Tác giả:

Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…

Chương 153: 153: “anh Là Người Bản Địa”

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… Anh có thể hòa nhã, lịch sự, nhưng một khi kẻ nào đã động vào điểm giới hạn của anh cũng có nghĩa là kẻ đó sẽ phải nhận một cái kết mà khó ai có thể tưởng tượng được.Anh nợ ai đó một ân.tình thì nhất định sẽ đền đáp xứng đáng, cũng như vậy ân oán nhận một thì sẽ trả lại trăm lần, nghìn lần.“Sếp Thịnh người đã tới.” Giọng nói của Lisa đưa Lăng Quốc Thiên về thực tại.Trước mặt những người ở đây anh vẫn là Thịnh Thiên Vỹ chủ tịch của BIS.“Sếp Thịnh tìm tôi ạ?” Lý Thu Thủy, người đàn ông nhỏ con, tầm hơn ba mươi tuổi, nhanh nhẹn và khá dễ gần.Khi Lisa tìm anh ta và nói rằng sếp tổng cần anh ta giúp một số việc, anh ta đã rất vuiLLmừng.Sinh ra và lớn lên ở vùng sa mạc nghèo khó này, Lý Thu Thủy là người rất có ý chí thì mới vượt qua được mọi khó khăn để học hành nên người, xin được vào tập đoàn lớn để làm một nhân viên kỹ thuật.Đối với anh ta được tiếp xúc với nhân vật lớn như Thịnh Thiên Vỹ là một vinh dự, cũng là cơ hội hiếm có, nên anh ta rất vui mừng cũng có chút hồi hộp.Nụ cười luôn thường trực trên môi.“Anh là người bản địa?” Thịnh Thiên Vĩ vào việc luôn.“Dạ đúng”“Anh thông thạo mọi nơi trong thị trấn hoang này chứ?”“Dạ, không giấu gì sếp, trước đây khi thị trấn còn hoạt động tôi vẫn thường theo cha chở thịt khô tới đây cung cấp cho những người ở thị trấn này.Cha tôi mỗi lần nán lại đây đều thả tôi tự chơi, tự lang thang cùng một số đứa trẻ sống tại đây.Không ngóc nghách nào ở đây là tôi không biết.”Lý Thu Thủy được cơ hội để thể hiện mình anh ta nói liền một tràng, hi vọng gây được ấn tượng tốt với vị sếp lớn.“Trong thị trấn này có nhà nào có hầm bí mật không” Kỳ Phương Nhan cắt ngang lời anh ta.“Hầm bí mật à? Có đấy, nhưng không nhiều, tôi biết mấy nơi.”Lý Thu Thủy nhìn Kỳ Phương Nhan, người này chắc hẳn cũng là nhân vật lớn nên mới xen vào cuộc nói chuyện của sếp lớn.Không những vậy anh ta còn rất đẹp nữa, da trắng, gương mặt đẹp không tì vết.Một người vừa có vẻ quan trọng lại có ngoại hình thế kia anh ta càng không dám đắc tội, sốt sắng trả lời ngay.“Cậu tới đây nhìn xem, nơi nào có hầm bí mật?” Thịnh Thiên Vỹ vẫy anh ta lại, chỉ vào bản đồ đang trải trên bàn.Lý Thu THủy nhanh chóng tiến lại phía Thịnh.Thiên Vỹ, anh ta quan sát tấm bản đồ thật kỹ sau đó cầm chiếc bút đỏ bắt đầu đánh dấu lên trên đó.“Chỗ này trước đây là sòng bạc, có một căn hầm bí mật ngay dưới sàn nhà bếp.Khi còn nhỏ có lần chơi trốn tìm với con trai chủ sòng bạc tôi vô tình lạc vào đó.Căn hầm này được gọi là phòng bạcVIP, dành cho những người thực sự được tin tưởng và là khách hàng thân thiết, nhiều tiền của sòng bạc này”Lý Thu Thủy khoanh đỏ chồng lên bút tích trước đó của Kỳ Phương Nhan.“Chỗ này trước đây là quán rượu nhưng thực chất là nhà chứa trá hình.Có một căn hầm bí mật bên dưới sàn nhà kho.Nơi này dùng để giam giữ những cô gái không chịu nghe lời.Chính con trai chủ sòng bài đã chỉ cho tôi căn hầm này.Trước đây ông chủ sòng bài cũng là chủ của quán rượu này”Lý Thu Thủy lại khoanh một vòng tròn trên tấm bản đồ.

Anh có thể hòa nhã, lịch sự, nhưng một khi kẻ nào đã động vào điểm giới hạn của anh cũng có nghĩa là kẻ đó sẽ phải nhận một cái kết mà khó ai có thể tưởng tượng được.Anh nợ ai đó một ân.

tình thì nhất định sẽ đền đáp xứng đáng, cũng như vậy ân oán nhận một thì sẽ trả lại trăm lần, nghìn lần.

“Sếp Thịnh người đã tới.” Giọng nói của Lisa đưa Lăng Quốc Thiên về thực tại.

Trước mặt những người ở đây anh vẫn là Thịnh Thiên Vỹ chủ tịch của BIS.

“Sếp Thịnh tìm tôi ạ?” Lý Thu Thủy, người đàn ông nhỏ con, tầm hơn ba mươi tuổi, nhanh nhẹn và khá dễ gần.

Khi Lisa tìm anh ta và nói rằng sếp tổng cần anh ta giúp một số việc, anh ta đã rất vui

LL

mừng.

Sinh ra và lớn lên ở vùng sa mạc nghèo khó này, Lý Thu Thủy là người rất có ý chí thì mới vượt qua được mọi khó khăn để học hành nên người, xin được vào tập đoàn lớn để làm một nhân viên kỹ thuật.

Đối với anh ta được tiếp xúc với nhân vật lớn như Thịnh Thiên Vỹ là một vinh dự, cũng là cơ hội hiếm có, nên anh ta rất vui mừng cũng có chút hồi hộp.

Nụ cười luôn thường trực trên môi.

“Anh là người bản địa?” Thịnh Thiên Vĩ vào việc luôn.

“Dạ đúng”

“Anh thông thạo mọi nơi trong thị trấn hoang này chứ?”

“Dạ, không giấu gì sếp, trước đây khi thị trấn còn hoạt động tôi vẫn thường theo cha chở thịt khô tới đây cung cấp cho những người ở thị trấn này.

Cha tôi mỗi lần nán lại đây đều thả tôi tự chơi, tự lang thang cùng một số đứa trẻ sống tại đây.

Không ngóc nghách nào ở đây là tôi không biết.”

Lý Thu Thủy được cơ hội để thể hiện mình anh ta nói liền một tràng, hi vọng gây được ấn tượng tốt với vị sếp lớn.

“Trong thị trấn này có nhà nào có hầm bí mật không” Kỳ Phương Nhan cắt ngang lời anh ta.

“Hầm bí mật à? Có đấy, nhưng không nhiều, tôi biết mấy nơi.”

Lý Thu Thủy nhìn Kỳ Phương Nhan, người này chắc hẳn cũng là nhân vật lớn nên mới xen vào cuộc nói chuyện của sếp lớn.

Không những vậy anh ta còn rất đẹp nữa, da trắng, gương mặt đẹp không tì vết.

Một người vừa có vẻ quan trọng lại có ngoại hình thế kia anh ta càng không dám đắc tội, sốt sắng trả lời ngay.

“Cậu tới đây nhìn xem, nơi nào có hầm bí mật?” Thịnh Thiên Vỹ vẫy anh ta lại, chỉ vào bản đồ đang trải trên bàn.

Lý Thu THủy nhanh chóng tiến lại phía Thịnh.

Thiên Vỹ, anh ta quan sát tấm bản đồ thật kỹ sau đó cầm chiếc bút đỏ bắt đầu đánh dấu lên trên đó.

“Chỗ này trước đây là sòng bạc, có một căn hầm bí mật ngay dưới sàn nhà bếp.

Khi còn nhỏ có lần chơi trốn tìm với con trai chủ sòng bạc tôi vô tình lạc vào đó.

Căn hầm này được gọi là phòng bạcVIP, dành cho những người thực sự được tin tưởng và là khách hàng thân thiết, nhiều tiền của sòng bạc này”

Lý Thu Thủy khoanh đỏ chồng lên bút tích trước đó của Kỳ Phương Nhan.

“Chỗ này trước đây là quán rượu nhưng thực chất là nhà chứa trá hình.

Có một căn hầm bí mật bên dưới sàn nhà kho.

Nơi này dùng để giam giữ những cô gái không chịu nghe lời.

Chính con trai chủ sòng bài đã chỉ cho tôi căn hầm này.

Trước đây ông chủ sòng bài cũng là chủ của quán rượu này”

Lý Thu Thủy lại khoanh một vòng tròn trên tấm bản đồ.

Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… Anh có thể hòa nhã, lịch sự, nhưng một khi kẻ nào đã động vào điểm giới hạn của anh cũng có nghĩa là kẻ đó sẽ phải nhận một cái kết mà khó ai có thể tưởng tượng được.Anh nợ ai đó một ân.tình thì nhất định sẽ đền đáp xứng đáng, cũng như vậy ân oán nhận một thì sẽ trả lại trăm lần, nghìn lần.“Sếp Thịnh người đã tới.” Giọng nói của Lisa đưa Lăng Quốc Thiên về thực tại.Trước mặt những người ở đây anh vẫn là Thịnh Thiên Vỹ chủ tịch của BIS.“Sếp Thịnh tìm tôi ạ?” Lý Thu Thủy, người đàn ông nhỏ con, tầm hơn ba mươi tuổi, nhanh nhẹn và khá dễ gần.Khi Lisa tìm anh ta và nói rằng sếp tổng cần anh ta giúp một số việc, anh ta đã rất vuiLLmừng.Sinh ra và lớn lên ở vùng sa mạc nghèo khó này, Lý Thu Thủy là người rất có ý chí thì mới vượt qua được mọi khó khăn để học hành nên người, xin được vào tập đoàn lớn để làm một nhân viên kỹ thuật.Đối với anh ta được tiếp xúc với nhân vật lớn như Thịnh Thiên Vỹ là một vinh dự, cũng là cơ hội hiếm có, nên anh ta rất vui mừng cũng có chút hồi hộp.Nụ cười luôn thường trực trên môi.“Anh là người bản địa?” Thịnh Thiên Vĩ vào việc luôn.“Dạ đúng”“Anh thông thạo mọi nơi trong thị trấn hoang này chứ?”“Dạ, không giấu gì sếp, trước đây khi thị trấn còn hoạt động tôi vẫn thường theo cha chở thịt khô tới đây cung cấp cho những người ở thị trấn này.Cha tôi mỗi lần nán lại đây đều thả tôi tự chơi, tự lang thang cùng một số đứa trẻ sống tại đây.Không ngóc nghách nào ở đây là tôi không biết.”Lý Thu Thủy được cơ hội để thể hiện mình anh ta nói liền một tràng, hi vọng gây được ấn tượng tốt với vị sếp lớn.“Trong thị trấn này có nhà nào có hầm bí mật không” Kỳ Phương Nhan cắt ngang lời anh ta.“Hầm bí mật à? Có đấy, nhưng không nhiều, tôi biết mấy nơi.”Lý Thu Thủy nhìn Kỳ Phương Nhan, người này chắc hẳn cũng là nhân vật lớn nên mới xen vào cuộc nói chuyện của sếp lớn.Không những vậy anh ta còn rất đẹp nữa, da trắng, gương mặt đẹp không tì vết.Một người vừa có vẻ quan trọng lại có ngoại hình thế kia anh ta càng không dám đắc tội, sốt sắng trả lời ngay.“Cậu tới đây nhìn xem, nơi nào có hầm bí mật?” Thịnh Thiên Vỹ vẫy anh ta lại, chỉ vào bản đồ đang trải trên bàn.Lý Thu THủy nhanh chóng tiến lại phía Thịnh.Thiên Vỹ, anh ta quan sát tấm bản đồ thật kỹ sau đó cầm chiếc bút đỏ bắt đầu đánh dấu lên trên đó.“Chỗ này trước đây là sòng bạc, có một căn hầm bí mật ngay dưới sàn nhà bếp.Khi còn nhỏ có lần chơi trốn tìm với con trai chủ sòng bạc tôi vô tình lạc vào đó.Căn hầm này được gọi là phòng bạcVIP, dành cho những người thực sự được tin tưởng và là khách hàng thân thiết, nhiều tiền của sòng bạc này”Lý Thu Thủy khoanh đỏ chồng lên bút tích trước đó của Kỳ Phương Nhan.“Chỗ này trước đây là quán rượu nhưng thực chất là nhà chứa trá hình.Có một căn hầm bí mật bên dưới sàn nhà kho.Nơi này dùng để giam giữ những cô gái không chịu nghe lời.Chính con trai chủ sòng bài đã chỉ cho tôi căn hầm này.Trước đây ông chủ sòng bài cũng là chủ của quán rượu này”Lý Thu Thủy lại khoanh một vòng tròn trên tấm bản đồ.

Chương 153: 153: “anh Là Người Bản Địa”