Tác giả:

"Hai mẹ con nhà bà mau cút đi, từ bây giờ không có ai bảo vệ hai người nữa đâu! " " Tôi xin ông đấy! Khả Ái còn nhỏ, cần được nuôi dưỡng thật chu đáo" Người phụ nữ không ngừng cầu xin người đàn ông "Không được! Bây giờ tôi đã có vợ mới! Hai người không thể ở đây được lâu nữa! " Ông vừa nói vừa ôm người vợ đang mang thai của mình vào lòng Người vợ nói: " Bà mau đi đi, ở đây chẳng ai chào đón bà cả! Người đâu! Lôi hai người này đi! " Thế là hai người đàn ông lực lưỡng lôi hai mẹ con đi Thi thoảng hai người ngoan cố thì bà mẹ bị đánh cho bầm dập "Mẹ! " Khả Ái tỉnh lại trong cơn ác mộng Đã 10 năm kể từ hôm đó nhưng cô vẫn không thể quên được cái ngày định mệnh ấy Khả Ái quờ quang khắp nơi tìm cây gậy của mình Căn nhà của cô chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, dán đầy những kí hiệu dành cho người mù vì Khả Ái vốn bị mù bẩm sinh Dù diện tích nhỏ nhưng căn nhà của cô cũng có đầy đủ đồ đạc Mẹ cô đã thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô - Khả Ái, ngồi xuống ăn đi rồi còn đi học Khả Ái vâng lời mẹ rồi…

Chương 19: Chương 19

Tìm Lại Anh Của Năm ẤyTác giả: Ngọc LinhTruyện Ngôn Tình"Hai mẹ con nhà bà mau cút đi, từ bây giờ không có ai bảo vệ hai người nữa đâu! " " Tôi xin ông đấy! Khả Ái còn nhỏ, cần được nuôi dưỡng thật chu đáo" Người phụ nữ không ngừng cầu xin người đàn ông "Không được! Bây giờ tôi đã có vợ mới! Hai người không thể ở đây được lâu nữa! " Ông vừa nói vừa ôm người vợ đang mang thai của mình vào lòng Người vợ nói: " Bà mau đi đi, ở đây chẳng ai chào đón bà cả! Người đâu! Lôi hai người này đi! " Thế là hai người đàn ông lực lưỡng lôi hai mẹ con đi Thi thoảng hai người ngoan cố thì bà mẹ bị đánh cho bầm dập "Mẹ! " Khả Ái tỉnh lại trong cơn ác mộng Đã 10 năm kể từ hôm đó nhưng cô vẫn không thể quên được cái ngày định mệnh ấy Khả Ái quờ quang khắp nơi tìm cây gậy của mình Căn nhà của cô chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, dán đầy những kí hiệu dành cho người mù vì Khả Ái vốn bị mù bẩm sinh Dù diện tích nhỏ nhưng căn nhà của cô cũng có đầy đủ đồ đạc Mẹ cô đã thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô - Khả Ái, ngồi xuống ăn đi rồi còn đi học Khả Ái vâng lời mẹ rồi… - Lục tổng! Tôi xin lỗi, không ngờ lại phiền anh thế này! Mau quay lưng lại đi để tôi xem!- Không cần đâu! Vết thương bình thường thôi!- Anh cứ quay đi!Đường Phong quay người lại, Chiếc áo vest đã bị rách ra do những mảnh vụn, máu anh không ngừng chảy, có cái còn găm vào vết thương của anh.- Thế này mà anh bảo là bình thường sao! - Quay sang tài xế, cô nói - Làm ơn hãy đi đến bệnh viện giúp tôiChiếc xe chuyển hướng đến bệnh viện- Tôi không đến!- Sao lại không đến được! Anh bị nặng lắm!- Bệnh viện cũng chẳng cứu nổi tôi đâu! Có điều! có một thứ chắc chắn cứu được tôi đấy!- Cái gì?Anh ghé sát vào tai cô- Da thịt của em!Trông mặt anh ta như con thú rừng bị bỏ đói lâu ngàyKhả Ái sững sờ một lúcCùng lúc đó, mồ hôi của anh chảy càng nhiều hơnMắt anh bắt đầu đờ đẫnĐầu óc anh quay cuồngRồi anh ngất điVết thương của anh quá đau đến nỗi không thể chịu nổiMay là chiếc xe đã gần tới được bệnh việnĐường Phong được đưa vào bệnh viện kịp thờiBác sĩ nói anh sẽ không sao mới thở phào nhẹ nhõm đượcLúc đó, cô nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ- Dạ mẹ!- Khả Khả à! Con mau đến bệnh viện đi!- Sao ạ?- Hân Hân sốt cao quá!- Vâng, mẹ đang ở phòng nào?- 5a- Mẹ chờ con một chút!Khả Ái vội chạy như bay đi đến tầng 5 của bệnh việnTrong đầu cô không ngừng xuất hiện hình ảnh của Khả HânNgười con gái cô mang nặng 10 tháng, bất chấp mọi lời phê phán, nó còn bị bệnh tim bẩm sinhHân Hân là mạng sống của côCô đến tầng 5 trong nước mắt giàn giụaChỉ có mẹ cô ở đó cùng con bé- Mẹ!- Khả Khả!- Con bé sao vậy mẹ?- Con bé thấy con mãi không về nên khóc, mà con biết rồi đấy, Hân Hân khóc nhiều quá sẽ!- Con hiểu rồi!Khả Ái nói chuyện, nước mắt vẫn không ngừng chảy- Cô bé không sao! - bác sĩ quay sang nói với hai mẹ con cô - nhưng cô xoay sở thế nào rồi, cô bé không chịu được lâu nữa đâu!- Tôi!- Thôi tôi phải đi rồi! Lưu ý lời tôi nói!Hiện giờ cô không biết mình phải làm gì, số tiền đó rất lớn mà không phải cô có thể có ngayDự án xong thì cũng phải mấy tháng nữa, hiện giờ cô rất rối tríCô nghĩ đến việc mượn tiền ai đóNhưng không biết là aiĐình Vũ chắc chắn không có số tiền lớn như thếCông ty? hàng xóm?!Thực ra trong đầu cô đã sớm hiện lên hình ảnh người đàn ông đó, nhưng cô và anh ta không thân thiết, sao anh ta có thể chấp nhận?Cô nhìn con gái của mìnhCô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, tóc thắt bím hai bênCô bé đang ngủNó làm cô tưởng tượng tới một người, người mà cô không thể nhớ ra là aiCô rất yêu con bé, nhưng bây giờ cô hoàn toàn bất lựcCô bé mặc chiếc váy có màu xanh của bầu trời và một bông hoa hướng dương ở trước ngực*Nhớ lại*!- Sao lại là hoa hướng dương hả mẹ?Cô cười và nói với cô be- Con biết không, hướng dương là loài hoa tượng trưng cho sức sống mãnh liệt đó! Nó luôn hướng về phía mặt trời, luôn tích cực mà sống! Hân Hân hứa với mẹ, con phải sống như đóa hoa hướng dương này, dù có vấn đề gì, con phải nhớ là chúng ta đều có cách giải quyết, không được buồn phiền nhé!- Vâng ạ! - Con, bé hồn nhiên đáp- Dù con ở bất cứ đâu, đi bất cứ nơi nào trong bầu trời này thì tình yêu của mẹ dành cho con cũng không thay đổi, con giống như mặt trời tỏa sáng và sươi ấm trái tim mẹ, Hân Hân à!.

- Lục tổng! Tôi xin lỗi, không ngờ lại phiền anh thế này! Mau quay lưng lại đi để tôi xem!

- Không cần đâu! Vết thương bình thường thôi!

- Anh cứ quay đi!

Đường Phong quay người lại, Chiếc áo vest đã bị rách ra do những mảnh vụn, máu anh không ngừng chảy, có cái còn găm vào vết thương của anh.

- Thế này mà anh bảo là bình thường sao! - Quay sang tài xế, cô nói - Làm ơn hãy đi đến bệnh viện giúp tôi

Chiếc xe chuyển hướng đến bệnh viện

- Tôi không đến!

- Sao lại không đến được! Anh bị nặng lắm!

- Bệnh viện cũng chẳng cứu nổi tôi đâu! Có điều! có một thứ chắc chắn cứu được tôi đấy!

- Cái gì?

Anh ghé sát vào tai cô

- Da thịt của em!

Trông mặt anh ta như con thú rừng bị bỏ đói lâu ngày

Khả Ái sững sờ một lúc

Cùng lúc đó, mồ hôi của anh chảy càng nhiều hơn

Mắt anh bắt đầu đờ đẫn

Đầu óc anh quay cuồng

Rồi anh ngất đi

Vết thương của anh quá đau đến nỗi không thể chịu nổi

May là chiếc xe đã gần tới được bệnh viện

Đường Phong được đưa vào bệnh viện kịp thời

Bác sĩ nói anh sẽ không sao mới thở phào nhẹ nhõm được

Lúc đó, cô nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ

- Dạ mẹ!

- Khả Khả à! Con mau đến bệnh viện đi!

- Sao ạ?

- Hân Hân sốt cao quá!

- Vâng, mẹ đang ở phòng nào?

- 5a

- Mẹ chờ con một chút!

Khả Ái vội chạy như bay đi đến tầng 5 của bệnh viện

Trong đầu cô không ngừng xuất hiện hình ảnh của Khả Hân

Người con gái cô mang nặng 10 tháng, bất chấp mọi lời phê phán, nó còn bị bệnh tim bẩm sinh

Hân Hân là mạng sống của cô

Cô đến tầng 5 trong nước mắt giàn giụa

Chỉ có mẹ cô ở đó cùng con bé

- Mẹ!

- Khả Khả!

- Con bé sao vậy mẹ?

- Con bé thấy con mãi không về nên khóc, mà con biết rồi đấy, Hân Hân khóc nhiều quá sẽ!

- Con hiểu rồi!

Khả Ái nói chuyện, nước mắt vẫn không ngừng chảy

- Cô bé không sao! - bác sĩ quay sang nói với hai mẹ con cô - nhưng cô xoay sở thế nào rồi, cô bé không chịu được lâu nữa đâu!

- Tôi!

- Thôi tôi phải đi rồi! Lưu ý lời tôi nói!

Hiện giờ cô không biết mình phải làm gì, số tiền đó rất lớn mà không phải cô có thể có ngay

Dự án xong thì cũng phải mấy tháng nữa, hiện giờ cô rất rối trí

Cô nghĩ đến việc mượn tiền ai đó

Nhưng không biết là ai

Đình Vũ chắc chắn không có số tiền lớn như thế

Công ty? hàng xóm?!

Thực ra trong đầu cô đã sớm hiện lên hình ảnh người đàn ông đó, nhưng cô và anh ta không thân thiết, sao anh ta có thể chấp nhận?

Cô nhìn con gái của mình

Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, tóc thắt bím hai bên

Cô bé đang ngủ

Nó làm cô tưởng tượng tới một người, người mà cô không thể nhớ ra là ai

Cô rất yêu con bé, nhưng bây giờ cô hoàn toàn bất lực

Cô bé mặc chiếc váy có màu xanh của bầu trời và một bông hoa hướng dương ở trước ngực

*Nhớ lại*!

- Sao lại là hoa hướng dương hả mẹ?

Cô cười và nói với cô be

- Con biết không, hướng dương là loài hoa tượng trưng cho sức sống mãnh liệt đó! Nó luôn hướng về phía mặt trời, luôn tích cực mà sống! Hân Hân hứa với mẹ, con phải sống như đóa hoa hướng dương này, dù có vấn đề gì, con phải nhớ là chúng ta đều có cách giải quyết, không được buồn phiền nhé!

- Vâng ạ! - Con, bé hồn nhiên đáp

- Dù con ở bất cứ đâu, đi bất cứ nơi nào trong bầu trời này thì tình yêu của mẹ dành cho con cũng không thay đổi, con giống như mặt trời tỏa sáng và sươi ấm trái tim mẹ, Hân Hân à!.

Tìm Lại Anh Của Năm ẤyTác giả: Ngọc LinhTruyện Ngôn Tình"Hai mẹ con nhà bà mau cút đi, từ bây giờ không có ai bảo vệ hai người nữa đâu! " " Tôi xin ông đấy! Khả Ái còn nhỏ, cần được nuôi dưỡng thật chu đáo" Người phụ nữ không ngừng cầu xin người đàn ông "Không được! Bây giờ tôi đã có vợ mới! Hai người không thể ở đây được lâu nữa! " Ông vừa nói vừa ôm người vợ đang mang thai của mình vào lòng Người vợ nói: " Bà mau đi đi, ở đây chẳng ai chào đón bà cả! Người đâu! Lôi hai người này đi! " Thế là hai người đàn ông lực lưỡng lôi hai mẹ con đi Thi thoảng hai người ngoan cố thì bà mẹ bị đánh cho bầm dập "Mẹ! " Khả Ái tỉnh lại trong cơn ác mộng Đã 10 năm kể từ hôm đó nhưng cô vẫn không thể quên được cái ngày định mệnh ấy Khả Ái quờ quang khắp nơi tìm cây gậy của mình Căn nhà của cô chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, dán đầy những kí hiệu dành cho người mù vì Khả Ái vốn bị mù bẩm sinh Dù diện tích nhỏ nhưng căn nhà của cô cũng có đầy đủ đồ đạc Mẹ cô đã thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô - Khả Ái, ngồi xuống ăn đi rồi còn đi học Khả Ái vâng lời mẹ rồi… - Lục tổng! Tôi xin lỗi, không ngờ lại phiền anh thế này! Mau quay lưng lại đi để tôi xem!- Không cần đâu! Vết thương bình thường thôi!- Anh cứ quay đi!Đường Phong quay người lại, Chiếc áo vest đã bị rách ra do những mảnh vụn, máu anh không ngừng chảy, có cái còn găm vào vết thương của anh.- Thế này mà anh bảo là bình thường sao! - Quay sang tài xế, cô nói - Làm ơn hãy đi đến bệnh viện giúp tôiChiếc xe chuyển hướng đến bệnh viện- Tôi không đến!- Sao lại không đến được! Anh bị nặng lắm!- Bệnh viện cũng chẳng cứu nổi tôi đâu! Có điều! có một thứ chắc chắn cứu được tôi đấy!- Cái gì?Anh ghé sát vào tai cô- Da thịt của em!Trông mặt anh ta như con thú rừng bị bỏ đói lâu ngàyKhả Ái sững sờ một lúcCùng lúc đó, mồ hôi của anh chảy càng nhiều hơnMắt anh bắt đầu đờ đẫnĐầu óc anh quay cuồngRồi anh ngất điVết thương của anh quá đau đến nỗi không thể chịu nổiMay là chiếc xe đã gần tới được bệnh việnĐường Phong được đưa vào bệnh viện kịp thờiBác sĩ nói anh sẽ không sao mới thở phào nhẹ nhõm đượcLúc đó, cô nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ- Dạ mẹ!- Khả Khả à! Con mau đến bệnh viện đi!- Sao ạ?- Hân Hân sốt cao quá!- Vâng, mẹ đang ở phòng nào?- 5a- Mẹ chờ con một chút!Khả Ái vội chạy như bay đi đến tầng 5 của bệnh việnTrong đầu cô không ngừng xuất hiện hình ảnh của Khả HânNgười con gái cô mang nặng 10 tháng, bất chấp mọi lời phê phán, nó còn bị bệnh tim bẩm sinhHân Hân là mạng sống của côCô đến tầng 5 trong nước mắt giàn giụaChỉ có mẹ cô ở đó cùng con bé- Mẹ!- Khả Khả!- Con bé sao vậy mẹ?- Con bé thấy con mãi không về nên khóc, mà con biết rồi đấy, Hân Hân khóc nhiều quá sẽ!- Con hiểu rồi!Khả Ái nói chuyện, nước mắt vẫn không ngừng chảy- Cô bé không sao! - bác sĩ quay sang nói với hai mẹ con cô - nhưng cô xoay sở thế nào rồi, cô bé không chịu được lâu nữa đâu!- Tôi!- Thôi tôi phải đi rồi! Lưu ý lời tôi nói!Hiện giờ cô không biết mình phải làm gì, số tiền đó rất lớn mà không phải cô có thể có ngayDự án xong thì cũng phải mấy tháng nữa, hiện giờ cô rất rối tríCô nghĩ đến việc mượn tiền ai đóNhưng không biết là aiĐình Vũ chắc chắn không có số tiền lớn như thếCông ty? hàng xóm?!Thực ra trong đầu cô đã sớm hiện lên hình ảnh người đàn ông đó, nhưng cô và anh ta không thân thiết, sao anh ta có thể chấp nhận?Cô nhìn con gái của mìnhCô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, tóc thắt bím hai bênCô bé đang ngủNó làm cô tưởng tượng tới một người, người mà cô không thể nhớ ra là aiCô rất yêu con bé, nhưng bây giờ cô hoàn toàn bất lựcCô bé mặc chiếc váy có màu xanh của bầu trời và một bông hoa hướng dương ở trước ngực*Nhớ lại*!- Sao lại là hoa hướng dương hả mẹ?Cô cười và nói với cô be- Con biết không, hướng dương là loài hoa tượng trưng cho sức sống mãnh liệt đó! Nó luôn hướng về phía mặt trời, luôn tích cực mà sống! Hân Hân hứa với mẹ, con phải sống như đóa hoa hướng dương này, dù có vấn đề gì, con phải nhớ là chúng ta đều có cách giải quyết, không được buồn phiền nhé!- Vâng ạ! - Con, bé hồn nhiên đáp- Dù con ở bất cứ đâu, đi bất cứ nơi nào trong bầu trời này thì tình yêu của mẹ dành cho con cũng không thay đổi, con giống như mặt trời tỏa sáng và sươi ấm trái tim mẹ, Hân Hân à!.

Chương 19: Chương 19