“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác…
Chương 175: Ngoan ngoãn đợi em
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Thẩm Thiên Trường nói rồi muốn đứng dậy nhưng Lục Chi Cửu lại không định dễ dàng tha cho cô. Anh đưa tay giữ chặt eo cô, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, anh chỉ dùng một tay là đã có thể dễ dàng kéo cô về phía trước, vừa khéo có thể hôn lên môi cô.Tuy rằng hành động này của anh nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thiên Trường nhưng cô cũng tốt bụng hé răng phối hợp với anh, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh.Hai người hôn nhau trong bóng tối, nằm đè lên nhau khiến căn phòng lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng.Rất lâu sau đó.Trong khoảnh khắc cảm tính sắp vượt qua lý trí, Lục Chi Cửu buông Thẩm Thiên Trường ra, liếc thấy bóng người biến mất ngoài cửa phòng, sự âm u lạnh lẽo tích tụ trong lòng Lục Chi Cửu trước đó cũng tan biến, khuôn mặt để lộ ra nụ cười.Thẩm Thiên Trường hơi chìm đắm trong nụ cười này của anh, cô vuốt nhẹ lên khóe môi anh: “Ngoan ngoãn đợi em.”Cô đứng dậy đi dép cao gót rồi trở về phòng King 101, hoàn toàn không quan tâm đến khoé môi cứng đờ của người đàn ông khi cô nói ra bốn chữ “ngoan ngoãn đợi em.”Về đến phòng, Văn Tình Tình của bộ phận hành chính và Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đang ngồi trên chiếc ghế cao trong góc hát chung một bản tình ca, Ninh Trạch Tây ngồi trên xô pha vừa xem điện thoại vừa cầm ly rượu chưa uống hết một nửa, còn Trần Tử Nhiễm chắc là đã được Tống Ngưng Y đưa vào nhà vệ sinh để nôn rồi.Thẩm Thiên Trường đi đến cạnh xô pha rồi rót hết chỗ rượu còn lại trong chai ở trên bàn vào ly. Đang định ngửa đầu uống cạn thì thấy Ninh Trạch Tây nhìn về phía mình. Cô mỉm cười rồi giơ ly rượu về phía anh ta: “Đàn anh, sau này phải làm phiền đàn anh nhiều hơn rồi.”Không rõ là trong mắt Ninh Trạch Tây có cảm xúc gì, anh ta cũng nâng ly rượu lên mỉm cười đáp lại rồi uống hết chỗ rượu còn lại trong ly.Lúc Thẩm Thiên Trường uống hết ly rượu cũng là lúc Tống Ngưng Y dìu Trần Tử Nhiễm ra khỏi nhà vệ sinh. Trần Tử Nhiễm dựa vào người Tống Ngưng Y, đôi mắt mơ màng nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngồi trên xô pha rồi lảo đảo bước đến ôm chặt lấy cô.Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn Trần Tử Nhiễm rồi nói với Tống Ngưng Y bằng giọng bất lực: “Đã thanh toán xong rồi sao?”“Đã thanh toán xong rồi.” Tống Ngưng Y hơi chột dạ, bởi vì có người thanh toán cho các cô.Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Vậy chúng ta cũng về thôi.”“Thiên Trường, tớ không say, tớ vẫn muốn uống tiếp.”Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Trần Tử Nhiễm mà chỉ dặn dò những người còn lại mấy câu, nhóm người cùng nhau đi ra ngoài.Đi đến cửa quán bar Di Lí, Thẩm Thiên Trường dặn Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, cô đưa Tiểu Nhiễm về thì đưa cả đàn anh về luôn nhé.”WebTru yenOn linez. com“Anh tự về là được rồi.” Ninh Trạch Tây lên tiếng.“Chúng tôi cũng có thể tự về được.” Tôn Vũ Hinh và Văn Tình Tình cũng tiếp lời, hai người đều đã lấy chồng, đều có chồng đến đón.“Được, vậy mọi người chú ý an toàn, về đến nhà nhớ vào nhóm thông báo nhé.”Thẩm Thiên Trường thấy mọi người đều có sắp xếp ổn thỏa thì cũng yên tâm.“Tổng Giám đốc Thẩm, chị đi về bằng cách nào?” Tống Ngưng Y hỏi Thẩm Thiên Trường.Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường bỗng trở nên dịu dàng: “Tôi về với bạn trai tôi.”Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời, Tống Ngưng Y đã nhìn thấy một bóng người dong dỏng cao đang đi từ trong quán bar Di Lí về phía bọn họ. Mãi cho đến khi người đó đến gần Tống Ngưng Y mới nhìn rõ được khuôn mặt hoàn hảo của anh. Tống Ngưng Y âm thầm kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ với một tấm ảnh góc nghiêng mà người đàn ông này có thể giành được giải quán quân trong cuộc bình chọn trên mạng ngày trước rồi.Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Vũ Hinh và Văn Tình Tình nhìn thấy khuôn mặt ngoài đời thật của Lục Chi Cửu, nét mặt của họ cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Thẩm Thiên Trường nói rồi muốn đứng dậy nhưng Lục Chi Cửu lại không định dễ dàng tha cho cô. Anh đưa tay giữ chặt eo cô, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, anh chỉ dùng một tay là đã có thể dễ dàng kéo cô về phía trước, vừa khéo có thể hôn lên môi cô.
Tuy rằng hành động này của anh nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thiên Trường nhưng cô cũng tốt bụng hé răng phối hợp với anh, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh.
Hai người hôn nhau trong bóng tối, nằm đè lên nhau khiến căn phòng lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng.
Rất lâu sau đó.
Trong khoảnh khắc cảm tính sắp vượt qua lý trí, Lục Chi Cửu buông Thẩm Thiên Trường ra, liếc thấy bóng người biến mất ngoài cửa phòng, sự âm u lạnh lẽo tích tụ trong lòng Lục Chi Cửu trước đó cũng tan biến, khuôn mặt để lộ ra nụ cười.
Thẩm Thiên Trường hơi chìm đắm trong nụ cười này của anh, cô vuốt nhẹ lên khóe môi anh: “Ngoan ngoãn đợi em.”
Cô đứng dậy đi dép cao gót rồi trở về phòng King 101, hoàn toàn không quan tâm đến khoé môi cứng đờ của người đàn ông khi cô nói ra bốn chữ “ngoan ngoãn đợi em.”
Về đến phòng, Văn Tình Tình của bộ phận hành chính và Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đang ngồi trên chiếc ghế cao trong góc hát chung một bản tình ca, Ninh Trạch Tây ngồi trên xô pha vừa xem điện thoại vừa cầm ly rượu chưa uống hết một nửa, còn Trần Tử Nhiễm chắc là đã được Tống Ngưng Y đưa vào nhà vệ sinh để nôn rồi.
Thẩm Thiên Trường đi đến cạnh xô pha rồi rót hết chỗ rượu còn lại trong chai ở trên bàn vào ly. Đang định ngửa đầu uống cạn thì thấy Ninh Trạch Tây nhìn về phía mình. Cô mỉm cười rồi giơ ly rượu về phía anh ta: “Đàn anh, sau này phải làm phiền đàn anh nhiều hơn rồi.”
Không rõ là trong mắt Ninh Trạch Tây có cảm xúc gì, anh ta cũng nâng ly rượu lên mỉm cười đáp lại rồi uống hết chỗ rượu còn lại trong ly.
Lúc Thẩm Thiên Trường uống hết ly rượu cũng là lúc Tống Ngưng Y dìu Trần Tử Nhiễm ra khỏi nhà vệ sinh. Trần Tử Nhiễm dựa vào người Tống Ngưng Y, đôi mắt mơ màng nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngồi trên xô pha rồi lảo đảo bước đến ôm chặt lấy cô.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn Trần Tử Nhiễm rồi nói với Tống Ngưng Y bằng giọng bất lực: “Đã thanh toán xong rồi sao?”
“Đã thanh toán xong rồi.” Tống Ngưng Y hơi chột dạ, bởi vì có người thanh toán cho các cô.
Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Vậy chúng ta cũng về thôi.”
“Thiên Trường, tớ không say, tớ vẫn muốn uống tiếp.”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Trần Tử Nhiễm mà chỉ dặn dò những người còn lại mấy câu, nhóm người cùng nhau đi ra ngoài.
Đi đến cửa quán bar Di Lí, Thẩm Thiên Trường dặn Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, cô đưa Tiểu Nhiễm về thì đưa cả đàn anh về luôn nhé.”
WebTru yenOn linez. com
“Anh tự về là được rồi.” Ninh Trạch Tây lên tiếng.
“Chúng tôi cũng có thể tự về được.” Tôn Vũ Hinh và Văn Tình Tình cũng tiếp lời, hai người đều đã lấy chồng, đều có chồng đến đón.
“Được, vậy mọi người chú ý an toàn, về đến nhà nhớ vào nhóm thông báo nhé.”
Thẩm Thiên Trường thấy mọi người đều có sắp xếp ổn thỏa thì cũng yên tâm.
“Tổng Giám đốc Thẩm, chị đi về bằng cách nào?” Tống Ngưng Y hỏi Thẩm Thiên Trường.
Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường bỗng trở nên dịu dàng: “Tôi về với bạn trai tôi.”
Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời, Tống Ngưng Y đã nhìn thấy một bóng người dong dỏng cao đang đi từ trong quán bar Di Lí về phía bọn họ. Mãi cho đến khi người đó đến gần Tống Ngưng Y mới nhìn rõ được khuôn mặt hoàn hảo của anh. Tống Ngưng Y âm thầm kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ với một tấm ảnh góc nghiêng mà người đàn ông này có thể giành được giải quán quân trong cuộc bình chọn trên mạng ngày trước rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Vũ Hinh và Văn Tình Tình nhìn thấy khuôn mặt ngoài đời thật của Lục Chi Cửu, nét mặt của họ cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Thẩm Thiên Trường nói rồi muốn đứng dậy nhưng Lục Chi Cửu lại không định dễ dàng tha cho cô. Anh đưa tay giữ chặt eo cô, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, anh chỉ dùng một tay là đã có thể dễ dàng kéo cô về phía trước, vừa khéo có thể hôn lên môi cô.Tuy rằng hành động này của anh nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thiên Trường nhưng cô cũng tốt bụng hé răng phối hợp với anh, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh.Hai người hôn nhau trong bóng tối, nằm đè lên nhau khiến căn phòng lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng.Rất lâu sau đó.Trong khoảnh khắc cảm tính sắp vượt qua lý trí, Lục Chi Cửu buông Thẩm Thiên Trường ra, liếc thấy bóng người biến mất ngoài cửa phòng, sự âm u lạnh lẽo tích tụ trong lòng Lục Chi Cửu trước đó cũng tan biến, khuôn mặt để lộ ra nụ cười.Thẩm Thiên Trường hơi chìm đắm trong nụ cười này của anh, cô vuốt nhẹ lên khóe môi anh: “Ngoan ngoãn đợi em.”Cô đứng dậy đi dép cao gót rồi trở về phòng King 101, hoàn toàn không quan tâm đến khoé môi cứng đờ của người đàn ông khi cô nói ra bốn chữ “ngoan ngoãn đợi em.”Về đến phòng, Văn Tình Tình của bộ phận hành chính và Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đang ngồi trên chiếc ghế cao trong góc hát chung một bản tình ca, Ninh Trạch Tây ngồi trên xô pha vừa xem điện thoại vừa cầm ly rượu chưa uống hết một nửa, còn Trần Tử Nhiễm chắc là đã được Tống Ngưng Y đưa vào nhà vệ sinh để nôn rồi.Thẩm Thiên Trường đi đến cạnh xô pha rồi rót hết chỗ rượu còn lại trong chai ở trên bàn vào ly. Đang định ngửa đầu uống cạn thì thấy Ninh Trạch Tây nhìn về phía mình. Cô mỉm cười rồi giơ ly rượu về phía anh ta: “Đàn anh, sau này phải làm phiền đàn anh nhiều hơn rồi.”Không rõ là trong mắt Ninh Trạch Tây có cảm xúc gì, anh ta cũng nâng ly rượu lên mỉm cười đáp lại rồi uống hết chỗ rượu còn lại trong ly.Lúc Thẩm Thiên Trường uống hết ly rượu cũng là lúc Tống Ngưng Y dìu Trần Tử Nhiễm ra khỏi nhà vệ sinh. Trần Tử Nhiễm dựa vào người Tống Ngưng Y, đôi mắt mơ màng nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngồi trên xô pha rồi lảo đảo bước đến ôm chặt lấy cô.Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn Trần Tử Nhiễm rồi nói với Tống Ngưng Y bằng giọng bất lực: “Đã thanh toán xong rồi sao?”“Đã thanh toán xong rồi.” Tống Ngưng Y hơi chột dạ, bởi vì có người thanh toán cho các cô.Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Vậy chúng ta cũng về thôi.”“Thiên Trường, tớ không say, tớ vẫn muốn uống tiếp.”Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Trần Tử Nhiễm mà chỉ dặn dò những người còn lại mấy câu, nhóm người cùng nhau đi ra ngoài.Đi đến cửa quán bar Di Lí, Thẩm Thiên Trường dặn Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, cô đưa Tiểu Nhiễm về thì đưa cả đàn anh về luôn nhé.”WebTru yenOn linez. com“Anh tự về là được rồi.” Ninh Trạch Tây lên tiếng.“Chúng tôi cũng có thể tự về được.” Tôn Vũ Hinh và Văn Tình Tình cũng tiếp lời, hai người đều đã lấy chồng, đều có chồng đến đón.“Được, vậy mọi người chú ý an toàn, về đến nhà nhớ vào nhóm thông báo nhé.”Thẩm Thiên Trường thấy mọi người đều có sắp xếp ổn thỏa thì cũng yên tâm.“Tổng Giám đốc Thẩm, chị đi về bằng cách nào?” Tống Ngưng Y hỏi Thẩm Thiên Trường.Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường bỗng trở nên dịu dàng: “Tôi về với bạn trai tôi.”Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời, Tống Ngưng Y đã nhìn thấy một bóng người dong dỏng cao đang đi từ trong quán bar Di Lí về phía bọn họ. Mãi cho đến khi người đó đến gần Tống Ngưng Y mới nhìn rõ được khuôn mặt hoàn hảo của anh. Tống Ngưng Y âm thầm kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ với một tấm ảnh góc nghiêng mà người đàn ông này có thể giành được giải quán quân trong cuộc bình chọn trên mạng ngày trước rồi.Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Vũ Hinh và Văn Tình Tình nhìn thấy khuôn mặt ngoài đời thật của Lục Chi Cửu, nét mặt của họ cũng hiện lên sự kinh ngạc.