“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác…
Chương 41: Đợi bị em “lợi dụng”
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… “Còn chuyện về trợ lý đặc biệt, tớ đã đăng tin tuyển dụng lên mạng rồi, hiện cũng đã liên tục nhận được hồ sơ đăng ký, đến lúc đó tớ sẽ gửi để cậu chọn, tuần sau hẹn lịch phỏng vấn. Trừ chức vụ của mấy người này là chúng ta tự lựa chọn, còn lại những vị trí kế toán, giám đốc, nhân sự hành chính sẽ do Trần Tử Mặc trực tiếp điều người từ Trừng Phong đến, nhưng lương sẽ do chúng ta trả, bảng lương sẽ chiếu theo mức lương họ nhận được ở Trừng Phong.”Thẩm Thiên Trường đỡ trán, chiếu theo bảng lương tiêu chuẩn của Trừng Phong sao, nếu làm thế, vốn kinh doanh sẽ vượt qua lượng dự toán ban đầu, rốt cuộc là Trần Tử Mặc đang giúp cô hay đang bẫy cô đây?Nhưng hiện giờ thời gian gấp rút, nếu tất cả mọi chuyện các cô đều tự làm thì sẽ rất bận, chỉ mong người mà Trần Tử Mặc phái tới thật sự có năng lực phù hợp với mức lương của bọn họ.Hai người nói chuyện cũng được kha khá rồi, Thẩm Thiên Trường mới nói: “Lát nữa đi xem xe với tớ đi.”Thật ra cô đã có bằng lái từ lâu, trước đây cô vẫn cảm thấy có xe hay không không quan trọng, nhưng mấy lần gần đây ra ngoài cô đều cảm thấy không tiện nên quyết định mua cho mình một chiếc xe.“Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi, cậu không biết mỗi lần đưa cậu về nhà họ Thẩm là tớ khó chịu thế nào đâu.”“Cậu nói thế là có ý gì vậy?”“Không biết, nhưng tóm lại là cảm thấy không thấy thoải mái, mỗi lần thấy cậu đi vào đó là giống như thấy cậu đi vào hang cọp vậy.”Thẩm Thiên Trường cố ý: “Tớ thấy là cậu không muốn đưa tớ về thì có.”“Này! Đừng có ngậm máu phun người nhé, rõ ràng là do bóng dáng cậu đi vào trong đó trông quá mức ‘coi thường cái chết’ đấy!”“…” Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thể hiện rõ ràng như thế sao?“Thiên Trường, rốt cuộc là đến bao giờ cậu mới chuyển ra ngoài sống vậy, người nhà họ Thẩm quá b**n th**, nhất là Thẩm Thiên Vũ đó, tối hôm qua còn đẩy cậu xuống hồ nữa chứ, nếu cậu còn tiếp tục ở nhà họ Thẩm thì tớ thật sự lo lắng sẽ có một ngày cô ta nhân lúc cậu ngủ rồi lấy dao đâm cậu.”Thẩm Thiên Trường ho khan: “Khụ… Tiểu Nhiễm, thật ra là tớ đẩy Thẩm Thiên Vũ xuống đấy.”Thẩm Thiên Trường trừng mắt: “Hả? Cậu đẩy Thẩm Thiên Vũ xuống á? Cậu có biết là Trần Tử Mặc đã trách mắng tớ cả đêm không?”Phải biết là Trần Tử Mặc đã mắng cô cả tối vì “mê gái làm hỏng việc”, nếu Thẩm Thiên Trường thật sự có mệnh hệ gì thì có lẽ Trần Tử Mặc sẽ từ mặt luôn đứa em gái này mất, cứ nghĩ đến đó thôi là Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy bản thân mình thật thảm thương…“Ừ, hôm qua cô ta cố ý đổ rượu vang lên người tớ, tớ nghĩ tớ không thể thảm hại một mình được nên đã đẩy cô ta xuống nước.”“Vậy cũng không đến mức kéo cả bản thân mình cùng vào chỗ chết như vậy chứ…”Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không còn gì để nói, khả năng dùng thành ngữ của Trần Tử Nhiễm thật sự khiến cô phục sát đất!Hai người uống cafe xong, Trần Tử Nhiễm hẹn một showroom ô tô mà cô quen, đi từ quán cafe ra, Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm đứng ở bên đường vẫy taxi thì vội hỏi: “Xe cậu đâu?”“Đừng nhắc nữa, nát hẳn rồi, Trần Tử Mặc nói sẽ đưa chiếc xe Porsche hồi đại học đó cho tớ đi mà chìa khóa vẫn chưa đến tay tớ đây.”Hai người đang nói chuyện thì thấy một chiếc xe Phantom màu đen bỗng nhiên dừng lại trước mặt.Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, Lục Chi Cửu vẫn ở đây chờ nãy giờ sao?Lục Chi Cửu rời khỏi ghế lái, sau đó xuống mở cửa xe cho hai người: “Đi đâu, anh đưa đi.”Ánh mắt của Trần Tử Nhiễm lấp lánh như sao, á á á á, tại sao anh ấy lại đẹp trai, lại ga lăng như thế chứ, người đàn ông của Thiên Trường nhà cô thật sự đẹp trai quá đi mất.“Vừa nãy anh không đi mà cứ chờ ở đây à?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi.“Ừ, vẫn luôn đợi để được em ‘lợi dụng’ đây.”Thẩm Thiên Trường lảo đảo suýt ngã.Lục Chi Cửu lại đúng lúc đưa tay ra đỡ cô, anh thì thầm bên tai Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường, tiếp theo em phải nghĩ làm sao để ‘lợi dụng’ cho tốt đấy.”Tư thế của hai người cực kỳ mờ ám, khiến Trần Tử Nhiễm ở bên cạnh cực kỳ bất mãn: “Này, hai người có thể nghĩ cho tấm thân cô độc này một chút được không?”Không ngờ lại có một ngày Trần Tử Nhiễm cô lại bị Thẩm Thiên Trường nhét ăn thức ăn cho chó!
“Còn chuyện về trợ lý đặc biệt, tớ đã đăng tin tuyển dụng lên mạng rồi, hiện cũng đã liên tục nhận được hồ sơ đăng ký, đến lúc đó tớ sẽ gửi để cậu chọn, tuần sau hẹn lịch phỏng vấn. Trừ chức vụ của mấy người này là chúng ta tự lựa chọn, còn lại những vị trí kế toán, giám đốc, nhân sự hành chính sẽ do Trần Tử Mặc trực tiếp điều người từ Trừng Phong đến, nhưng lương sẽ do chúng ta trả, bảng lương sẽ chiếu theo mức lương họ nhận được ở Trừng Phong.”
Thẩm Thiên Trường đỡ trán, chiếu theo bảng lương tiêu chuẩn của Trừng Phong sao, nếu làm thế, vốn kinh doanh sẽ vượt qua lượng dự toán ban đầu, rốt cuộc là Trần Tử Mặc đang giúp cô hay đang bẫy cô đây?
Nhưng hiện giờ thời gian gấp rút, nếu tất cả mọi chuyện các cô đều tự làm thì sẽ rất bận, chỉ mong người mà Trần Tử Mặc phái tới thật sự có năng lực phù hợp với mức lương của bọn họ.
Hai người nói chuyện cũng được kha khá rồi, Thẩm Thiên Trường mới nói: “Lát nữa đi xem xe với tớ đi.”
Thật ra cô đã có bằng lái từ lâu, trước đây cô vẫn cảm thấy có xe hay không không quan trọng, nhưng mấy lần gần đây ra ngoài cô đều cảm thấy không tiện nên quyết định mua cho mình một chiếc xe.
“Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi, cậu không biết mỗi lần đưa cậu về nhà họ Thẩm là tớ khó chịu thế nào đâu.”
“Cậu nói thế là có ý gì vậy?”
“Không biết, nhưng tóm lại là cảm thấy không thấy thoải mái, mỗi lần thấy cậu đi vào đó là giống như thấy cậu đi vào hang cọp vậy.”
Thẩm Thiên Trường cố ý: “Tớ thấy là cậu không muốn đưa tớ về thì có.”
“Này! Đừng có ngậm máu phun người nhé, rõ ràng là do bóng dáng cậu đi vào trong đó trông quá mức ‘coi thường cái chết’ đấy!”
“…” Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thể hiện rõ ràng như thế sao?
“Thiên Trường, rốt cuộc là đến bao giờ cậu mới chuyển ra ngoài sống vậy, người nhà họ Thẩm quá b**n th**, nhất là Thẩm Thiên Vũ đó, tối hôm qua còn đẩy cậu xuống hồ nữa chứ, nếu cậu còn tiếp tục ở nhà họ Thẩm thì tớ thật sự lo lắng sẽ có một ngày cô ta nhân lúc cậu ngủ rồi lấy dao đâm cậu.”
Thẩm Thiên Trường ho khan: “Khụ… Tiểu Nhiễm, thật ra là tớ đẩy Thẩm Thiên Vũ xuống đấy.”
Thẩm Thiên Trường trừng mắt: “Hả? Cậu đẩy Thẩm Thiên Vũ xuống á? Cậu có biết là Trần Tử Mặc đã trách mắng tớ cả đêm không?”
Phải biết là Trần Tử Mặc đã mắng cô cả tối vì “mê gái làm hỏng việc”, nếu Thẩm Thiên Trường thật sự có mệnh hệ gì thì có lẽ Trần Tử Mặc sẽ từ mặt luôn đứa em gái này mất, cứ nghĩ đến đó thôi là Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy bản thân mình thật thảm thương…
“Ừ, hôm qua cô ta cố ý đổ rượu vang lên người tớ, tớ nghĩ tớ không thể thảm hại một mình được nên đã đẩy cô ta xuống nước.”
“Vậy cũng không đến mức kéo cả bản thân mình cùng vào chỗ chết như vậy chứ…”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không còn gì để nói, khả năng dùng thành ngữ của Trần Tử Nhiễm thật sự khiến cô phục sát đất!
Hai người uống cafe xong, Trần Tử Nhiễm hẹn một showroom ô tô mà cô quen, đi từ quán cafe ra, Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm đứng ở bên đường vẫy taxi thì vội hỏi: “Xe cậu đâu?”
“Đừng nhắc nữa, nát hẳn rồi, Trần Tử Mặc nói sẽ đưa chiếc xe Porsche hồi đại học đó cho tớ đi mà chìa khóa vẫn chưa đến tay tớ đây.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy một chiếc xe Phantom màu đen bỗng nhiên dừng lại trước mặt.
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, Lục Chi Cửu vẫn ở đây chờ nãy giờ sao?
Lục Chi Cửu rời khỏi ghế lái, sau đó xuống mở cửa xe cho hai người: “Đi đâu, anh đưa đi.”
Ánh mắt của Trần Tử Nhiễm lấp lánh như sao, á á á á, tại sao anh ấy lại đẹp trai, lại ga lăng như thế chứ, người đàn ông của Thiên Trường nhà cô thật sự đẹp trai quá đi mất.
“Vừa nãy anh không đi mà cứ chờ ở đây à?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi.
“Ừ, vẫn luôn đợi để được em ‘lợi dụng’ đây.”
Thẩm Thiên Trường lảo đảo suýt ngã.
Lục Chi Cửu lại đúng lúc đưa tay ra đỡ cô, anh thì thầm bên tai Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường, tiếp theo em phải nghĩ làm sao để ‘lợi dụng’ cho tốt đấy.”
Tư thế của hai người cực kỳ mờ ám, khiến Trần Tử Nhiễm ở bên cạnh cực kỳ bất mãn: “Này, hai người có thể nghĩ cho tấm thân cô độc này một chút được không?”
Không ngờ lại có một ngày Trần Tử Nhiễm cô lại bị Thẩm Thiên Trường nhét ăn thức ăn cho chó!
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… “Còn chuyện về trợ lý đặc biệt, tớ đã đăng tin tuyển dụng lên mạng rồi, hiện cũng đã liên tục nhận được hồ sơ đăng ký, đến lúc đó tớ sẽ gửi để cậu chọn, tuần sau hẹn lịch phỏng vấn. Trừ chức vụ của mấy người này là chúng ta tự lựa chọn, còn lại những vị trí kế toán, giám đốc, nhân sự hành chính sẽ do Trần Tử Mặc trực tiếp điều người từ Trừng Phong đến, nhưng lương sẽ do chúng ta trả, bảng lương sẽ chiếu theo mức lương họ nhận được ở Trừng Phong.”Thẩm Thiên Trường đỡ trán, chiếu theo bảng lương tiêu chuẩn của Trừng Phong sao, nếu làm thế, vốn kinh doanh sẽ vượt qua lượng dự toán ban đầu, rốt cuộc là Trần Tử Mặc đang giúp cô hay đang bẫy cô đây?Nhưng hiện giờ thời gian gấp rút, nếu tất cả mọi chuyện các cô đều tự làm thì sẽ rất bận, chỉ mong người mà Trần Tử Mặc phái tới thật sự có năng lực phù hợp với mức lương của bọn họ.Hai người nói chuyện cũng được kha khá rồi, Thẩm Thiên Trường mới nói: “Lát nữa đi xem xe với tớ đi.”Thật ra cô đã có bằng lái từ lâu, trước đây cô vẫn cảm thấy có xe hay không không quan trọng, nhưng mấy lần gần đây ra ngoài cô đều cảm thấy không tiện nên quyết định mua cho mình một chiếc xe.“Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi, cậu không biết mỗi lần đưa cậu về nhà họ Thẩm là tớ khó chịu thế nào đâu.”“Cậu nói thế là có ý gì vậy?”“Không biết, nhưng tóm lại là cảm thấy không thấy thoải mái, mỗi lần thấy cậu đi vào đó là giống như thấy cậu đi vào hang cọp vậy.”Thẩm Thiên Trường cố ý: “Tớ thấy là cậu không muốn đưa tớ về thì có.”“Này! Đừng có ngậm máu phun người nhé, rõ ràng là do bóng dáng cậu đi vào trong đó trông quá mức ‘coi thường cái chết’ đấy!”“…” Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thể hiện rõ ràng như thế sao?“Thiên Trường, rốt cuộc là đến bao giờ cậu mới chuyển ra ngoài sống vậy, người nhà họ Thẩm quá b**n th**, nhất là Thẩm Thiên Vũ đó, tối hôm qua còn đẩy cậu xuống hồ nữa chứ, nếu cậu còn tiếp tục ở nhà họ Thẩm thì tớ thật sự lo lắng sẽ có một ngày cô ta nhân lúc cậu ngủ rồi lấy dao đâm cậu.”Thẩm Thiên Trường ho khan: “Khụ… Tiểu Nhiễm, thật ra là tớ đẩy Thẩm Thiên Vũ xuống đấy.”Thẩm Thiên Trường trừng mắt: “Hả? Cậu đẩy Thẩm Thiên Vũ xuống á? Cậu có biết là Trần Tử Mặc đã trách mắng tớ cả đêm không?”Phải biết là Trần Tử Mặc đã mắng cô cả tối vì “mê gái làm hỏng việc”, nếu Thẩm Thiên Trường thật sự có mệnh hệ gì thì có lẽ Trần Tử Mặc sẽ từ mặt luôn đứa em gái này mất, cứ nghĩ đến đó thôi là Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy bản thân mình thật thảm thương…“Ừ, hôm qua cô ta cố ý đổ rượu vang lên người tớ, tớ nghĩ tớ không thể thảm hại một mình được nên đã đẩy cô ta xuống nước.”“Vậy cũng không đến mức kéo cả bản thân mình cùng vào chỗ chết như vậy chứ…”Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không còn gì để nói, khả năng dùng thành ngữ của Trần Tử Nhiễm thật sự khiến cô phục sát đất!Hai người uống cafe xong, Trần Tử Nhiễm hẹn một showroom ô tô mà cô quen, đi từ quán cafe ra, Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm đứng ở bên đường vẫy taxi thì vội hỏi: “Xe cậu đâu?”“Đừng nhắc nữa, nát hẳn rồi, Trần Tử Mặc nói sẽ đưa chiếc xe Porsche hồi đại học đó cho tớ đi mà chìa khóa vẫn chưa đến tay tớ đây.”Hai người đang nói chuyện thì thấy một chiếc xe Phantom màu đen bỗng nhiên dừng lại trước mặt.Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, Lục Chi Cửu vẫn ở đây chờ nãy giờ sao?Lục Chi Cửu rời khỏi ghế lái, sau đó xuống mở cửa xe cho hai người: “Đi đâu, anh đưa đi.”Ánh mắt của Trần Tử Nhiễm lấp lánh như sao, á á á á, tại sao anh ấy lại đẹp trai, lại ga lăng như thế chứ, người đàn ông của Thiên Trường nhà cô thật sự đẹp trai quá đi mất.“Vừa nãy anh không đi mà cứ chờ ở đây à?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi.“Ừ, vẫn luôn đợi để được em ‘lợi dụng’ đây.”Thẩm Thiên Trường lảo đảo suýt ngã.Lục Chi Cửu lại đúng lúc đưa tay ra đỡ cô, anh thì thầm bên tai Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường, tiếp theo em phải nghĩ làm sao để ‘lợi dụng’ cho tốt đấy.”Tư thế của hai người cực kỳ mờ ám, khiến Trần Tử Nhiễm ở bên cạnh cực kỳ bất mãn: “Này, hai người có thể nghĩ cho tấm thân cô độc này một chút được không?”Không ngờ lại có một ngày Trần Tử Nhiễm cô lại bị Thẩm Thiên Trường nhét ăn thức ăn cho chó!