sẽ ra đón em.”An Diệc Diệp chớp mắt, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.“Thật sao?”Khúc Chấn Sơ gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô.