“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác…

Chương 119: Nhà họ lục

Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Nhìn vẻ mặt như sắp chảy ra mật ngọt của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm không khỏi âm thầm cảm thán, quãng đời sau này của Thiên Trường nhà cô cũng coi như là có bến đỗ rồi.Hai người vừa ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc đang đỗ ở bên đường, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đang đứng cạnh xe, ông ấy mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, trông không hề ăn nhập với các tòa nhà cao tầng ở xung quanh.Thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm xuất hiện ở cửa, người đàn ông đi thẳng đến trước mặt hai người: “Chào cô Thẩm.”Thẩm Thiên Trường nhìn người đàn ông lạ mặt, bất giác cảm thấy kỳ lạ: “Ông là…”“Tôi là quản gia của nhà họ Lục, vâng lời Chủ tịch đến đây đón cô.”Nhà họ Lục? Chủ tịch? Là ông nội của Lục Chi Cửu!Lúc nhận ra thân phận của người đàn ông trước mặt, Thẩm Thiên Trường hơi giật mình: “Xin hỏi, Chủ tịch Lục tìm tôi là có chuyện gì sao?”“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là Chủ tịch muốn gặp cô Thẩm.”Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm nhìn nhau, rõ ràng đây là lời mời mà Thẩm Thiên Trường không thể từ chối.Thẩm Thiên Trường theo quản gia lên xe, chiếc xe đi theo hướng về phía nam thành phố trong khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc này Thẩm Thiên Trường mới phát hiện vậy mà bọn họ lại đi đến hồ Lân Ba của thành phố Vân, chiếc xe men theo bờ hồ khoảng mười phút mới dừng ở trước cổng nhà họ Lục.Hóa ra nhà họ Lục được xây ở bên cạnh hồ Lân Ba, xây nhà ở vị trí đắc địa như thế này cũng thật xứng đáng với danh xưng là tập đoàn tài chính số một.Thẩm Thiên Trường được quản gia dẫn vào cổng, khuôn viên bên trong nhà họ Lục là điển hình của phong cách sân vườn Giang Nam, bên trong có một dòng suối chảy, in bóng cỏ cây núi đá ở bên cạnh, cùng với trúc xanh và hoa cỏ trong vườn, trông hệt như nét chấm phá trong bức tranh cổ tĩnh mịch.Thẩm Thiên Trường đi theo sau quản gia, xuyên qua hành lang quanh co uốn khúc, cuối cùng cũng đến trước cửa một căn phòng.Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trên cửa phòng – Vạn Quyển Các.“Chủ tịch, cô Thẩm đến rồi ạ.”Thẩm Thiên Trường nghe thấy trong phòng vang lên những âm thanh loạt soạt, một lát sau, trong phòng truyền ra giọng nói: “Vào đi.”Nhận được sự đồng ý của người trong phòng, quản gia mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Mời cô Thẩm vào.”Thẩm Thiên Trường hơi ngẩng đầu lên, cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, tuy rằng trong lòng cũng có chút thấp thỏm nhưng cô cũng không hề do dự mà bước vào.Vừa vào cửa, Thẩm Thiên Trường đã hiểu tại sao căn phòng này lại có tên là “Vạn Quyển Các” rồi. Cô tưởng rằng đây chỉ là một căn phòng kiểu Trung bình thường, nhưng sau khi bước vào ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong phòng đặt rất nhiều giá sách xếp chồng lên nhau, hệt như một thư viện nhỏ, mà ở trước những giá sách này có đặt một chiếc bàn dài. Một ông lão mặc bộ quần áo luyện Thái Cực quyền màu trắng đang đứng trước tấm giấy vẽ đặt trên bàn chăm chú vẽ tranh.Thẩm Thiên Trường chậm rãi bước đến phía trước, chỉ thấy ông cụ đang vẽ một… con quạ đậu trên cành cây?Không phải bình thường đều sẽ vẽ chim khách hay sao? Không ngờ ông nội của Lục Chi Cửu lại có sở thích… đặc biệt như thế!“Chào Chủ tịch, cháu tên là Thẩm Thiên Trường.”Lúc này đối phương mới dừng tay, ông đứng thẳng người dậy, sau khi đặt cây bút trong tay vào nghiên mực ở bên cạnh xong mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường.Hai bên tóc mai của ông cụ đã điểm bạc, tuy rằng khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt của ông vẫn đen láy và sáng ngời.Thẩm Thiên Trường biết đôi mắt của Lục Chi Cửu là được di truyền từ ai rồi.“Có biết tại sao hôm nay tôi lại gọi cô đến không?” Giọng nói cực kỳ uy nghiêm.“Biết ạ, cháu là bạn gái của Lục Chi Cửu, ông là ông nội của Lục Chi Cửu, bề trên muốn gặp con cháu là chuyện hợp tình hợp lý.”Lục Diệu Nhung nhướng mày, cô nhóc này ăn nói cũng đúng mực đấy chứ.“Cô không sợ tôi gọi cô tới là muốn bắt cô chia tay với Tiểu Cửu à?”

Nhìn vẻ mặt như sắp chảy ra mật ngọt của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm không khỏi âm thầm cảm thán, quãng đời sau này của Thiên Trường nhà cô cũng coi như là có bến đỗ rồi.

Hai người vừa ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc đang đỗ ở bên đường, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đang đứng cạnh xe, ông ấy mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, trông không hề ăn nhập với các tòa nhà cao tầng ở xung quanh.

Thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm xuất hiện ở cửa, người đàn ông đi thẳng đến trước mặt hai người: “Chào cô Thẩm.”

Thẩm Thiên Trường nhìn người đàn ông lạ mặt, bất giác cảm thấy kỳ lạ: “Ông là…”

“Tôi là quản gia của nhà họ Lục, vâng lời Chủ tịch đến đây đón cô.”

Nhà họ Lục? Chủ tịch? Là ông nội của Lục Chi Cửu!

Lúc nhận ra thân phận của người đàn ông trước mặt, Thẩm Thiên Trường hơi giật mình: “Xin hỏi, Chủ tịch Lục tìm tôi là có chuyện gì sao?”

“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là Chủ tịch muốn gặp cô Thẩm.”

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm nhìn nhau, rõ ràng đây là lời mời mà Thẩm Thiên Trường không thể từ chối.

Thẩm Thiên Trường theo quản gia lên xe, chiếc xe đi theo hướng về phía nam thành phố trong khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc này Thẩm Thiên Trường mới phát hiện vậy mà bọn họ lại đi đến hồ Lân Ba của thành phố Vân, chiếc xe men theo bờ hồ khoảng mười phút mới dừng ở trước cổng nhà họ Lục.

Hóa ra nhà họ Lục được xây ở bên cạnh hồ Lân Ba, xây nhà ở vị trí đắc địa như thế này cũng thật xứng đáng với danh xưng là tập đoàn tài chính số một.

Thẩm Thiên Trường được quản gia dẫn vào cổng, khuôn viên bên trong nhà họ Lục là điển hình của phong cách sân vườn Giang Nam, bên trong có một dòng suối chảy, in bóng cỏ cây núi đá ở bên cạnh, cùng với trúc xanh và hoa cỏ trong vườn, trông hệt như nét chấm phá trong bức tranh cổ tĩnh mịch.

Thẩm Thiên Trường đi theo sau quản gia, xuyên qua hành lang quanh co uốn khúc, cuối cùng cũng đến trước cửa một căn phòng.

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trên cửa phòng – Vạn Quyển Các.

“Chủ tịch, cô Thẩm đến rồi ạ.”

Thẩm Thiên Trường nghe thấy trong phòng vang lên những âm thanh loạt soạt, một lát sau, trong phòng truyền ra giọng nói: “Vào đi.”

Nhận được sự đồng ý của người trong phòng, quản gia mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Mời cô Thẩm vào.”

Thẩm Thiên Trường hơi ngẩng đầu lên, cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, tuy rằng trong lòng cũng có chút thấp thỏm nhưng cô cũng không hề do dự mà bước vào.

Vừa vào cửa, Thẩm Thiên Trường đã hiểu tại sao căn phòng này lại có tên là “Vạn Quyển Các” rồi. Cô tưởng rằng đây chỉ là một căn phòng kiểu Trung bình thường, nhưng sau khi bước vào ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong phòng đặt rất nhiều giá sách xếp chồng lên nhau, hệt như một thư viện nhỏ, mà ở trước những giá sách này có đặt một chiếc bàn dài. Một ông lão mặc bộ quần áo luyện Thái Cực quyền màu trắng đang đứng trước tấm giấy vẽ đặt trên bàn chăm chú vẽ tranh.

Thẩm Thiên Trường chậm rãi bước đến phía trước, chỉ thấy ông cụ đang vẽ một… con quạ đậu trên cành cây?

Không phải bình thường đều sẽ vẽ chim khách hay sao? Không ngờ ông nội của Lục Chi Cửu lại có sở thích… đặc biệt như thế!

“Chào Chủ tịch, cháu tên là Thẩm Thiên Trường.”

Lúc này đối phương mới dừng tay, ông đứng thẳng người dậy, sau khi đặt cây bút trong tay vào nghiên mực ở bên cạnh xong mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường.

Hai bên tóc mai của ông cụ đã điểm bạc, tuy rằng khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt của ông vẫn đen láy và sáng ngời.

Thẩm Thiên Trường biết đôi mắt của Lục Chi Cửu là được di truyền từ ai rồi.

“Có biết tại sao hôm nay tôi lại gọi cô đến không?” Giọng nói cực kỳ uy nghiêm.

“Biết ạ, cháu là bạn gái của Lục Chi Cửu, ông là ông nội của Lục Chi Cửu, bề trên muốn gặp con cháu là chuyện hợp tình hợp lý.”

Lục Diệu Nhung nhướng mày, cô nhóc này ăn nói cũng đúng mực đấy chứ.

“Cô không sợ tôi gọi cô tới là muốn bắt cô chia tay với Tiểu Cửu à?”

Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Nhìn vẻ mặt như sắp chảy ra mật ngọt của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm không khỏi âm thầm cảm thán, quãng đời sau này của Thiên Trường nhà cô cũng coi như là có bến đỗ rồi.Hai người vừa ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc đang đỗ ở bên đường, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đang đứng cạnh xe, ông ấy mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, trông không hề ăn nhập với các tòa nhà cao tầng ở xung quanh.Thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm xuất hiện ở cửa, người đàn ông đi thẳng đến trước mặt hai người: “Chào cô Thẩm.”Thẩm Thiên Trường nhìn người đàn ông lạ mặt, bất giác cảm thấy kỳ lạ: “Ông là…”“Tôi là quản gia của nhà họ Lục, vâng lời Chủ tịch đến đây đón cô.”Nhà họ Lục? Chủ tịch? Là ông nội của Lục Chi Cửu!Lúc nhận ra thân phận của người đàn ông trước mặt, Thẩm Thiên Trường hơi giật mình: “Xin hỏi, Chủ tịch Lục tìm tôi là có chuyện gì sao?”“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là Chủ tịch muốn gặp cô Thẩm.”Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm nhìn nhau, rõ ràng đây là lời mời mà Thẩm Thiên Trường không thể từ chối.Thẩm Thiên Trường theo quản gia lên xe, chiếc xe đi theo hướng về phía nam thành phố trong khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc này Thẩm Thiên Trường mới phát hiện vậy mà bọn họ lại đi đến hồ Lân Ba của thành phố Vân, chiếc xe men theo bờ hồ khoảng mười phút mới dừng ở trước cổng nhà họ Lục.Hóa ra nhà họ Lục được xây ở bên cạnh hồ Lân Ba, xây nhà ở vị trí đắc địa như thế này cũng thật xứng đáng với danh xưng là tập đoàn tài chính số một.Thẩm Thiên Trường được quản gia dẫn vào cổng, khuôn viên bên trong nhà họ Lục là điển hình của phong cách sân vườn Giang Nam, bên trong có một dòng suối chảy, in bóng cỏ cây núi đá ở bên cạnh, cùng với trúc xanh và hoa cỏ trong vườn, trông hệt như nét chấm phá trong bức tranh cổ tĩnh mịch.Thẩm Thiên Trường đi theo sau quản gia, xuyên qua hành lang quanh co uốn khúc, cuối cùng cũng đến trước cửa một căn phòng.Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trên cửa phòng – Vạn Quyển Các.“Chủ tịch, cô Thẩm đến rồi ạ.”Thẩm Thiên Trường nghe thấy trong phòng vang lên những âm thanh loạt soạt, một lát sau, trong phòng truyền ra giọng nói: “Vào đi.”Nhận được sự đồng ý của người trong phòng, quản gia mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Mời cô Thẩm vào.”Thẩm Thiên Trường hơi ngẩng đầu lên, cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, tuy rằng trong lòng cũng có chút thấp thỏm nhưng cô cũng không hề do dự mà bước vào.Vừa vào cửa, Thẩm Thiên Trường đã hiểu tại sao căn phòng này lại có tên là “Vạn Quyển Các” rồi. Cô tưởng rằng đây chỉ là một căn phòng kiểu Trung bình thường, nhưng sau khi bước vào ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong phòng đặt rất nhiều giá sách xếp chồng lên nhau, hệt như một thư viện nhỏ, mà ở trước những giá sách này có đặt một chiếc bàn dài. Một ông lão mặc bộ quần áo luyện Thái Cực quyền màu trắng đang đứng trước tấm giấy vẽ đặt trên bàn chăm chú vẽ tranh.Thẩm Thiên Trường chậm rãi bước đến phía trước, chỉ thấy ông cụ đang vẽ một… con quạ đậu trên cành cây?Không phải bình thường đều sẽ vẽ chim khách hay sao? Không ngờ ông nội của Lục Chi Cửu lại có sở thích… đặc biệt như thế!“Chào Chủ tịch, cháu tên là Thẩm Thiên Trường.”Lúc này đối phương mới dừng tay, ông đứng thẳng người dậy, sau khi đặt cây bút trong tay vào nghiên mực ở bên cạnh xong mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường.Hai bên tóc mai của ông cụ đã điểm bạc, tuy rằng khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt của ông vẫn đen láy và sáng ngời.Thẩm Thiên Trường biết đôi mắt của Lục Chi Cửu là được di truyền từ ai rồi.“Có biết tại sao hôm nay tôi lại gọi cô đến không?” Giọng nói cực kỳ uy nghiêm.“Biết ạ, cháu là bạn gái của Lục Chi Cửu, ông là ông nội của Lục Chi Cửu, bề trên muốn gặp con cháu là chuyện hợp tình hợp lý.”Lục Diệu Nhung nhướng mày, cô nhóc này ăn nói cũng đúng mực đấy chứ.“Cô không sợ tôi gọi cô tới là muốn bắt cô chia tay với Tiểu Cửu à?”

Chương 119: Nhà họ lục