Tác giả:

Tháng 9 năm 1975.Sau tiết lập thu, từng hạt mưa phùn rơi lất phất, làm dịu bớt cái nóng oi bức của giữa hè.Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cuối ngày mặt trời ngả về phía tây, gió thổi cuốn theo lá phong dưới mặt đất, không khí mới có chút mát mẻ.Giữa trưa.Sau khi nghỉ trưa, tránh được thời điểm mặt trời nắng chói chang nhất, trong sân các hộ gia đình của đại đội Hướng Dương lại trống trơn.Trong thôn, phần lớn đều là nông dân sinh sống. Trong cái năm tháng đặc biệt này, không có công việc làm ăn nào khác, mọi người đều khiêng cuốc xẻng đi tới phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Họ nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, sau đó ra đồng lao động, làm việc vì miếng ăn của cả một nhà già trẻ.Đàn ông trong nhà đã đi rồi, Tương Vân Hà đi ra chỗ đất phân(1) nhà mình hái mấy quả dưa chuột già.(1)Đất phân: phần ruộng/ đất thuộc sở hữu riêng.Về nhà, bà để quả dưa chuột sang một bên, sau đó đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay cầm lấy kim chỉ và vải dệt cũ từ trong khay đan ra. Đặt nó lên…

Chương 18: 18: Tiêu Diệt Lão Yêu Quái Như Bà 2

Thập Niên 70 Tiểu Phú BàTác giả: Thư Thư ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng 9 năm 1975.Sau tiết lập thu, từng hạt mưa phùn rơi lất phất, làm dịu bớt cái nóng oi bức của giữa hè.Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cuối ngày mặt trời ngả về phía tây, gió thổi cuốn theo lá phong dưới mặt đất, không khí mới có chút mát mẻ.Giữa trưa.Sau khi nghỉ trưa, tránh được thời điểm mặt trời nắng chói chang nhất, trong sân các hộ gia đình của đại đội Hướng Dương lại trống trơn.Trong thôn, phần lớn đều là nông dân sinh sống. Trong cái năm tháng đặc biệt này, không có công việc làm ăn nào khác, mọi người đều khiêng cuốc xẻng đi tới phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Họ nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, sau đó ra đồng lao động, làm việc vì miếng ăn của cả một nhà già trẻ.Đàn ông trong nhà đã đi rồi, Tương Vân Hà đi ra chỗ đất phân(1) nhà mình hái mấy quả dưa chuột già.(1)Đất phân: phần ruộng/ đất thuộc sở hữu riêng.Về nhà, bà để quả dưa chuột sang một bên, sau đó đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay cầm lấy kim chỉ và vải dệt cũ từ trong khay đan ra. Đặt nó lên… Tô Từ cười giễu cợt, cúi đầu xuống chốc lát lại ngước lên, nhìn chăm chăm vào bà cụ Diệp “Bà đưa cái trò của xã hội cũ vào Trung Quốc mới, giả sử cháu rêu rao chút, bà cảm thấy sẽ thế nào?”Bà cụ Diệp cười lạnh lùng: “Mày mới đi học mấy ngày? Mày có thể rêu rao cái gì?”Tô Từ giơ tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, lời nặng giọng điệu thì nhẹ nhàng: “Bà như vậy là bóc lột! Cháu rêu rao chút tố cáo đến ủy hội cách mạng đại đội, bà bóc lột giai cấp vô sản, bà chính là kẻ địch giai cấp! Ủy hội cách mạng đại đội không lo, cháu tố cáo đến ủy hội cách mạng công xã, cháu xem có ai lo hay không!”Nghe câu này, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều thay đổi, ngoài em thứ năm Diệp Tô Phương và em trai út Diệp An Gia.Hai người tuổi nhỏ, căn bản nghe không hiểu bà cụ Diệp và Tô Từ đang cãi nhau cái gì.Mà Diệp Lão Đại và vợ ông ấy nghe câu này, sắc mặt thoáng tái đi.Bà cụ Diệp cũng kinh ngạc, nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết: “Mẹ nó đánh rắm! Một đứa bần nông trung nông như mày, tao bóc lột ai? Mày muốn gán tội cho tao à, không có cửa đâu!”Tô Từ mỉm cười: “Cần cháu gán tội cho bà sao? Cả ngày bả chẳng làm chuyện gì, chuyện nhỏ nhặt trong nhà thì tìm mẹ cháu qua làm, sai khiến mẹ cháu như nô lệ.Bà, còn có cả nhà bác cả đều đang bóc lột mẹ cháu! Chỉ cần cháu tố lên, chỉ cần ủy hội cách mạng cho người đến kiểm tra, toàn bộ người trong thôn đều có thể chứng minh, bà và cả nhà bác cả bóc lộ đồng chí Tô Hoa Vinh! Đến lúc đó các người bị bắt làm kiểm điểm, cháu phải đốt pháo trên đại hội phê bình, còn phải nhận giải thưởng ‘đại nghĩa diệt thân’ mang về!”Bà cụ Diệp còn muốn nói thêm, mà Diệp Lão Đại đưa tay giữ vai bà cụ lại.Ông ấy nhìn Tô Từ với sắc mặt nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: “Tô Từ, lời này thật sự không thể nói bậy.”Tô Từ nhìn sang Diệp Lão Đại: “Bác cả à, nếu đã sợ người khác nói bậy như thế, vậy thì đừng làm.”Vợ Diệp Lão Đại xanh mặt: “Tô Từ, tội cháu gán lớn như vậy, muốn đẩy bọn ta vào hố lửa à!”Tô Từ hạ thấp tầm mắt, nhìn móng tay của mình: “Bác nói vậy thì là vậy đi, dù sao thì cháu cũng không muốn thấy mẹ cháu làm nhiều việc như vậy.”Nói đến thì đây thì ngẩng đầu lên nhìn sang bác cả gái của cô: “Nhà cháu tổng cộng có mười người, tất cả việc nhà đều là mẹ cháu làm, các người còn qua ức h**p bà ấy, các người có còn là người không? Bà ấy sinh nhiều con, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, các người đều mù rồi sao? Đã có chút tính người thì cũng không làm ra chuyện như vậy!”Vợ của Diệp Lão Đại bị cô nói đến mức sắc mặt tái xanh.Mà Tô Hoa Vinh nghe xong câu này, thoáng chốc không nhịn được mà hốc mắt nóng lên, ứa nước mắt, trong cổ họng giống như đã nhét bông vải vậy.Bà nhẫn nhục chịu khó ở nhà họ Diệp hơn hai mươi năm, sinh con làm việc nhà, mỗi ngày mệt đến mức đau lưng, thật sự không ai thương bà như vậy.Sắc mặt của bà cụ Diệpi và cả nhà Diệp Lão đại đều cứng đờ không nói nên lời.Lúc này Diệp Lão Nhị hít sâu một hơi, nhìn sang Tô Từ rồi chợt nói: “Tứ Nha, hôm nay con….”Tô Từ biết Diệp Lão Nhị nói không được lời tốt đẹp gì, trực tiếp ngắt lời ông, rồi tặng một câu: “Cha im miệng!”Trong nháy mắt Diệp Lão Nhị tức giận, lông mày dựng lên: “Hôm nay mày phải chết, từ nhỏ đến lớn tao chưa từng đánh mày, hôm nay phải đánh chết mày cho bằng được!”Ở bên ngoài Diệp Lão Nhị là một tên sợ sệt, nhưng ở nhà lại là một tay che trời.Bởi vì ông đánh con rất tàn nhẫn, đều đánh vào chỗ chết, cho nên bảy tám đứa con trong nhà không ai không sợ ông.Con cái trong nhà hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị ông đánh, chỉ có Diệp Tô Từ không thanh không tiếng không gây chuyện nên không bị đánh.Nhưng biểu hiện của Tô Từ hôm nay, rõ ràng đã chạm đến giới hạn của ông.Thế nhưng Diệp Lão Nhị vừa nhặt giày lên thì bị Tô Hoa Vinh kéo lại.Hốc mắt của Tô Hoa Vinh vẫn đỏ, nói với Diệp Lão Nhị: “Bình thường tôi chưa từng nói từ không với ông, nhưng hôm nay nếu ông đánh Tô Từ thì đánh chết tôi trước đi!”Diệp Lão Nhị làm gì quan tâm đến lời nói thừa thãi này, một tay hất Tô Hoa Vinh ra..

Tô Từ cười giễu cợt, cúi đầu xuống chốc lát lại ngước lên, nhìn chăm chăm vào bà cụ Diệp “Bà đưa cái trò của xã hội cũ vào Trung Quốc mới, giả sử cháu rêu rao chút, bà cảm thấy sẽ thế nào?”Bà cụ Diệp cười lạnh lùng: “Mày mới đi học mấy ngày? Mày có thể rêu rao cái gì?”Tô Từ giơ tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, lời nặng giọng điệu thì nhẹ nhàng: “Bà như vậy là bóc lột! Cháu rêu rao chút tố cáo đến ủy hội cách mạng đại đội, bà bóc lột giai cấp vô sản, bà chính là kẻ địch giai cấp! Ủy hội cách mạng đại đội không lo, cháu tố cáo đến ủy hội cách mạng công xã, cháu xem có ai lo hay không!”Nghe câu này, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều thay đổi, ngoài em thứ năm Diệp Tô Phương và em trai út Diệp An Gia.

Hai người tuổi nhỏ, căn bản nghe không hiểu bà cụ Diệp và Tô Từ đang cãi nhau cái gì.

Mà Diệp Lão Đại và vợ ông ấy nghe câu này, sắc mặt thoáng tái đi.

Bà cụ Diệp cũng kinh ngạc, nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết: “Mẹ nó đánh rắm! Một đứa bần nông trung nông như mày, tao bóc lột ai? Mày muốn gán tội cho tao à, không có cửa đâu!”Tô Từ mỉm cười: “Cần cháu gán tội cho bà sao? Cả ngày bả chẳng làm chuyện gì, chuyện nhỏ nhặt trong nhà thì tìm mẹ cháu qua làm, sai khiến mẹ cháu như nô lệ.

Bà, còn có cả nhà bác cả đều đang bóc lột mẹ cháu! Chỉ cần cháu tố lên, chỉ cần ủy hội cách mạng cho người đến kiểm tra, toàn bộ người trong thôn đều có thể chứng minh, bà và cả nhà bác cả bóc lộ đồng chí Tô Hoa Vinh! Đến lúc đó các người bị bắt làm kiểm điểm, cháu phải đốt pháo trên đại hội phê bình, còn phải nhận giải thưởng ‘đại nghĩa diệt thân’ mang về!”Bà cụ Diệp còn muốn nói thêm, mà Diệp Lão Đại đưa tay giữ vai bà cụ lại.

Ông ấy nhìn Tô Từ với sắc mặt nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: “Tô Từ, lời này thật sự không thể nói bậy.

”Tô Từ nhìn sang Diệp Lão Đại: “Bác cả à, nếu đã sợ người khác nói bậy như thế, vậy thì đừng làm.

”Vợ Diệp Lão Đại xanh mặt: “Tô Từ, tội cháu gán lớn như vậy, muốn đẩy bọn ta vào hố lửa à!”Tô Từ hạ thấp tầm mắt, nhìn móng tay của mình: “Bác nói vậy thì là vậy đi, dù sao thì cháu cũng không muốn thấy mẹ cháu làm nhiều việc như vậy.

”Nói đến thì đây thì ngẩng đầu lên nhìn sang bác cả gái của cô: “Nhà cháu tổng cộng có mười người, tất cả việc nhà đều là mẹ cháu làm, các người còn qua ức h**p bà ấy, các người có còn là người không? Bà ấy sinh nhiều con, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, các người đều mù rồi sao? Đã có chút tính người thì cũng không làm ra chuyện như vậy!”Vợ của Diệp Lão Đại bị cô nói đến mức sắc mặt tái xanh.

Mà Tô Hoa Vinh nghe xong câu này, thoáng chốc không nhịn được mà hốc mắt nóng lên, ứa nước mắt, trong cổ họng giống như đã nhét bông vải vậy.

Bà nhẫn nhục chịu khó ở nhà họ Diệp hơn hai mươi năm, sinh con làm việc nhà, mỗi ngày mệt đến mức đau lưng, thật sự không ai thương bà như vậy.

Sắc mặt của bà cụ Diệpi và cả nhà Diệp Lão đại đều cứng đờ không nói nên lời.

Lúc này Diệp Lão Nhị hít sâu một hơi, nhìn sang Tô Từ rồi chợt nói: “Tứ Nha, hôm nay con….

”Tô Từ biết Diệp Lão Nhị nói không được lời tốt đẹp gì, trực tiếp ngắt lời ông, rồi tặng một câu: “Cha im miệng!”Trong nháy mắt Diệp Lão Nhị tức giận, lông mày dựng lên: “Hôm nay mày phải chết, từ nhỏ đến lớn tao chưa từng đánh mày, hôm nay phải đánh chết mày cho bằng được!”Ở bên ngoài Diệp Lão Nhị là một tên sợ sệt, nhưng ở nhà lại là một tay che trời.

Bởi vì ông đánh con rất tàn nhẫn, đều đánh vào chỗ chết, cho nên bảy tám đứa con trong nhà không ai không sợ ông.

Con cái trong nhà hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị ông đánh, chỉ có Diệp Tô Từ không thanh không tiếng không gây chuyện nên không bị đánh.

Nhưng biểu hiện của Tô Từ hôm nay, rõ ràng đã chạm đến giới hạn của ông.

Thế nhưng Diệp Lão Nhị vừa nhặt giày lên thì bị Tô Hoa Vinh kéo lại.

Hốc mắt của Tô Hoa Vinh vẫn đỏ, nói với Diệp Lão Nhị: “Bình thường tôi chưa từng nói từ không với ông, nhưng hôm nay nếu ông đánh Tô Từ thì đánh chết tôi trước đi!”Diệp Lão Nhị làm gì quan tâm đến lời nói thừa thãi này, một tay hất Tô Hoa Vinh ra.

.

Thập Niên 70 Tiểu Phú BàTác giả: Thư Thư ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng 9 năm 1975.Sau tiết lập thu, từng hạt mưa phùn rơi lất phất, làm dịu bớt cái nóng oi bức của giữa hè.Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cuối ngày mặt trời ngả về phía tây, gió thổi cuốn theo lá phong dưới mặt đất, không khí mới có chút mát mẻ.Giữa trưa.Sau khi nghỉ trưa, tránh được thời điểm mặt trời nắng chói chang nhất, trong sân các hộ gia đình của đại đội Hướng Dương lại trống trơn.Trong thôn, phần lớn đều là nông dân sinh sống. Trong cái năm tháng đặc biệt này, không có công việc làm ăn nào khác, mọi người đều khiêng cuốc xẻng đi tới phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Họ nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, sau đó ra đồng lao động, làm việc vì miếng ăn của cả một nhà già trẻ.Đàn ông trong nhà đã đi rồi, Tương Vân Hà đi ra chỗ đất phân(1) nhà mình hái mấy quả dưa chuột già.(1)Đất phân: phần ruộng/ đất thuộc sở hữu riêng.Về nhà, bà để quả dưa chuột sang một bên, sau đó đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay cầm lấy kim chỉ và vải dệt cũ từ trong khay đan ra. Đặt nó lên… Tô Từ cười giễu cợt, cúi đầu xuống chốc lát lại ngước lên, nhìn chăm chăm vào bà cụ Diệp “Bà đưa cái trò của xã hội cũ vào Trung Quốc mới, giả sử cháu rêu rao chút, bà cảm thấy sẽ thế nào?”Bà cụ Diệp cười lạnh lùng: “Mày mới đi học mấy ngày? Mày có thể rêu rao cái gì?”Tô Từ giơ tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, lời nặng giọng điệu thì nhẹ nhàng: “Bà như vậy là bóc lột! Cháu rêu rao chút tố cáo đến ủy hội cách mạng đại đội, bà bóc lột giai cấp vô sản, bà chính là kẻ địch giai cấp! Ủy hội cách mạng đại đội không lo, cháu tố cáo đến ủy hội cách mạng công xã, cháu xem có ai lo hay không!”Nghe câu này, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều thay đổi, ngoài em thứ năm Diệp Tô Phương và em trai út Diệp An Gia.Hai người tuổi nhỏ, căn bản nghe không hiểu bà cụ Diệp và Tô Từ đang cãi nhau cái gì.Mà Diệp Lão Đại và vợ ông ấy nghe câu này, sắc mặt thoáng tái đi.Bà cụ Diệp cũng kinh ngạc, nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết: “Mẹ nó đánh rắm! Một đứa bần nông trung nông như mày, tao bóc lột ai? Mày muốn gán tội cho tao à, không có cửa đâu!”Tô Từ mỉm cười: “Cần cháu gán tội cho bà sao? Cả ngày bả chẳng làm chuyện gì, chuyện nhỏ nhặt trong nhà thì tìm mẹ cháu qua làm, sai khiến mẹ cháu như nô lệ.Bà, còn có cả nhà bác cả đều đang bóc lột mẹ cháu! Chỉ cần cháu tố lên, chỉ cần ủy hội cách mạng cho người đến kiểm tra, toàn bộ người trong thôn đều có thể chứng minh, bà và cả nhà bác cả bóc lộ đồng chí Tô Hoa Vinh! Đến lúc đó các người bị bắt làm kiểm điểm, cháu phải đốt pháo trên đại hội phê bình, còn phải nhận giải thưởng ‘đại nghĩa diệt thân’ mang về!”Bà cụ Diệp còn muốn nói thêm, mà Diệp Lão Đại đưa tay giữ vai bà cụ lại.Ông ấy nhìn Tô Từ với sắc mặt nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: “Tô Từ, lời này thật sự không thể nói bậy.”Tô Từ nhìn sang Diệp Lão Đại: “Bác cả à, nếu đã sợ người khác nói bậy như thế, vậy thì đừng làm.”Vợ Diệp Lão Đại xanh mặt: “Tô Từ, tội cháu gán lớn như vậy, muốn đẩy bọn ta vào hố lửa à!”Tô Từ hạ thấp tầm mắt, nhìn móng tay của mình: “Bác nói vậy thì là vậy đi, dù sao thì cháu cũng không muốn thấy mẹ cháu làm nhiều việc như vậy.”Nói đến thì đây thì ngẩng đầu lên nhìn sang bác cả gái của cô: “Nhà cháu tổng cộng có mười người, tất cả việc nhà đều là mẹ cháu làm, các người còn qua ức h**p bà ấy, các người có còn là người không? Bà ấy sinh nhiều con, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, các người đều mù rồi sao? Đã có chút tính người thì cũng không làm ra chuyện như vậy!”Vợ của Diệp Lão Đại bị cô nói đến mức sắc mặt tái xanh.Mà Tô Hoa Vinh nghe xong câu này, thoáng chốc không nhịn được mà hốc mắt nóng lên, ứa nước mắt, trong cổ họng giống như đã nhét bông vải vậy.Bà nhẫn nhục chịu khó ở nhà họ Diệp hơn hai mươi năm, sinh con làm việc nhà, mỗi ngày mệt đến mức đau lưng, thật sự không ai thương bà như vậy.Sắc mặt của bà cụ Diệpi và cả nhà Diệp Lão đại đều cứng đờ không nói nên lời.Lúc này Diệp Lão Nhị hít sâu một hơi, nhìn sang Tô Từ rồi chợt nói: “Tứ Nha, hôm nay con….”Tô Từ biết Diệp Lão Nhị nói không được lời tốt đẹp gì, trực tiếp ngắt lời ông, rồi tặng một câu: “Cha im miệng!”Trong nháy mắt Diệp Lão Nhị tức giận, lông mày dựng lên: “Hôm nay mày phải chết, từ nhỏ đến lớn tao chưa từng đánh mày, hôm nay phải đánh chết mày cho bằng được!”Ở bên ngoài Diệp Lão Nhị là một tên sợ sệt, nhưng ở nhà lại là một tay che trời.Bởi vì ông đánh con rất tàn nhẫn, đều đánh vào chỗ chết, cho nên bảy tám đứa con trong nhà không ai không sợ ông.Con cái trong nhà hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị ông đánh, chỉ có Diệp Tô Từ không thanh không tiếng không gây chuyện nên không bị đánh.Nhưng biểu hiện của Tô Từ hôm nay, rõ ràng đã chạm đến giới hạn của ông.Thế nhưng Diệp Lão Nhị vừa nhặt giày lên thì bị Tô Hoa Vinh kéo lại.Hốc mắt của Tô Hoa Vinh vẫn đỏ, nói với Diệp Lão Nhị: “Bình thường tôi chưa từng nói từ không với ông, nhưng hôm nay nếu ông đánh Tô Từ thì đánh chết tôi trước đi!”Diệp Lão Nhị làm gì quan tâm đến lời nói thừa thãi này, một tay hất Tô Hoa Vinh ra..

Chương 18: 18: Tiêu Diệt Lão Yêu Quái Như Bà 2