CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 660
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 660Cổ cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, An Diệc Diệp cô ho khan, hít thở dồn dập từng luồng không khí mới mẻ.Khó khăn lắm mới ổn định lại, lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Khúc Chấn Sơ, vội vàng gọi anh lại.“Khúc Chấn Sơ! Khúc Chấn Sơ!”Khúc Chấn Sơ nghe được giọng nói cả cô đột nhiên dừng lại.Anh nhanh chóng lấy lại lý trí, quay đầu chạy đến bên cạnh An Diệc Diệp.“Có đau không? Có bị thương không? Xin lỗi, thật xin lỗi…”An Diệc Diệp nhìn thoáng qua Phùng Tấn đang nằm dưới đất không bò dậy nổi, miễn cưỡng nhìn Khúc Chấn Sơ cười an ủi.“Anh thả em xuống trước được không? Em khó chịu quá.”Khúc Chấn Sơ cẩn thận cởi dây thừng cột trên người cô xuống, ôm lấy cô.Hai tay anh đầy máu tươi, đã không còn miếng thịt lành lặn nào, đến cả xương ngón tay cũng đã gãy.Nhưng vẫn ôm chặt lấy An Diệc Diệp, thật cẩn thận.“Có đau không?”An Diệc Diệp lắc đầu.“Em không sao?”Cô kéo tay Khúc Chấn Sơ, nhìn thấy vết thương bên trên, nước mắt lại tuôn ra ào ào.“Tay của anh…”Nước mắt rơi xuống miệng vết thương, khung cảnh trước mắt An Diệc Diệp nhòe đi.“Anh đến cứu em làm gì!”Cô khóc kêu.“Không phải anh không cần em sao? Còn tới cứu em làm gì?”Nhớ đến lời Khúc Chấn Sơ từng nói, An Diệc Diệp càng thêm tủi thân khóc to.“Không phải anh đã nói không muốn thấy em sao? Không phải anh nói anh còn phải đợi người khác sao, anh…”Cô vừa khóc vừa nói hết những ấm ức trong khoảng thời gian này, khóc không thành tiếng.Khúc Chấn Sơ đột nhiên nắm chặt tay cô.“Là em.”Anh đột nhiên nói.An Diệc Diệp khựng lại, mặt còn dính đầy nước mắt, ngẩng đầu.Khúc Chấn Sơ cong môi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng cô.“Người tôi đang chờ là em.”“Người tôi đợi suốt hai mươi năm, là em. Lí do tôi xây dựng lâu đài cổ, là em. Lí do khiến tôi có thể sống đến hiện tại, cũng là em.”An Diệc Diệp nghe anh nói, trong lòng càng thêm khiếp sợ, lại không hiểu ra sao.“Cái gì…”Khúc Chấn Sơ dùng đôi tay đầy máu nâng mặt cô lên, dán lại gần, nhẹ nhàng nói.
CHƯƠNG 660
Cổ cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, An Diệc Diệp cô ho khan, hít thở dồn dập từng luồng không khí mới mẻ.
Khó khăn lắm mới ổn định lại, lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Khúc Chấn Sơ, vội vàng gọi anh lại.
“Khúc Chấn Sơ! Khúc Chấn Sơ!”
Khúc Chấn Sơ nghe được giọng nói cả cô đột nhiên dừng lại.
Anh nhanh chóng lấy lại lý trí, quay đầu chạy đến bên cạnh An Diệc Diệp.
“Có đau không? Có bị thương không? Xin lỗi, thật xin lỗi…”
An Diệc Diệp nhìn thoáng qua Phùng Tấn đang nằm dưới đất không bò dậy nổi, miễn cưỡng nhìn Khúc Chấn Sơ cười an ủi.
“Anh thả em xuống trước được không? Em khó chịu quá.”
Khúc Chấn Sơ cẩn thận cởi dây thừng cột trên người cô xuống, ôm lấy cô.
Hai tay anh đầy máu tươi, đã không còn miếng thịt lành lặn nào, đến cả xương ngón tay cũng đã gãy.
Nhưng vẫn ôm chặt lấy An Diệc Diệp, thật cẩn thận.
“Có đau không?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Em không sao?”
Cô kéo tay Khúc Chấn Sơ, nhìn thấy vết thương bên trên, nước mắt lại tuôn ra ào ào.
“Tay của anh…”
Nước mắt rơi xuống miệng vết thương, khung cảnh trước mắt An Diệc Diệp nhòe đi.
“Anh đến cứu em làm gì!”
Cô khóc kêu.
“Không phải anh không cần em sao? Còn tới cứu em làm gì?”
Nhớ đến lời Khúc Chấn Sơ từng nói, An Diệc Diệp càng thêm tủi thân khóc to.
“Không phải anh đã nói không muốn thấy em sao? Không phải anh nói anh còn phải đợi người khác sao, anh…”
Cô vừa khóc vừa nói hết những ấm ức trong khoảng thời gian này, khóc không thành tiếng.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên nắm chặt tay cô.
“Là em.”
Anh đột nhiên nói.
An Diệc Diệp khựng lại, mặt còn dính đầy nước mắt, ngẩng đầu.
Khúc Chấn Sơ cong môi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng cô.
“Người tôi đang chờ là em.”
“Người tôi đợi suốt hai mươi năm, là em. Lí do tôi xây dựng lâu đài cổ, là em. Lí do khiến tôi có thể sống đến hiện tại, cũng là em.”
An Diệc Diệp nghe anh nói, trong lòng càng thêm khiếp sợ, lại không hiểu ra sao.
“Cái gì…”
Khúc Chấn Sơ dùng đôi tay đầy máu nâng mặt cô lên, dán lại gần, nhẹ nhàng nói.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 660Cổ cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, An Diệc Diệp cô ho khan, hít thở dồn dập từng luồng không khí mới mẻ.Khó khăn lắm mới ổn định lại, lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Khúc Chấn Sơ, vội vàng gọi anh lại.“Khúc Chấn Sơ! Khúc Chấn Sơ!”Khúc Chấn Sơ nghe được giọng nói cả cô đột nhiên dừng lại.Anh nhanh chóng lấy lại lý trí, quay đầu chạy đến bên cạnh An Diệc Diệp.“Có đau không? Có bị thương không? Xin lỗi, thật xin lỗi…”An Diệc Diệp nhìn thoáng qua Phùng Tấn đang nằm dưới đất không bò dậy nổi, miễn cưỡng nhìn Khúc Chấn Sơ cười an ủi.“Anh thả em xuống trước được không? Em khó chịu quá.”Khúc Chấn Sơ cẩn thận cởi dây thừng cột trên người cô xuống, ôm lấy cô.Hai tay anh đầy máu tươi, đã không còn miếng thịt lành lặn nào, đến cả xương ngón tay cũng đã gãy.Nhưng vẫn ôm chặt lấy An Diệc Diệp, thật cẩn thận.“Có đau không?”An Diệc Diệp lắc đầu.“Em không sao?”Cô kéo tay Khúc Chấn Sơ, nhìn thấy vết thương bên trên, nước mắt lại tuôn ra ào ào.“Tay của anh…”Nước mắt rơi xuống miệng vết thương, khung cảnh trước mắt An Diệc Diệp nhòe đi.“Anh đến cứu em làm gì!”Cô khóc kêu.“Không phải anh không cần em sao? Còn tới cứu em làm gì?”Nhớ đến lời Khúc Chấn Sơ từng nói, An Diệc Diệp càng thêm tủi thân khóc to.“Không phải anh đã nói không muốn thấy em sao? Không phải anh nói anh còn phải đợi người khác sao, anh…”Cô vừa khóc vừa nói hết những ấm ức trong khoảng thời gian này, khóc không thành tiếng.Khúc Chấn Sơ đột nhiên nắm chặt tay cô.“Là em.”Anh đột nhiên nói.An Diệc Diệp khựng lại, mặt còn dính đầy nước mắt, ngẩng đầu.Khúc Chấn Sơ cong môi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng cô.“Người tôi đang chờ là em.”“Người tôi đợi suốt hai mươi năm, là em. Lí do tôi xây dựng lâu đài cổ, là em. Lí do khiến tôi có thể sống đến hiện tại, cũng là em.”An Diệc Diệp nghe anh nói, trong lòng càng thêm khiếp sợ, lại không hiểu ra sao.“Cái gì…”Khúc Chấn Sơ dùng đôi tay đầy máu nâng mặt cô lên, dán lại gần, nhẹ nhàng nói.