“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác…
Chương 62: Lòng trắc ẩn
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Hai người cùng đi thang máy xuống hầm gửi xe sau đó lên xe của Tần Phong.Giang Mộ Tuyết không ngồi lên ghế phụ, gần như rất ít khi cô ngồi ghế phụ của đàn ông lạ, cũng không phải cô lo sợ Tần Phong mà là cô cảm thấy, trong một mối quan hệ nam nữ bình thường, phái nữ ngồi ở ghế sau là cách thể hiện lịch sự tốt nhất, nếu như cả hai người đều là người có gia đình hoặc là có người yêu thì cũng có thể tránh tạo phiền phức và hiểu lầm không cần thiết cho đối phương.Kỹ thuật lái xe của Tần Phong rất tốt, lái rất vững vàng, nhiệt độ điều hòa trong xe cũng ở mức vừa đủ, Giang Mộ Tuyết ngồi ở hàng ghế sau, sau khi lên xe cô nói cho Tần Phong địa chỉ nhà mình, sau đó cả hai người đều im lặng.Vốn dĩ cô đã uống một chút rượu, lại ở trong bầu không khí thoải mái như thế này, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô dần dần khép đôi mắt lại.Mãi cho đến khi bị Tần Phong đánh thức.“Tổ trưởng Giang, đến nhà cô rồi.”Giang Mộ Tuyết mở mắt, phát hiện chiếc xe đã dừng ở cổng tiểu khu nhà mình.“Trợ lý Tần, hôm nay thật cảm ơn anh.”Tần Phong cười nhã nhặn: “Không có gì, tổ trưởng Giang không cần phải khách sáo.”Giang Mộ Tuyết chào tạm biệt Tần Phong xong thì xuống xe đi vào tiểu khu.Tần Phong nhìn bóng dáng cô biến mất trong màn đêm, anh cũng không vội lái xe đi ngay mà lại rút một điếu thuốc ra châm.Thật ra Tần Phong không phải là người nghiện thuốc lá, anh chưa bao giờ hút thuốc lúc đi làm, nhất là khi cùng làm việc với Lục Chi Cửu anh lại càng không có suy nghĩ sẽ hút thuốc. Nhưng tối hôm nay, cô gái tên Giang Mộ Tuyết này lại khiến anh hơi bất ngờ với bản thân mình.Chỉ là một buổi tụ tập bạn bè đơn giản, trong lúc vào nhà vệ sinh anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Tiết Thái Vi của công ty mình và Tổng Giám đốc Triệu của tập đoàn Lệ Nghiệp. Tổng Giám đốc Triệu này rất thích Giang Mộ Tuyết của bộ phận chăm sóc khách hàng, Tiết Thái Vi vì muốn ký hợp đồng với ông ta nên đã đưa Giang Mộ Tuyết đến.Thật sự Tần Phong đã gặp quá nhiều tình huống như thế này rồi, có rất nhiều người vì tiền đồ của mình mà không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn, ngày ngày đóng kịch. Tuy Tần Phong khôn khéo nhanh nhẹn nhưng trước giờ không phải là người thích lo chuyện baođồng cho nên anh chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Nhưng khi vừa đi từ nhà vệ sinh ra, anh lại bị người khác đâm sầm vào người, không ngờ người nôn đầy vào người anh lại là Giang Mộ Tuyết.Lúc anh vào xử lý vết bẩn trên áo vest thì nghe thấy tiếng cô gái này đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Đột nhiên anh nhớ đến trong buổi họp tổng kết giữa năm, Giang Mộ Tuyết với tư cách là tổ trưởng tổ A của bộ phận chăm sóc khách hàng đã bị phê bình trong buổi họp, cô gái này chỉ thiếu điều vùi đầu xuống đất, cả buổi không hề ngẩng đầu lên một chút nào.Thật ra cô cũng rất liều. ngontinhhay.comVì thế trong khoảnh khắc đó, anh đã động lòng trắc ẩn. Chi bằng đưa tay giúp đỡ cô lần này.Còn chưa hút hết một điếu thuốc, Tần Phong đã nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên ở phía xa xa. Anh quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng liêu xiêu của Giang Mộ Tuyết lại xuất hiện ở cổng tiểu khu, cô đi từng bước đến trước xe của anh.“Trợ lý Tần, anh vẫn còn ở đây à? Vậy tốt quá, anh có thể giúp tôi một việc được không?” Giang Mộ Tuyết cúi người nói qua cửa kính xe ghế phụ, giọng nói của cô có chút run rẩy.Trong khoảnh khắc ánh mắt của anh người giao nhau, Tần Phong nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của cô.***Giang Mộ Tuyết đi cùng Tần Phong vào trong tiểu khu, cô dừng bước trước tòa nhà cô sống rồi ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy đèn nhà mình đã sáng, gần như chẳng có gì khác biệt so với ngày thường.Cô lặng lẽ đứng yên tại chỗ nhìn lên căn chung cư vẫn đang sáng đèn ấy. Tần Phong ở bên cạnh cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đứng đó với cô. Có lẽ là năm phút sau, cũng có thể là mười phút, hoặc là lâu hơn nữa, từ xa nhìn lại, hai người trông giống như một pho tượng.Mãi cho đến khi ánh đèn của căn phòng đó vụt tắt, Giang Mộ Tuyết mới hít sâu một hơi rồi nhấc chân bước lên bậc thềm.Tần Phong không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh đột nhiên khiến Giang Mộ Tuyết có cảm giác an toàn đến lạ.
Hai người cùng đi thang máy xuống hầm gửi xe sau đó lên xe của Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết không ngồi lên ghế phụ, gần như rất ít khi cô ngồi ghế phụ của đàn ông lạ, cũng không phải cô lo sợ Tần Phong mà là cô cảm thấy, trong một mối quan hệ nam nữ bình thường, phái nữ ngồi ở ghế sau là cách thể hiện lịch sự tốt nhất, nếu như cả hai người đều là người có gia đình hoặc là có người yêu thì cũng có thể tránh tạo phiền phức và hiểu lầm không cần thiết cho đối phương.
Kỹ thuật lái xe của Tần Phong rất tốt, lái rất vững vàng, nhiệt độ điều hòa trong xe cũng ở mức vừa đủ, Giang Mộ Tuyết ngồi ở hàng ghế sau, sau khi lên xe cô nói cho Tần Phong địa chỉ nhà mình, sau đó cả hai người đều im lặng.
Vốn dĩ cô đã uống một chút rượu, lại ở trong bầu không khí thoải mái như thế này, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô dần dần khép đôi mắt lại.
Mãi cho đến khi bị Tần Phong đánh thức.
“Tổ trưởng Giang, đến nhà cô rồi.”
Giang Mộ Tuyết mở mắt, phát hiện chiếc xe đã dừng ở cổng tiểu khu nhà mình.
“Trợ lý Tần, hôm nay thật cảm ơn anh.”
Tần Phong cười nhã nhặn: “Không có gì, tổ trưởng Giang không cần phải khách sáo.”
Giang Mộ Tuyết chào tạm biệt Tần Phong xong thì xuống xe đi vào tiểu khu.
Tần Phong nhìn bóng dáng cô biến mất trong màn đêm, anh cũng không vội lái xe đi ngay mà lại rút một điếu thuốc ra châm.
Thật ra Tần Phong không phải là người nghiện thuốc lá, anh chưa bao giờ hút thuốc lúc đi làm, nhất là khi cùng làm việc với Lục Chi Cửu anh lại càng không có suy nghĩ sẽ hút thuốc. Nhưng tối hôm nay, cô gái tên Giang Mộ Tuyết này lại khiến anh hơi bất ngờ với bản thân mình.
Chỉ là một buổi tụ tập bạn bè đơn giản, trong lúc vào nhà vệ sinh anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Tiết Thái Vi của công ty mình và Tổng Giám đốc Triệu của tập đoàn Lệ Nghiệp. Tổng Giám đốc Triệu này rất thích Giang Mộ Tuyết của bộ phận chăm sóc khách hàng, Tiết Thái Vi vì muốn ký hợp đồng với ông ta nên đã đưa Giang Mộ Tuyết đến.
Thật sự Tần Phong đã gặp quá nhiều tình huống như thế này rồi, có rất nhiều người vì tiền đồ của mình mà không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn, ngày ngày đóng kịch. Tuy Tần Phong khôn khéo nhanh nhẹn nhưng trước giờ không phải là người thích lo chuyện bao
đồng cho nên anh chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Nhưng khi vừa đi từ nhà vệ sinh ra, anh lại bị người khác đâm sầm vào người, không ngờ người nôn đầy vào người anh lại là Giang Mộ Tuyết.
Lúc anh vào xử lý vết bẩn trên áo vest thì nghe thấy tiếng cô gái này đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Đột nhiên anh nhớ đến trong buổi họp tổng kết giữa năm, Giang Mộ Tuyết với tư cách là tổ trưởng tổ A của bộ phận chăm sóc khách hàng đã bị phê bình trong buổi họp, cô gái này chỉ thiếu điều vùi đầu xuống đất, cả buổi không hề ngẩng đầu lên một chút nào.
Thật ra cô cũng rất liều. ngontinhhay.com
Vì thế trong khoảnh khắc đó, anh đã động lòng trắc ẩn. Chi bằng đưa tay giúp đỡ cô lần này.
Còn chưa hút hết một điếu thuốc, Tần Phong đã nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên ở phía xa xa. Anh quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng liêu xiêu của Giang Mộ Tuyết lại xuất hiện ở cổng tiểu khu, cô đi từng bước đến trước xe của anh.
“Trợ lý Tần, anh vẫn còn ở đây à? Vậy tốt quá, anh có thể giúp tôi một việc được không?” Giang Mộ Tuyết cúi người nói qua cửa kính xe ghế phụ, giọng nói của cô có chút run rẩy.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của anh người giao nhau, Tần Phong nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của cô.
***
Giang Mộ Tuyết đi cùng Tần Phong vào trong tiểu khu, cô dừng bước trước tòa nhà cô sống rồi ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy đèn nhà mình đã sáng, gần như chẳng có gì khác biệt so với ngày thường.
Cô lặng lẽ đứng yên tại chỗ nhìn lên căn chung cư vẫn đang sáng đèn ấy. Tần Phong ở bên cạnh cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đứng đó với cô. Có lẽ là năm phút sau, cũng có thể là mười phút, hoặc là lâu hơn nữa, từ xa nhìn lại, hai người trông giống như một pho tượng.
Mãi cho đến khi ánh đèn của căn phòng đó vụt tắt, Giang Mộ Tuyết mới hít sâu một hơi rồi nhấc chân bước lên bậc thềm.
Tần Phong không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh đột nhiên khiến Giang Mộ Tuyết có cảm giác an toàn đến lạ.
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Hai người cùng đi thang máy xuống hầm gửi xe sau đó lên xe của Tần Phong.Giang Mộ Tuyết không ngồi lên ghế phụ, gần như rất ít khi cô ngồi ghế phụ của đàn ông lạ, cũng không phải cô lo sợ Tần Phong mà là cô cảm thấy, trong một mối quan hệ nam nữ bình thường, phái nữ ngồi ở ghế sau là cách thể hiện lịch sự tốt nhất, nếu như cả hai người đều là người có gia đình hoặc là có người yêu thì cũng có thể tránh tạo phiền phức và hiểu lầm không cần thiết cho đối phương.Kỹ thuật lái xe của Tần Phong rất tốt, lái rất vững vàng, nhiệt độ điều hòa trong xe cũng ở mức vừa đủ, Giang Mộ Tuyết ngồi ở hàng ghế sau, sau khi lên xe cô nói cho Tần Phong địa chỉ nhà mình, sau đó cả hai người đều im lặng.Vốn dĩ cô đã uống một chút rượu, lại ở trong bầu không khí thoải mái như thế này, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô dần dần khép đôi mắt lại.Mãi cho đến khi bị Tần Phong đánh thức.“Tổ trưởng Giang, đến nhà cô rồi.”Giang Mộ Tuyết mở mắt, phát hiện chiếc xe đã dừng ở cổng tiểu khu nhà mình.“Trợ lý Tần, hôm nay thật cảm ơn anh.”Tần Phong cười nhã nhặn: “Không có gì, tổ trưởng Giang không cần phải khách sáo.”Giang Mộ Tuyết chào tạm biệt Tần Phong xong thì xuống xe đi vào tiểu khu.Tần Phong nhìn bóng dáng cô biến mất trong màn đêm, anh cũng không vội lái xe đi ngay mà lại rút một điếu thuốc ra châm.Thật ra Tần Phong không phải là người nghiện thuốc lá, anh chưa bao giờ hút thuốc lúc đi làm, nhất là khi cùng làm việc với Lục Chi Cửu anh lại càng không có suy nghĩ sẽ hút thuốc. Nhưng tối hôm nay, cô gái tên Giang Mộ Tuyết này lại khiến anh hơi bất ngờ với bản thân mình.Chỉ là một buổi tụ tập bạn bè đơn giản, trong lúc vào nhà vệ sinh anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Tiết Thái Vi của công ty mình và Tổng Giám đốc Triệu của tập đoàn Lệ Nghiệp. Tổng Giám đốc Triệu này rất thích Giang Mộ Tuyết của bộ phận chăm sóc khách hàng, Tiết Thái Vi vì muốn ký hợp đồng với ông ta nên đã đưa Giang Mộ Tuyết đến.Thật sự Tần Phong đã gặp quá nhiều tình huống như thế này rồi, có rất nhiều người vì tiền đồ của mình mà không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn, ngày ngày đóng kịch. Tuy Tần Phong khôn khéo nhanh nhẹn nhưng trước giờ không phải là người thích lo chuyện baođồng cho nên anh chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Nhưng khi vừa đi từ nhà vệ sinh ra, anh lại bị người khác đâm sầm vào người, không ngờ người nôn đầy vào người anh lại là Giang Mộ Tuyết.Lúc anh vào xử lý vết bẩn trên áo vest thì nghe thấy tiếng cô gái này đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Đột nhiên anh nhớ đến trong buổi họp tổng kết giữa năm, Giang Mộ Tuyết với tư cách là tổ trưởng tổ A của bộ phận chăm sóc khách hàng đã bị phê bình trong buổi họp, cô gái này chỉ thiếu điều vùi đầu xuống đất, cả buổi không hề ngẩng đầu lên một chút nào.Thật ra cô cũng rất liều. ngontinhhay.comVì thế trong khoảnh khắc đó, anh đã động lòng trắc ẩn. Chi bằng đưa tay giúp đỡ cô lần này.Còn chưa hút hết một điếu thuốc, Tần Phong đã nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên ở phía xa xa. Anh quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng liêu xiêu của Giang Mộ Tuyết lại xuất hiện ở cổng tiểu khu, cô đi từng bước đến trước xe của anh.“Trợ lý Tần, anh vẫn còn ở đây à? Vậy tốt quá, anh có thể giúp tôi một việc được không?” Giang Mộ Tuyết cúi người nói qua cửa kính xe ghế phụ, giọng nói của cô có chút run rẩy.Trong khoảnh khắc ánh mắt của anh người giao nhau, Tần Phong nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của cô.***Giang Mộ Tuyết đi cùng Tần Phong vào trong tiểu khu, cô dừng bước trước tòa nhà cô sống rồi ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy đèn nhà mình đã sáng, gần như chẳng có gì khác biệt so với ngày thường.Cô lặng lẽ đứng yên tại chỗ nhìn lên căn chung cư vẫn đang sáng đèn ấy. Tần Phong ở bên cạnh cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đứng đó với cô. Có lẽ là năm phút sau, cũng có thể là mười phút, hoặc là lâu hơn nữa, từ xa nhìn lại, hai người trông giống như một pho tượng.Mãi cho đến khi ánh đèn của căn phòng đó vụt tắt, Giang Mộ Tuyết mới hít sâu một hơi rồi nhấc chân bước lên bậc thềm.Tần Phong không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh đột nhiên khiến Giang Mộ Tuyết có cảm giác an toàn đến lạ.