Trương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra…
Chương 218: 218: “bà Ơi! Có Khách! Bà Ơi!
Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… “Bà ơi! Có khách! Bà ơi!” Con bé vừa chạy về phòng bếp vừa gọi vang, giọng nói trong trẻo vọng khắp căn nhà nhỏ.“Bà đây! Con từ từ nào, cẩn thận kẻo ngã” vú Từ từ trong bếp đi ra đỡ lấy thân hình mũm mĩm đang lao về phía mình.“Bà đã dặn con rồi, đừng chạy kẻo vấp” tay bà đỡ vững được Tiểu Mỹ không ngớt dặn dò cô bé.“Bà ơi, có phải là chú được mẹ cử tới đón bà cháu mình không bà?” Tiểu Mỹ quá phấn khích khi nghĩ sắp được gặp mẹ, cô bé nói liên hồi.“Để bà xem, có lẽ là vậy”Vú Từ bước tới nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy đúng là người trong bức ảnh Trương Tú Anh gửi qua điện thoại cho bà, bà liền vội vàng mở cửa.“Cậu là?”“Chào vú Từ, con là Lăng Quốc Thiên, chồng của Tú Anh, con tới đón vú và Tiểu Mỹ về nước?Lăng Quốc Thiên từ tốn nói.Sau khi nhìn vú Từ ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt bầu bĩnh đang núp sau lưng vú.“Chào Tiểu Mỹ, chú là Lăng Quốc Thiên.Chú tới đón cháu và bà về với mẹ.” Lăng Quốc Thiên cúi người, đưa tay ra bắt tay Tiểu Mỹ.Cô bé ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn vú Từ chờ sự đồng ý của vú, sau khi nhận được cái gật đầu từ bà cô bé liền đưa bàn tay bé xíu, trắng mũm míp ra thẳng lưng bắt tay Lăng Quốc Thiên.Bàn tay mềm mại nhỏ xíu nằm gọn trong tay mình, trong lòng Lăng Quốc Thiên dâng lên một tình cảm mãnh liệt muốn bế cô bé lên ôm thật chặt cô bé vào lòng.Nhưng lại sợ cô bé chưa quen mà hốt hoảng nên anh đành kìm nén ý muốn đó lại.Đây là con anh, con gái của anh bằng xương bằng thịt.Cô bé xinh xắn, đáng yêu hơn gấp nhiều lần trong ảnh.“Mời cậu vào nhà.Tôi cho Tiểu Mỹ ăn thêm bữa phụ rồi chúng ta lên đường”Vú Từ tránh người sang một bên nhường đường cho Lăng Quốc Thiên.Căn nhà hai tầng đặc trưng của vùng ngoại ô, tuy nhỏ nhưng bài trí rất sinh động, ấm áp.Trên sàn nhà mấy chiếc va li lớn đã được đóng gói sẵn sàng.Sau khi nhận được điện thoại từ Trương Tú Anh, vú Từ đã.
“Bà ơi! Có khách! Bà ơi!” Con bé vừa chạy về phòng bếp vừa gọi vang, giọng nói trong trẻo vọng khắp căn nhà nhỏ.
“Bà đây! Con từ từ nào, cẩn thận kẻo ngã” vú Từ từ trong bếp đi ra đỡ lấy thân hình mũm mĩm đang lao về phía mình.
“Bà đã dặn con rồi, đừng chạy kẻo vấp” tay bà đỡ vững được Tiểu Mỹ không ngớt dặn dò cô bé.
“Bà ơi, có phải là chú được mẹ cử tới đón bà cháu mình không bà?” Tiểu Mỹ quá phấn khích khi nghĩ sắp được gặp mẹ, cô bé nói liên hồi.
“Để bà xem, có lẽ là vậy”Vú Từ bước tới nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy đúng là người trong bức ảnh Trương Tú Anh gửi qua điện thoại cho bà, bà liền vội vàng mở cửa.
“Cậu là?”
“Chào vú Từ, con là Lăng Quốc Thiên, chồng của Tú Anh, con tới đón vú và Tiểu Mỹ về nước?
Lăng Quốc Thiên từ tốn nói.
Sau khi nhìn vú Từ ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt bầu bĩnh đang núp sau lưng vú.
“Chào Tiểu Mỹ, chú là Lăng Quốc Thiên.
Chú tới đón cháu và bà về với mẹ.” Lăng Quốc Thiên cúi người, đưa tay ra bắt tay Tiểu Mỹ.
Cô bé ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn vú Từ chờ sự đồng ý của vú, sau khi nhận được cái gật đầu từ bà cô bé liền đưa bàn tay bé xíu, trắng mũm míp ra thẳng lưng bắt tay Lăng Quốc Thiên.
Bàn tay mềm mại nhỏ xíu nằm gọn trong tay mình, trong lòng Lăng Quốc Thiên dâng lên một tình cảm mãnh liệt muốn bế cô bé lên ôm thật chặt cô bé vào lòng.
Nhưng lại sợ cô bé chưa quen mà hốt hoảng nên anh đành kìm nén ý muốn đó lại.
Đây là con anh, con gái của anh bằng xương bằng thịt.
Cô bé xinh xắn, đáng yêu hơn gấp nhiều lần trong ảnh.
“Mời cậu vào nhà.
Tôi cho Tiểu Mỹ ăn thêm bữa phụ rồi chúng ta lên đường”Vú Từ tránh người sang một bên nhường đường cho Lăng Quốc Thiên.
Căn nhà hai tầng đặc trưng của vùng ngoại ô, tuy nhỏ nhưng bài trí rất sinh động, ấm áp.
Trên sàn nhà mấy chiếc va li lớn đã được đóng gói sẵn sàng.
Sau khi nhận được điện thoại từ Trương Tú Anh, vú Từ đã.
Tổng Tài Câm Sủng VợTác giả: Lyli LunaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrương Tú Anh bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ “Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi” gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo. “Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu”. - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi. Tú Anh không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra… “Bà ơi! Có khách! Bà ơi!” Con bé vừa chạy về phòng bếp vừa gọi vang, giọng nói trong trẻo vọng khắp căn nhà nhỏ.“Bà đây! Con từ từ nào, cẩn thận kẻo ngã” vú Từ từ trong bếp đi ra đỡ lấy thân hình mũm mĩm đang lao về phía mình.“Bà đã dặn con rồi, đừng chạy kẻo vấp” tay bà đỡ vững được Tiểu Mỹ không ngớt dặn dò cô bé.“Bà ơi, có phải là chú được mẹ cử tới đón bà cháu mình không bà?” Tiểu Mỹ quá phấn khích khi nghĩ sắp được gặp mẹ, cô bé nói liên hồi.“Để bà xem, có lẽ là vậy”Vú Từ bước tới nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy đúng là người trong bức ảnh Trương Tú Anh gửi qua điện thoại cho bà, bà liền vội vàng mở cửa.“Cậu là?”“Chào vú Từ, con là Lăng Quốc Thiên, chồng của Tú Anh, con tới đón vú và Tiểu Mỹ về nước?Lăng Quốc Thiên từ tốn nói.Sau khi nhìn vú Từ ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt bầu bĩnh đang núp sau lưng vú.“Chào Tiểu Mỹ, chú là Lăng Quốc Thiên.Chú tới đón cháu và bà về với mẹ.” Lăng Quốc Thiên cúi người, đưa tay ra bắt tay Tiểu Mỹ.Cô bé ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn vú Từ chờ sự đồng ý của vú, sau khi nhận được cái gật đầu từ bà cô bé liền đưa bàn tay bé xíu, trắng mũm míp ra thẳng lưng bắt tay Lăng Quốc Thiên.Bàn tay mềm mại nhỏ xíu nằm gọn trong tay mình, trong lòng Lăng Quốc Thiên dâng lên một tình cảm mãnh liệt muốn bế cô bé lên ôm thật chặt cô bé vào lòng.Nhưng lại sợ cô bé chưa quen mà hốt hoảng nên anh đành kìm nén ý muốn đó lại.Đây là con anh, con gái của anh bằng xương bằng thịt.Cô bé xinh xắn, đáng yêu hơn gấp nhiều lần trong ảnh.“Mời cậu vào nhà.Tôi cho Tiểu Mỹ ăn thêm bữa phụ rồi chúng ta lên đường”Vú Từ tránh người sang một bên nhường đường cho Lăng Quốc Thiên.Căn nhà hai tầng đặc trưng của vùng ngoại ô, tuy nhỏ nhưng bài trí rất sinh động, ấm áp.Trên sàn nhà mấy chiếc va li lớn đã được đóng gói sẵn sàng.Sau khi nhận được điện thoại từ Trương Tú Anh, vú Từ đã.