“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác…

Chương 139: Em gửi tương tư vào trăng sáng

Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa sổ sát trần, nơi có vị trí ngắm cảnh tốt nhất trong phòng là việc, cô hướng mắt nhìn ra xa rồi gọi điện thoại cho Lục Chi Cửu.“Lục Chi Cửu, anh làm thế nào được vậy?”Hệ thống tính toán của cô ra 3,1%, cho dù là hệ thống tính toán cực kỳ chính xác, nhưng Lục Chi Cửu lại suy nghĩ đến giá sàn nên thêm 3% nữa mới ngừng rớt điểm, mãi mãi không bao giờ đạt đến con số 3,1.“Thẩm Thiên Trường, vậy nên em có thể suy nghĩ về chuyện để anh giúp em.” Lục Chi Cửu vừa ăn bánh mì nướng vừa nói.“Hay là anh đến công ty em làm giao dịch viên đi, như vậy em có thể danh chính ngôn thuận bao nuôi anh!”Lục Chi Cửu nhíu mày, chậm rãi mở lời: “Em có thể trả mức lương bao nhiêu?”“Anh cần bao nhiêu tiền?” Thẩm Thiên Trường nhướng mày.“Anh không thiếu tiền.”“Vậy anh muốn gì?”“Em.” Lục Chi Cửu nhẹ nhàng phun ra một chữ.Thẩm Thiên Trường nghe thấy đáp án của Lục Chi Cửu, cô nhìn phong cảnh thành phố Vân về đêm ở phía xa xa, đèn đường ban đêm và ánh đèn từ các tòa nhà chiếu rọi cả bầu trời thành phố Vân, lờ mờ có thể nhìn thấy đèn tín hiệu máy bay đang nhấp nháy khi bay qua trời.Một vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời trong sạch như đã được gột rửa.“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường nhìn vào vầng trăng chậm rãi lên tiếng: “Em gửi tương tư vào trăng sáng.”Tình theo trăng sáng… đến bên anh.Thông minh như Lục Chi Cửu sao có thể không hiểu, một góc nào đó trong trái tim anh bắt đầu mềm nhũn, giây phút đó chỉ hận không thể lập tức chạy đến bên cô gái này.“Thẩm Thiên Trường, đợi anh.”Lại kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy ngày mai còn chưa đến ấy đã có một chút mùi vị khác với ngày bình thường rồi.Bởi vì, đó là ngày mai mà Lục Chi Cửu trở về.Cô nở nụ cười, vui vẻ mở hai tin nhắn mà mình nhận được lúc đang nói chuyện điện thoại, đều đến từ số lạ.[Chúc mừng cô Thẩm, hy vọng sau này chúng ta có thể cùng tạo ra những điều to lớn hơn.] Đây là tin nhắn đến từ Hà Tịch, Thẩm Thiên Trường gửi lại cho anh ta một icon mỉm cười.[Chúc mừng.] Chỉ hai chữ đơn giản lại khiến đầu óc Thẩm Thiên Trường mờ mịt hẳn đi.[Cảm ơn, bạn là?] Thẩm Thiên Trường trả lời lại.Nguồn: ngontinh hay.com[Sở Nam Tuyển.]Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường hiện lên vẻ dị thường, không ngờ lại là Sở Nam Tuyển, vậy có phải thể hiện là từ đêm nay trở đi, Tài chính Thiên Nhiên của bọn họ không còn là một công ty vô danh trong giới nữa hay không?Trần Tử Nhiễm cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Tử Mặc.“Thiên Trường, cậu thử đoán xem vừa rồi Trần Tử Mặc nói số vốn cuối cùng mà chúng ta kêu gọi được là bao nhiêu?” Trần Tử Nhiễm cố ý bán tin tức.“Bao nhiêu?”“Không nói cho cậu biết đâu, trừ khi… cậu thơm tớ một cái!” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa chỉ tay vào má mình, nhắm mắt đợi chờ nụ hôn ngọt ngào của Thẩm Thiên Trường.Thẩm Thiên Trường vui vẻ bước đến bên Trần Tử Nhiễm, cô đưa hai tay giữ chặt mặt cô ấy, trịnh trọng đặt lên má cô nàng một nụ hôn.Trần Tử Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thiên Trường dọa, một tay cô giữ chặt bên má vừa bị Thẩm Thiên Trường thơm, một tay kinh hoàng đẩy Thẩm Thiên Trường ra.“Thiên Trường, cậu… cậu… tớ không thích con gái!”Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm đỏ bừng mặt thì không khỏi bật cười, sao Tiểu Nhiễm của cô lại đáng yêu thế chứ.Trần Tử Nhiễm nhìn phản ứng của Thẩm Thiên Trường thì bất giác bừng tỉnh: “Chắc không phải vừa nãy cậu coi tớ là… Lục Chi Cửu đấy chứ?”“Ừ.”“Vậy có đến mức bày vẻ mặt thâm tình đó ra không? Dám trêu ghẹo tớ như thế, có giỏi cậu đi trêu Trần Tử Mặc thử xem!” Trần Tử Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, vừa nãy làm cô giật mình.Thẩm Thiên Trường đen mặt, những lời này mà để cho người đàn ông nào đó nghe thấy thì anh sẽ ghen chết mất.

Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa sổ sát trần, nơi có vị trí ngắm cảnh tốt nhất trong phòng là việc, cô hướng mắt nhìn ra xa rồi gọi điện thoại cho Lục Chi Cửu.

“Lục Chi Cửu, anh làm thế nào được vậy?”

Hệ thống tính toán của cô ra 3,1%, cho dù là hệ thống tính toán cực kỳ chính xác, nhưng Lục Chi Cửu lại suy nghĩ đến giá sàn nên thêm 3% nữa mới ngừng rớt điểm, mãi mãi không bao giờ đạt đến con số 3,1.

“Thẩm Thiên Trường, vậy nên em có thể suy nghĩ về chuyện để anh giúp em.” Lục Chi Cửu vừa ăn bánh mì nướng vừa nói.

“Hay là anh đến công ty em làm giao dịch viên đi, như vậy em có thể danh chính ngôn thuận bao nuôi anh!”

Lục Chi Cửu nhíu mày, chậm rãi mở lời: “Em có thể trả mức lương bao nhiêu?”

“Anh cần bao nhiêu tiền?” Thẩm Thiên Trường nhướng mày.

“Anh không thiếu tiền.”

“Vậy anh muốn gì?”

“Em.” Lục Chi Cửu nhẹ nhàng phun ra một chữ.

Thẩm Thiên Trường nghe thấy đáp án của Lục Chi Cửu, cô nhìn phong cảnh thành phố Vân về đêm ở phía xa xa, đèn đường ban đêm và ánh đèn từ các tòa nhà chiếu rọi cả bầu trời thành phố Vân, lờ mờ có thể nhìn thấy đèn tín hiệu máy bay đang nhấp nháy khi bay qua trời.

Một vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời trong sạch như đã được gột rửa.

“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường nhìn vào vầng trăng chậm rãi lên tiếng: “Em gửi tương tư vào trăng sáng.”

Tình theo trăng sáng… đến bên anh.

Thông minh như Lục Chi Cửu sao có thể không hiểu, một góc nào đó trong trái tim anh bắt đầu mềm nhũn, giây phút đó chỉ hận không thể lập tức chạy đến bên cô gái này.

“Thẩm Thiên Trường, đợi anh.”

Lại kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy ngày mai còn chưa đến ấy đã có một chút mùi vị khác với ngày bình thường rồi.

Bởi vì, đó là ngày mai mà Lục Chi Cửu trở về.

Cô nở nụ cười, vui vẻ mở hai tin nhắn mà mình nhận được lúc đang nói chuyện điện thoại, đều đến từ số lạ.

[Chúc mừng cô Thẩm, hy vọng sau này chúng ta có thể cùng tạo ra những điều to lớn hơn.] Đây là tin nhắn đến từ Hà Tịch, Thẩm Thiên Trường gửi lại cho anh ta một icon mỉm cười.

[Chúc mừng.] Chỉ hai chữ đơn giản lại khiến đầu óc Thẩm Thiên Trường mờ mịt hẳn đi.

[Cảm ơn, bạn là?] Thẩm Thiên Trường trả lời lại.

Nguồn: ngontinh hay.com

[Sở Nam Tuyển.]

Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường hiện lên vẻ dị thường, không ngờ lại là Sở Nam Tuyển, vậy có phải thể hiện là từ đêm nay trở đi, Tài chính Thiên Nhiên của bọn họ không còn là một công ty vô danh trong giới nữa hay không?

Trần Tử Nhiễm cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Tử Mặc.

“Thiên Trường, cậu thử đoán xem vừa rồi Trần Tử Mặc nói số vốn cuối cùng mà chúng ta kêu gọi được là bao nhiêu?” Trần Tử Nhiễm cố ý bán tin tức.

“Bao nhiêu?”

“Không nói cho cậu biết đâu, trừ khi… cậu thơm tớ một cái!” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa chỉ tay vào má mình, nhắm mắt đợi chờ nụ hôn ngọt ngào của Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường vui vẻ bước đến bên Trần Tử Nhiễm, cô đưa hai tay giữ chặt mặt cô ấy, trịnh trọng đặt lên má cô nàng một nụ hôn.

Trần Tử Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thiên Trường dọa, một tay cô giữ chặt bên má vừa bị Thẩm Thiên Trường thơm, một tay kinh hoàng đẩy Thẩm Thiên Trường ra.

“Thiên Trường, cậu… cậu… tớ không thích con gái!”

Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm đỏ bừng mặt thì không khỏi bật cười, sao Tiểu Nhiễm của cô lại đáng yêu thế chứ.

Trần Tử Nhiễm nhìn phản ứng của Thẩm Thiên Trường thì bất giác bừng tỉnh: “Chắc không phải vừa nãy cậu coi tớ là… Lục Chi Cửu đấy chứ?”

“Ừ.”

“Vậy có đến mức bày vẻ mặt thâm tình đó ra không? Dám trêu ghẹo tớ như thế, có giỏi cậu đi trêu Trần Tử Mặc thử xem!” Trần Tử Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, vừa nãy làm cô giật mình.

Thẩm Thiên Trường đen mặt, những lời này mà để cho người đàn ông nào đó nghe thấy thì anh sẽ ghen chết mất.

Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa sổ sát trần, nơi có vị trí ngắm cảnh tốt nhất trong phòng là việc, cô hướng mắt nhìn ra xa rồi gọi điện thoại cho Lục Chi Cửu.“Lục Chi Cửu, anh làm thế nào được vậy?”Hệ thống tính toán của cô ra 3,1%, cho dù là hệ thống tính toán cực kỳ chính xác, nhưng Lục Chi Cửu lại suy nghĩ đến giá sàn nên thêm 3% nữa mới ngừng rớt điểm, mãi mãi không bao giờ đạt đến con số 3,1.“Thẩm Thiên Trường, vậy nên em có thể suy nghĩ về chuyện để anh giúp em.” Lục Chi Cửu vừa ăn bánh mì nướng vừa nói.“Hay là anh đến công ty em làm giao dịch viên đi, như vậy em có thể danh chính ngôn thuận bao nuôi anh!”Lục Chi Cửu nhíu mày, chậm rãi mở lời: “Em có thể trả mức lương bao nhiêu?”“Anh cần bao nhiêu tiền?” Thẩm Thiên Trường nhướng mày.“Anh không thiếu tiền.”“Vậy anh muốn gì?”“Em.” Lục Chi Cửu nhẹ nhàng phun ra một chữ.Thẩm Thiên Trường nghe thấy đáp án của Lục Chi Cửu, cô nhìn phong cảnh thành phố Vân về đêm ở phía xa xa, đèn đường ban đêm và ánh đèn từ các tòa nhà chiếu rọi cả bầu trời thành phố Vân, lờ mờ có thể nhìn thấy đèn tín hiệu máy bay đang nhấp nháy khi bay qua trời.Một vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời trong sạch như đã được gột rửa.“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường nhìn vào vầng trăng chậm rãi lên tiếng: “Em gửi tương tư vào trăng sáng.”Tình theo trăng sáng… đến bên anh.Thông minh như Lục Chi Cửu sao có thể không hiểu, một góc nào đó trong trái tim anh bắt đầu mềm nhũn, giây phút đó chỉ hận không thể lập tức chạy đến bên cô gái này.“Thẩm Thiên Trường, đợi anh.”Lại kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy ngày mai còn chưa đến ấy đã có một chút mùi vị khác với ngày bình thường rồi.Bởi vì, đó là ngày mai mà Lục Chi Cửu trở về.Cô nở nụ cười, vui vẻ mở hai tin nhắn mà mình nhận được lúc đang nói chuyện điện thoại, đều đến từ số lạ.[Chúc mừng cô Thẩm, hy vọng sau này chúng ta có thể cùng tạo ra những điều to lớn hơn.] Đây là tin nhắn đến từ Hà Tịch, Thẩm Thiên Trường gửi lại cho anh ta một icon mỉm cười.[Chúc mừng.] Chỉ hai chữ đơn giản lại khiến đầu óc Thẩm Thiên Trường mờ mịt hẳn đi.[Cảm ơn, bạn là?] Thẩm Thiên Trường trả lời lại.Nguồn: ngontinh hay.com[Sở Nam Tuyển.]Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường hiện lên vẻ dị thường, không ngờ lại là Sở Nam Tuyển, vậy có phải thể hiện là từ đêm nay trở đi, Tài chính Thiên Nhiên của bọn họ không còn là một công ty vô danh trong giới nữa hay không?Trần Tử Nhiễm cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Tử Mặc.“Thiên Trường, cậu thử đoán xem vừa rồi Trần Tử Mặc nói số vốn cuối cùng mà chúng ta kêu gọi được là bao nhiêu?” Trần Tử Nhiễm cố ý bán tin tức.“Bao nhiêu?”“Không nói cho cậu biết đâu, trừ khi… cậu thơm tớ một cái!” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa chỉ tay vào má mình, nhắm mắt đợi chờ nụ hôn ngọt ngào của Thẩm Thiên Trường.Thẩm Thiên Trường vui vẻ bước đến bên Trần Tử Nhiễm, cô đưa hai tay giữ chặt mặt cô ấy, trịnh trọng đặt lên má cô nàng một nụ hôn.Trần Tử Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thiên Trường dọa, một tay cô giữ chặt bên má vừa bị Thẩm Thiên Trường thơm, một tay kinh hoàng đẩy Thẩm Thiên Trường ra.“Thiên Trường, cậu… cậu… tớ không thích con gái!”Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm đỏ bừng mặt thì không khỏi bật cười, sao Tiểu Nhiễm của cô lại đáng yêu thế chứ.Trần Tử Nhiễm nhìn phản ứng của Thẩm Thiên Trường thì bất giác bừng tỉnh: “Chắc không phải vừa nãy cậu coi tớ là… Lục Chi Cửu đấy chứ?”“Ừ.”“Vậy có đến mức bày vẻ mặt thâm tình đó ra không? Dám trêu ghẹo tớ như thế, có giỏi cậu đi trêu Trần Tử Mặc thử xem!” Trần Tử Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, vừa nãy làm cô giật mình.Thẩm Thiên Trường đen mặt, những lời này mà để cho người đàn ông nào đó nghe thấy thì anh sẽ ghen chết mất.

Chương 139: Em gửi tương tư vào trăng sáng