Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…
Chương 195: 195: “mày Thật Hết Thuốc Chữa!”
Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ông...!ông à? Có nhầm lẫn gì không? Hay là có kẻ nào ghép ảnh để hãm hại con gái chúng ta.”Hàn Thu Nguyệt không thể tin được, bà ta luôn tin tưởng Trương Tú Linh vì thế không thể nào cô gái ăn mặc hở hang thác loạn trước mắt là đứa con gái yếu đuối nước mắt đang đầm đìa ngồi trước mặt bà ta được.Trương Tú Linh từ nãy tới giờ nhìn chồng ảnh đã biết là mình coi như xong rồi, nghe được lời của Hàn Thu Nguyệt trong đầu cô ta như được khai thông.Cô ta quỳ xụp xuống đất càng khóc to hơn.“Ba, mẹ nhất định có người hãm hại con, đây không phải con xin ba, là kẻ nào đã đưa ảnh cho ba? Chắc chắn muốn hủy hoại gia đình ta, ba mẹ hãy tin con”Trương Tú Linh khóc lóc thảm thiết, đôi mắt cô ta đã sửng đỏ, nước mắt chảy xuống như mưa.“Nhìn lại xem là ảnh ghép hay ảnh thật?” Trương Vân Sơn lạnh lùng.Trương Tú Linh vỡ đống ảnh giả bộ xem đi xem lại vừa xem vừa khóc to hơn.“Ba, không lẽ nào là Trương Tú Anh, chị ta muốn hại con nên đã tự chụp những ảnh này rồi nói đó là con.Ba đúng rồi, là Trương Tú Anh làm đó ba.” Trong đầu Trương Tú Linh chợt nảy ra một ý nghĩ, đằng nào Trương Tú Anh cũng chết rồi, không thể đối chứng được nữa, chi bằng đổ hết tội lên đầu chị ta.“Mày thật hết thuốc chữa!”Trương Vân Sơn nhìn một màn này của Trương Tú Linh, không kìm chế được mà giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.“Ông! Sao ông đánh con!” Hàn Thu Nguyệt bị tiếng bếp của cái tát làm cho tỉnh lại, bà ta lao vào ôm lấy Trương Tú Linh, xót xa nhìn một bên má phồng rộp của cô ta.“Không chừng đúng như lời Tú Linh nói thì sao?” Hàn Thu Nguyệt vẫn không tin người trước mắt là Trương Tú Linh, dù sao trước đây Trương Tú ANh cũng đã một lần lộ những ảnh kiểu này.“Bà còn bênh nó! Bà có biết ai là người hại Tú Anh suýt chết không? Chính là nó đấy, tao không ngờ lại sinh ra một đứa độc ác như mày”Trương Vân Sơn đã định sẽ im lặng, tìm cách giải quyết êm đẹp để Hàn Thu Nguyệt không biết chuyện Trương Tú Linh đứng sau hãm hại Trương Tú ANh.Với sức khỏe của bà e rằng cú sốc này sẽ khiến bà ta không chịu nổi, nhưng trước lòng tin mù quáng của bà ta với Trương Tú Linh thì ông ta đã không kìm chế được mà nói ra.“Ông! Ông nói gì?” Hàn Thu Nguyệt nghe xong lời nói của Trương Vân Sơn tại bà ta ù đi, tay ôm ngực ngã khuyu xuống sàn.“Lấy thuốc trong ngăn kéo!” Trương Vân Sơn hét lên với Trường Tú Linh, ông ta lao tới đỡ Hàn Thu Nguyệt ngồi dựa vào lòng mình.Trương Tú Linh sợ hãi, vội vã mang thuốc và nước tới.KHông khí phòng khách Trương gia rơivào khoảng im lặng đáng sợ chỉ có tiếng th* d*c của Hàn Thu Nguyệt.Uống thuốc được một lúc Hàn Thu Nguyệt tỉnh lại.Bà ta vẫn chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa chứng kiến, nhìn thấy gương mặt tức giận tới đỏ au của chồng, lại nhìn sang đứa con gái bà ta rất mực yêu thương đang quỳ sụp bên cạnh, khóc ngất.Không cầm lòng được, Hàn Thu Nguyệt cố gượng dậy quỳ xuống bên cạnh Trương Tú Linh, cô ta liếc sang thấy hành động của mẹ liền càng khóc to hơn.Trương Tú Linh biết bây giờ ngoài dùng khổ nhục kế khóc lóc thảm thương ra thì cô ta không còn con đường nào khác.“Ba, mẹ con xin ba mẹ hãy nghe con nói, là con...!con chỉ muốn mượn người dọa chị một chút, để chi tránh xa Thịnh Thiên Vỹ ra.Con ...!con làm vậy cũng chỉ vì muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, giúp Trương gia có thể trụ vững thôi.Con...!Con chỉ nói bọn chúng dọa chị, bọn chúng cũng báo với con là đã dọa chị sợ rồi, con thực sự...!thực sự không biết chúng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông...!ông à? Có nhầm lẫn gì không? Hay là có kẻ nào ghép ảnh để hãm hại con gái chúng ta.”
Hàn Thu Nguyệt không thể tin được, bà ta luôn tin tưởng Trương Tú Linh vì thế không thể nào cô gái ăn mặc hở hang thác loạn trước mắt là đứa con gái yếu đuối nước mắt đang đầm đìa ngồi trước mặt bà ta được.
Trương Tú Linh từ nãy tới giờ nhìn chồng ảnh đã biết là mình coi như xong rồi, nghe được lời của Hàn Thu Nguyệt trong đầu cô ta như được khai thông.
Cô ta quỳ xụp xuống đất càng khóc to hơn.
“Ba, mẹ nhất định có người hãm hại con, đây không phải con xin ba, là kẻ nào đã đưa ảnh cho ba? Chắc chắn muốn hủy hoại gia đình ta, ba mẹ hãy tin con”
Trương Tú Linh khóc lóc thảm thiết, đôi mắt cô ta đã sửng đỏ, nước mắt chảy xuống như mưa.
“Nhìn lại xem là ảnh ghép hay ảnh thật?” Trương Vân Sơn lạnh lùng.
Trương Tú Linh vỡ đống ảnh giả bộ xem đi xem lại vừa xem vừa khóc to hơn.
“Ba, không lẽ nào là Trương Tú Anh, chị ta muốn hại con nên đã tự chụp những ảnh này rồi nói đó là con.
Ba đúng rồi, là Trương Tú Anh làm đó ba.” Trong đầu Trương Tú Linh chợt nảy ra một ý nghĩ, đằng nào Trương Tú Anh cũng chết rồi, không thể đối chứng được nữa, chi bằng đổ hết tội lên đầu chị ta.
“Mày thật hết thuốc chữa!”
Trương Vân Sơn nhìn một màn này của Trương Tú Linh, không kìm chế được mà giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.
“Ông! Sao ông đánh con!” Hàn Thu Nguyệt bị tiếng bếp của cái tát làm cho tỉnh lại, bà ta lao vào ôm lấy Trương Tú Linh, xót xa nhìn một bên má phồng rộp của cô ta.
“Không chừng đúng như lời Tú Linh nói thì sao?” Hàn Thu Nguyệt vẫn không tin người trước mắt là Trương Tú Linh, dù sao trước đây Trương Tú ANh cũng đã một lần lộ những ảnh kiểu này.
“Bà còn bênh nó! Bà có biết ai là người hại Tú Anh suýt chết không? Chính là nó đấy, tao không ngờ lại sinh ra một đứa độc ác như mày”
Trương Vân Sơn đã định sẽ im lặng, tìm cách giải quyết êm đẹp để Hàn Thu Nguyệt không biết chuyện Trương Tú Linh đứng sau hãm hại Trương Tú ANh.
Với sức khỏe của bà e rằng cú sốc này sẽ khiến bà ta không chịu nổi, nhưng trước lòng tin mù quáng của bà ta với Trương Tú Linh thì ông ta đã không kìm chế được mà nói ra.
“Ông! Ông nói gì?” Hàn Thu Nguyệt nghe xong lời nói của Trương Vân Sơn tại bà ta ù đi, tay ôm ngực ngã khuyu xuống sàn.
“Lấy thuốc trong ngăn kéo!” Trương Vân Sơn hét lên với Trường Tú Linh, ông ta lao tới đỡ Hàn Thu Nguyệt ngồi dựa vào lòng mình.
Trương Tú Linh sợ hãi, vội vã mang thuốc và nước tới.
KHông khí phòng khách Trương gia rơi
vào khoảng im lặng đáng sợ chỉ có tiếng th* d*c của Hàn Thu Nguyệt.
Uống thuốc được một lúc Hàn Thu Nguyệt tỉnh lại.
Bà ta vẫn chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa chứng kiến, nhìn thấy gương mặt tức giận tới đỏ au của chồng, lại nhìn sang đứa con gái bà ta rất mực yêu thương đang quỳ sụp bên cạnh, khóc ngất.
Không cầm lòng được, Hàn Thu Nguyệt cố gượng dậy quỳ xuống bên cạnh Trương Tú Linh, cô ta liếc sang thấy hành động của mẹ liền càng khóc to hơn.
Trương Tú Linh biết bây giờ ngoài dùng khổ nhục kế khóc lóc thảm thương ra thì cô ta không còn con đường nào khác.
“Ba, mẹ con xin ba mẹ hãy nghe con nói, là con...!con chỉ muốn mượn người dọa chị một chút, để chi tránh xa Thịnh Thiên Vỹ ra.
Con ...!con làm vậy cũng chỉ vì muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, giúp Trương gia có thể trụ vững thôi.
Con...!Con chỉ nói bọn chúng dọa chị, bọn chúng cũng báo với con là đã dọa chị sợ rồi, con thực sự...!thực sự không biết chúng
.
Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ông...!ông à? Có nhầm lẫn gì không? Hay là có kẻ nào ghép ảnh để hãm hại con gái chúng ta.”Hàn Thu Nguyệt không thể tin được, bà ta luôn tin tưởng Trương Tú Linh vì thế không thể nào cô gái ăn mặc hở hang thác loạn trước mắt là đứa con gái yếu đuối nước mắt đang đầm đìa ngồi trước mặt bà ta được.Trương Tú Linh từ nãy tới giờ nhìn chồng ảnh đã biết là mình coi như xong rồi, nghe được lời của Hàn Thu Nguyệt trong đầu cô ta như được khai thông.Cô ta quỳ xụp xuống đất càng khóc to hơn.“Ba, mẹ nhất định có người hãm hại con, đây không phải con xin ba, là kẻ nào đã đưa ảnh cho ba? Chắc chắn muốn hủy hoại gia đình ta, ba mẹ hãy tin con”Trương Tú Linh khóc lóc thảm thiết, đôi mắt cô ta đã sửng đỏ, nước mắt chảy xuống như mưa.“Nhìn lại xem là ảnh ghép hay ảnh thật?” Trương Vân Sơn lạnh lùng.Trương Tú Linh vỡ đống ảnh giả bộ xem đi xem lại vừa xem vừa khóc to hơn.“Ba, không lẽ nào là Trương Tú Anh, chị ta muốn hại con nên đã tự chụp những ảnh này rồi nói đó là con.Ba đúng rồi, là Trương Tú Anh làm đó ba.” Trong đầu Trương Tú Linh chợt nảy ra một ý nghĩ, đằng nào Trương Tú Anh cũng chết rồi, không thể đối chứng được nữa, chi bằng đổ hết tội lên đầu chị ta.“Mày thật hết thuốc chữa!”Trương Vân Sơn nhìn một màn này của Trương Tú Linh, không kìm chế được mà giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.“Ông! Sao ông đánh con!” Hàn Thu Nguyệt bị tiếng bếp của cái tát làm cho tỉnh lại, bà ta lao vào ôm lấy Trương Tú Linh, xót xa nhìn một bên má phồng rộp của cô ta.“Không chừng đúng như lời Tú Linh nói thì sao?” Hàn Thu Nguyệt vẫn không tin người trước mắt là Trương Tú Linh, dù sao trước đây Trương Tú ANh cũng đã một lần lộ những ảnh kiểu này.“Bà còn bênh nó! Bà có biết ai là người hại Tú Anh suýt chết không? Chính là nó đấy, tao không ngờ lại sinh ra một đứa độc ác như mày”Trương Vân Sơn đã định sẽ im lặng, tìm cách giải quyết êm đẹp để Hàn Thu Nguyệt không biết chuyện Trương Tú Linh đứng sau hãm hại Trương Tú ANh.Với sức khỏe của bà e rằng cú sốc này sẽ khiến bà ta không chịu nổi, nhưng trước lòng tin mù quáng của bà ta với Trương Tú Linh thì ông ta đã không kìm chế được mà nói ra.“Ông! Ông nói gì?” Hàn Thu Nguyệt nghe xong lời nói của Trương Vân Sơn tại bà ta ù đi, tay ôm ngực ngã khuyu xuống sàn.“Lấy thuốc trong ngăn kéo!” Trương Vân Sơn hét lên với Trường Tú Linh, ông ta lao tới đỡ Hàn Thu Nguyệt ngồi dựa vào lòng mình.Trương Tú Linh sợ hãi, vội vã mang thuốc và nước tới.KHông khí phòng khách Trương gia rơivào khoảng im lặng đáng sợ chỉ có tiếng th* d*c của Hàn Thu Nguyệt.Uống thuốc được một lúc Hàn Thu Nguyệt tỉnh lại.Bà ta vẫn chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa chứng kiến, nhìn thấy gương mặt tức giận tới đỏ au của chồng, lại nhìn sang đứa con gái bà ta rất mực yêu thương đang quỳ sụp bên cạnh, khóc ngất.Không cầm lòng được, Hàn Thu Nguyệt cố gượng dậy quỳ xuống bên cạnh Trương Tú Linh, cô ta liếc sang thấy hành động của mẹ liền càng khóc to hơn.Trương Tú Linh biết bây giờ ngoài dùng khổ nhục kế khóc lóc thảm thương ra thì cô ta không còn con đường nào khác.“Ba, mẹ con xin ba mẹ hãy nghe con nói, là con...!con chỉ muốn mượn người dọa chị một chút, để chi tránh xa Thịnh Thiên Vỹ ra.Con ...!con làm vậy cũng chỉ vì muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, giúp Trương gia có thể trụ vững thôi.Con...!Con chỉ nói bọn chúng dọa chị, bọn chúng cũng báo với con là đã dọa chị sợ rồi, con thực sự...!thực sự không biết chúng.