Tác giả:

Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…

Chương 136: 136: Mày Thật Không Biết Điều

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sếp Thịnh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.Tôi đi đây” Lý Quý quay người rời đi ngay, bắt đầu đợt tìm kiếm mới.Lisa nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thịnh Thiên Vĩ trước mặt mình, bóng lưng anh đứng giữa bầu trời đêm đầy sao vừa đẹp lại vừa cô đơn đến kỳ la.Phía xa tiếng động cơ ù ù truyền tới, vệt sáng của đèn pha ô tô loang loáng trên mặt cát.Lisa nhìn đồng hồ đeo tay.“Đoàn người của Kỳ Phương Nhan đã tới.”Thịnh Thiên Vũ vẫn không hề nhúc nhích, Lisa không dám kinh động tới anh, liền tự mình chạy về phía đường đón toàn người của Kỳ Phương Nhan.Tám chiếc xe tải hạng trung tiến vào mang theo bụi cát tung mù mịt.Kỳ PHương Nhan xuống xe, theo sau anh là đoàn người tới hơn hai mươi người từ các xe khác cũng lục tục đi xuống.Kỳ PHương Nhan dừng bước, quay người nói với bọn họ.“Các anh dỡ hết thiết bị xuống, dựng trại, lắp đặt máy phát điện, các máy dò tìm và công cụ chuyên dụng, không còn nhiều thời gian, chúng ta xác định làm xuyên đêm.”Cắt đặt xong Kỳ Phương Nhan tiến tới chỗ Lisa/“Tình hình thế nào?”.“Theo dấu vết để lại bọn chúng có ít nhất ba người, chưa có dấu hiệu ra khỏi thị trấn nhưng hiện tại bão đã làm mất hoàn toàn dấu vết.Người của chúng ta đã tìm mọi ngóc ngách của thị trấn nhưng không thấy tăm hơi ai.”“Đã kiểm tra đoàn xe của chúng ta khi về khách sạn chưa?” Kỳ PHương Nhan hỏi Lisa.“Đã kiểm tra, không có gì khả nghi, cũng không có người lạ” Lisa trả lời anh.Kỳ Phương Nhan và Lisa vừa đi về phía Thịnh Thiên Vĩ vừa trao đổi tình hình.Trương Tú Anh nằm hôn mê trên sàn nhà nhớp nhúa hơi thở ngày càng yếu dần, cô thiếp đi giữa những cơn ác mộng chập chờn liên tiếp hành hạ cô, không cách nào có thể thoát ra được.Quá khứ đau buồn như những con bạch tuộc quấn chặt lấy thân thể đầm đìa vết tương của cô, hành hạ cô, cơn ác mộng này chưa qua, cơn ác mộng khác lại ập tới.Khiến ý thức cô ngày càng mơ hồ, rối loạn nó rút cạn chút sinh lực ít ỏi còn sót lại của cô.Gã đàn ông càng ngày càng áp sát cô, tay chân bắt đầu s* s**ng trên cơ thể cô mỗi lúc một mạnh bạo.Động tác cố gắng cởi váy của Tú Anh giống như sự phản kháng yếu ớt đối với hắn như liều thuốc k*ch th*ch khiến hắn càng hung hăng xe toạc chiếc váy mỏng manh trên người cô.Gã nâng cằm cô lên, áp đôi môi nóng rực lên môi cô ngấu nghiến c*n m*t tận hưởng sự mềm mại của cô không thương tiếc, chiếc lưỡi hắn bắt đầu xâm chiếm khoang miệng cô khiến cô không thở nổi.Nhưng chất k*ch th*ch trong cơ thể cô theo những động tác của hắn bộc phát hoàn toàn, lý trí mơ hồ sợ hãi kháng cự nhưng cơ thể lại căng ra muốn được lấp đầy.Bà tay to lớn của hắn bắtcảm nhất trên cơ thể Tú Anh khiến cô hoảng sợ.Rồi hắn không khách khí xâm chiếm thẳng vào cơ thể cô hết lần này tới lần khác.Miệng hắn lẩm bẩm gì đó Tú Anh không nghe rõ.Cứ như vậy cô ngất đi lúc nào không hay."Phòng khách nhà họ Trương:Rầm!!! Trương Vân Sơn đập mạnh tay xuống bàn, cốc trà đổ tung tóe trên lớp thảm dày lăn lóc dưới đất..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sếp Thịnh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.

Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Tôi đi đây” Lý Quý quay người rời đi ngay, bắt đầu đợt tìm kiếm mới.

Lisa nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thịnh Thiên Vĩ trước mặt mình, bóng lưng anh đứng giữa bầu trời đêm đầy sao vừa đẹp lại vừa cô đơn đến kỳ la.

Phía xa tiếng động cơ ù ù truyền tới, vệt sáng của đèn pha ô tô loang loáng trên mặt cát.

Lisa nhìn đồng hồ đeo tay.

“Đoàn người của Kỳ Phương Nhan đã tới.”

Thịnh Thiên Vũ vẫn không hề nhúc nhích, Lisa không dám kinh động tới anh, liền tự mình chạy về phía đường đón toàn người của Kỳ Phương Nhan.

Tám chiếc xe tải hạng trung tiến vào mang theo bụi cát tung mù mịt.

Kỳ PHương Nhan xuống xe, theo sau anh là đoàn người tới hơn hai mươi người từ các xe khác cũng lục tục đi xuống.

Kỳ PHương Nhan dừng bước, quay người nói với bọn họ.

“Các anh dỡ hết thiết bị xuống, dựng trại, lắp đặt máy phát điện, các máy dò tìm và công cụ chuyên dụng, không còn nhiều thời gian, chúng ta xác định làm xuyên đêm.”

Cắt đặt xong Kỳ Phương Nhan tiến tới chỗ Lisa/

“Tình hình thế nào?”.

“Theo dấu vết để lại bọn chúng có ít nhất ba người, chưa có dấu hiệu ra khỏi thị trấn nhưng hiện tại bão đã làm mất hoàn toàn dấu vết.

Người của chúng ta đã tìm mọi ngóc ngách của thị trấn nhưng không thấy tăm hơi ai.”

“Đã kiểm tra đoàn xe của chúng ta khi về khách sạn chưa?” Kỳ PHương Nhan hỏi Lisa.

“Đã kiểm tra, không có gì khả nghi, cũng không có người lạ” Lisa trả lời anh.

Kỳ Phương Nhan và Lisa vừa đi về phía Thịnh Thiên Vĩ vừa trao đổi tình hình.

Trương Tú Anh nằm hôn mê trên sàn nhà nhớp nhúa hơi thở ngày càng yếu dần, cô thiếp đi giữa những cơn ác mộng chập chờn liên tiếp hành hạ cô, không cách nào có thể thoát ra được.

Quá khứ đau buồn như những con bạch tuộc quấn chặt lấy thân thể đầm đìa vết tương của cô, hành hạ cô, cơn ác mộng này chưa qua, cơn ác mộng khác lại ập tới.

Khiến ý thức cô ngày càng mơ hồ, rối loạn nó rút cạn chút sinh lực ít ỏi còn sót lại của cô.

Gã đàn ông càng ngày càng áp sát cô, tay chân bắt đầu s* s**ng trên cơ thể cô mỗi lúc một mạnh bạo.

Động tác cố gắng cởi váy của Tú Anh giống như sự phản kháng yếu ớt đối với hắn như liều thuốc k*ch th*ch khiến hắn càng hung hăng xe toạc chiếc váy mỏng manh trên người cô.

Gã nâng cằm cô lên, áp đôi môi nóng rực lên môi cô ngấu nghiến c*n m*t tận hưởng sự mềm mại của cô không thương tiếc, chiếc lưỡi hắn bắt đầu xâm chiếm khoang miệng cô khiến cô không thở nổi.

Nhưng chất k*ch th*ch trong cơ thể cô theo những động tác của hắn bộc phát hoàn toàn, lý trí mơ hồ sợ hãi kháng cự nhưng cơ thể lại căng ra muốn được lấp đầy.

Bà tay to lớn của hắn bắt

cảm nhất trên cơ thể Tú Anh khiến cô hoảng sợ.

Rồi hắn không khách khí xâm chiếm thẳng vào cơ thể cô hết lần này tới lần khác.

Miệng hắn lẩm bẩm gì đó Tú Anh không nghe rõ.

Cứ như vậy cô ngất đi lúc nào không hay."

Phòng khách nhà họ Trương:

Rầm!!! Trương Vân Sơn đập mạnh tay xuống bàn, cốc trà đổ tung tóe trên lớp thảm dày lăn lóc dưới đất.

Image removed.

.

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sếp Thịnh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.Tôi đi đây” Lý Quý quay người rời đi ngay, bắt đầu đợt tìm kiếm mới.Lisa nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thịnh Thiên Vĩ trước mặt mình, bóng lưng anh đứng giữa bầu trời đêm đầy sao vừa đẹp lại vừa cô đơn đến kỳ la.Phía xa tiếng động cơ ù ù truyền tới, vệt sáng của đèn pha ô tô loang loáng trên mặt cát.Lisa nhìn đồng hồ đeo tay.“Đoàn người của Kỳ Phương Nhan đã tới.”Thịnh Thiên Vũ vẫn không hề nhúc nhích, Lisa không dám kinh động tới anh, liền tự mình chạy về phía đường đón toàn người của Kỳ Phương Nhan.Tám chiếc xe tải hạng trung tiến vào mang theo bụi cát tung mù mịt.Kỳ PHương Nhan xuống xe, theo sau anh là đoàn người tới hơn hai mươi người từ các xe khác cũng lục tục đi xuống.Kỳ PHương Nhan dừng bước, quay người nói với bọn họ.“Các anh dỡ hết thiết bị xuống, dựng trại, lắp đặt máy phát điện, các máy dò tìm và công cụ chuyên dụng, không còn nhiều thời gian, chúng ta xác định làm xuyên đêm.”Cắt đặt xong Kỳ Phương Nhan tiến tới chỗ Lisa/“Tình hình thế nào?”.“Theo dấu vết để lại bọn chúng có ít nhất ba người, chưa có dấu hiệu ra khỏi thị trấn nhưng hiện tại bão đã làm mất hoàn toàn dấu vết.Người của chúng ta đã tìm mọi ngóc ngách của thị trấn nhưng không thấy tăm hơi ai.”“Đã kiểm tra đoàn xe của chúng ta khi về khách sạn chưa?” Kỳ PHương Nhan hỏi Lisa.“Đã kiểm tra, không có gì khả nghi, cũng không có người lạ” Lisa trả lời anh.Kỳ Phương Nhan và Lisa vừa đi về phía Thịnh Thiên Vĩ vừa trao đổi tình hình.Trương Tú Anh nằm hôn mê trên sàn nhà nhớp nhúa hơi thở ngày càng yếu dần, cô thiếp đi giữa những cơn ác mộng chập chờn liên tiếp hành hạ cô, không cách nào có thể thoát ra được.Quá khứ đau buồn như những con bạch tuộc quấn chặt lấy thân thể đầm đìa vết tương của cô, hành hạ cô, cơn ác mộng này chưa qua, cơn ác mộng khác lại ập tới.Khiến ý thức cô ngày càng mơ hồ, rối loạn nó rút cạn chút sinh lực ít ỏi còn sót lại của cô.Gã đàn ông càng ngày càng áp sát cô, tay chân bắt đầu s* s**ng trên cơ thể cô mỗi lúc một mạnh bạo.Động tác cố gắng cởi váy của Tú Anh giống như sự phản kháng yếu ớt đối với hắn như liều thuốc k*ch th*ch khiến hắn càng hung hăng xe toạc chiếc váy mỏng manh trên người cô.Gã nâng cằm cô lên, áp đôi môi nóng rực lên môi cô ngấu nghiến c*n m*t tận hưởng sự mềm mại của cô không thương tiếc, chiếc lưỡi hắn bắt đầu xâm chiếm khoang miệng cô khiến cô không thở nổi.Nhưng chất k*ch th*ch trong cơ thể cô theo những động tác của hắn bộc phát hoàn toàn, lý trí mơ hồ sợ hãi kháng cự nhưng cơ thể lại căng ra muốn được lấp đầy.Bà tay to lớn của hắn bắtcảm nhất trên cơ thể Tú Anh khiến cô hoảng sợ.Rồi hắn không khách khí xâm chiếm thẳng vào cơ thể cô hết lần này tới lần khác.Miệng hắn lẩm bẩm gì đó Tú Anh không nghe rõ.Cứ như vậy cô ngất đi lúc nào không hay."Phòng khách nhà họ Trương:Rầm!!! Trương Vân Sơn đập mạnh tay xuống bàn, cốc trà đổ tung tóe trên lớp thảm dày lăn lóc dưới đất..

Chương 136: 136: Mày Thật Không Biết Điều