Tác giả:

Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn…

Chương 604

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Chương 604Triệu Nam Thiên sững sờ, sau đó giẫm lên thảm lông dê bước lên lầu ba.Nói đến cũng hơi buồn cười, anh ở đây gần nửa tháng, số lần đi lên tầng lầu có thể đếm bằng đầu ngón tay.Bây giờ vất vả lắm mới được quang minh chính đại đi lên đó, thế nhưng lại ở trong tình huống này.Căn phòng vẫn ấm áp như cũ, không khí tràn ngập hương thơm xộc vào mũi, tủ quần áo vốn dĩ gọn gàng bị cô lục tung giờ có hơi lộn xộn.Tô Mục Tuyết đang sửa sang lại quần áo, nghe thấy phía sau có động tĩnh, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Đem vali đến đây giúp em.”Triệu Nam Thiên nhón chân kéo chiếc vali từ trên cao xuống.Nhìn Tô Mục Tuyết bận rộn, bỗng nhiên anh cảm thấy áy náy, nếu không phải bởi vì mình, thì làm sao cô lại bị dì Đào đuổi ra ngoài.Đường đường là cô chủ nhà họ Tô làm sao có thể lưu lạc tới vùng nông thôn này.Bỗng nhiên Triệu Nam Thiên tự trách bản thân mình. Nếu không phải do đi theo anh, thì không cần nói đến làm bà chủ nhà họ Ngụy, chỉ cần hòa giải với Từ Hoa Dương thì tình cảnh của Tô Mục Tuyết cũng tốt hơn so với bây giờ rất nhiều.Tô Mục Tuyết phát hiện ra sự trầm lặng phía sau mình, thoáng quay đầu nhìn qua.Chỉ cần liếc mắt Tô Mục Tuyết cũng nhìn thấu tâm tư của Triệu Nam Thiên: “Anh đừng nghĩ nhiều, tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến anh. Cho dù không có anh, em cũng sẽ không thỏa hiệp với dì Đào.”Lời này của Tô Mục Tuyết có hơi nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không phải vì Triệu Nam Thiên, cô cũng sẽ không có dũng khí phản kháng lại người có thủ đoạn cứng rắn như dì Đào.Tuy cảm giác tự do khi được giải thoát khỏi lồng giam làm cô hưng phấn lạ kỳ, nhưng sự mờ mịt đối với tương lai lại khiến cô có chút hụt hẫng.Bố cô còn đang ở trạng thái hôn mê, cổ phần của cô lại bị dì Đào nắm giữ.Phó giám đốc tập đoàn nhà họ Tô, nghe có vẻ hay ho nhưng trên thực tế chẳng khác gì đi làm thuê cho người khác.Tập đoàn đang trong tình thế nguy hiểm, vị trí của cô trong nội bộ công ty càng trở nên khó khăn hơn.Muốn sử dụng nguồn tài chính trên trăm tỷ cần phải có chữ kí của dì Đào mới có hiệu lực. Bất luận công ty có ra quyết sách gì cũng phải có mặt dì Đào mới có thể thông qua.Phó giám đốc thật ra chỉ là một chức vụ hữu danh vô thực, mọi nhất cử nhất động lúc ở công ty đều có người giám sát, hay nói cách khác không khác gì một con rối.Bây giờ ngay cả biệt thự mà bố đã cho cô cũng vướng phải lệnh cưỡng chế thu hồi, tất cả đều đang ép cô phải nhượng bộ.Hoặc là cúi đầu trước nhà họ Ngụy, hoặc là giải hòa với Từ Hoa Dương, hoặc là chấp nhận người đàn ông mà dì Đào sắp xếp.Nói tóm lại chính là không cho phép cô thoát khỏi sự khống chế này.Đây có lẽ chỉ là bước đầu tiên. Nói không chừng một ngày nào đó chức vụ Phó giám đốc cũng bị bãi bỏ, đến lúc đó cô lại chẳng biết phải đi về nơi đâu?Tô Mục Tuyết trước kia không dám kháng cự, giờ đây cô lại có tâm lý muốn phản lại. Dì Đào càng áp bức cô lại càng phản kháng kịch liệt.Bà ta bắt cô phải cúi đầu trước nhà họ Ngụy, cô nhất quyết không làm!Bà ta bắt cô phải làm hòa với Từ Hoa Dương, cô nhất quyết không làm!

Chương 604

Triệu Nam Thiên sững sờ, sau đó giẫm lên thảm lông dê bước lên lầu ba.

Nói đến cũng hơi buồn cười, anh ở đây gần nửa tháng, số lần đi lên tầng lầu có thể đếm bằng đầu ngón tay.

Bây giờ vất vả lắm mới được quang minh chính đại đi lên đó, thế nhưng lại ở trong tình huống này.

Căn phòng vẫn ấm áp như cũ, không khí tràn ngập hương thơm xộc vào mũi, tủ quần áo vốn dĩ gọn gàng bị cô lục tung giờ có hơi lộn xộn.

Tô Mục Tuyết đang sửa sang lại quần áo, nghe thấy phía sau có động tĩnh, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Đem vali đến đây giúp em.”

Triệu Nam Thiên nhón chân kéo chiếc vali từ trên cao xuống.

Nhìn Tô Mục Tuyết bận rộn, bỗng nhiên anh cảm thấy áy náy, nếu không phải bởi vì mình, thì làm sao cô lại bị dì Đào đuổi ra ngoài.

Đường đường là cô chủ nhà họ Tô làm sao có thể lưu lạc tới vùng nông thôn này.

Bỗng nhiên Triệu Nam Thiên tự trách bản thân mình. Nếu không phải do đi theo anh, thì không cần nói đến làm bà chủ nhà họ Ngụy, chỉ cần hòa giải với Từ Hoa Dương thì tình cảnh của Tô Mục Tuyết cũng tốt hơn so với bây giờ rất nhiều.

Tô Mục Tuyết phát hiện ra sự trầm lặng phía sau mình, thoáng quay đầu nhìn qua.

Chỉ cần liếc mắt Tô Mục Tuyết cũng nhìn thấu tâm tư của Triệu Nam Thiên: “Anh đừng nghĩ nhiều, tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến anh. Cho dù không có anh, em cũng sẽ không thỏa hiệp với dì Đào.”

Lời này của Tô Mục Tuyết có hơi nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không phải vì Triệu Nam Thiên, cô cũng sẽ không có dũng khí phản kháng lại người có thủ đoạn cứng rắn như dì Đào.

Tuy cảm giác tự do khi được giải thoát khỏi lồng giam làm cô hưng phấn lạ kỳ, nhưng sự mờ mịt đối với tương lai lại khiến cô có chút hụt hẫng.

Bố cô còn đang ở trạng thái hôn mê, cổ phần của cô lại bị dì Đào nắm giữ.

Phó giám đốc tập đoàn nhà họ Tô, nghe có vẻ hay ho nhưng trên thực tế chẳng khác gì đi làm thuê cho người khác.

Tập đoàn đang trong tình thế nguy hiểm, vị trí của cô trong nội bộ công ty càng trở nên khó khăn hơn.

Muốn sử dụng nguồn tài chính trên trăm tỷ cần phải có chữ kí của dì Đào mới có hiệu lực. Bất luận công ty có ra quyết sách gì cũng phải có mặt dì Đào mới có thể thông qua.

Phó giám đốc thật ra chỉ là một chức vụ hữu danh vô thực, mọi nhất cử nhất động lúc ở công ty đều có người giám sát, hay nói cách khác không khác gì một con rối.

Bây giờ ngay cả biệt thự mà bố đã cho cô cũng vướng phải lệnh cưỡng chế thu hồi, tất cả đều đang ép cô phải nhượng bộ.

Hoặc là cúi đầu trước nhà họ Ngụy, hoặc là giải hòa với Từ Hoa Dương, hoặc là chấp nhận người đàn ông mà dì Đào sắp xếp.

Nói tóm lại chính là không cho phép cô thoát khỏi sự khống chế này.

Đây có lẽ chỉ là bước đầu tiên. Nói không chừng một ngày nào đó chức vụ Phó giám đốc cũng bị bãi bỏ, đến lúc đó cô lại chẳng biết phải đi về nơi đâu?

Tô Mục Tuyết trước kia không dám kháng cự, giờ đây cô lại có tâm lý muốn phản lại. Dì Đào càng áp bức cô lại càng phản kháng kịch liệt.

Bà ta bắt cô phải cúi đầu trước nhà họ Ngụy, cô nhất quyết không làm!

Bà ta bắt cô phải làm hòa với Từ Hoa Dương, cô nhất quyết không làm!

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Chương 604Triệu Nam Thiên sững sờ, sau đó giẫm lên thảm lông dê bước lên lầu ba.Nói đến cũng hơi buồn cười, anh ở đây gần nửa tháng, số lần đi lên tầng lầu có thể đếm bằng đầu ngón tay.Bây giờ vất vả lắm mới được quang minh chính đại đi lên đó, thế nhưng lại ở trong tình huống này.Căn phòng vẫn ấm áp như cũ, không khí tràn ngập hương thơm xộc vào mũi, tủ quần áo vốn dĩ gọn gàng bị cô lục tung giờ có hơi lộn xộn.Tô Mục Tuyết đang sửa sang lại quần áo, nghe thấy phía sau có động tĩnh, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Đem vali đến đây giúp em.”Triệu Nam Thiên nhón chân kéo chiếc vali từ trên cao xuống.Nhìn Tô Mục Tuyết bận rộn, bỗng nhiên anh cảm thấy áy náy, nếu không phải bởi vì mình, thì làm sao cô lại bị dì Đào đuổi ra ngoài.Đường đường là cô chủ nhà họ Tô làm sao có thể lưu lạc tới vùng nông thôn này.Bỗng nhiên Triệu Nam Thiên tự trách bản thân mình. Nếu không phải do đi theo anh, thì không cần nói đến làm bà chủ nhà họ Ngụy, chỉ cần hòa giải với Từ Hoa Dương thì tình cảnh của Tô Mục Tuyết cũng tốt hơn so với bây giờ rất nhiều.Tô Mục Tuyết phát hiện ra sự trầm lặng phía sau mình, thoáng quay đầu nhìn qua.Chỉ cần liếc mắt Tô Mục Tuyết cũng nhìn thấu tâm tư của Triệu Nam Thiên: “Anh đừng nghĩ nhiều, tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến anh. Cho dù không có anh, em cũng sẽ không thỏa hiệp với dì Đào.”Lời này của Tô Mục Tuyết có hơi nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không phải vì Triệu Nam Thiên, cô cũng sẽ không có dũng khí phản kháng lại người có thủ đoạn cứng rắn như dì Đào.Tuy cảm giác tự do khi được giải thoát khỏi lồng giam làm cô hưng phấn lạ kỳ, nhưng sự mờ mịt đối với tương lai lại khiến cô có chút hụt hẫng.Bố cô còn đang ở trạng thái hôn mê, cổ phần của cô lại bị dì Đào nắm giữ.Phó giám đốc tập đoàn nhà họ Tô, nghe có vẻ hay ho nhưng trên thực tế chẳng khác gì đi làm thuê cho người khác.Tập đoàn đang trong tình thế nguy hiểm, vị trí của cô trong nội bộ công ty càng trở nên khó khăn hơn.Muốn sử dụng nguồn tài chính trên trăm tỷ cần phải có chữ kí của dì Đào mới có hiệu lực. Bất luận công ty có ra quyết sách gì cũng phải có mặt dì Đào mới có thể thông qua.Phó giám đốc thật ra chỉ là một chức vụ hữu danh vô thực, mọi nhất cử nhất động lúc ở công ty đều có người giám sát, hay nói cách khác không khác gì một con rối.Bây giờ ngay cả biệt thự mà bố đã cho cô cũng vướng phải lệnh cưỡng chế thu hồi, tất cả đều đang ép cô phải nhượng bộ.Hoặc là cúi đầu trước nhà họ Ngụy, hoặc là giải hòa với Từ Hoa Dương, hoặc là chấp nhận người đàn ông mà dì Đào sắp xếp.Nói tóm lại chính là không cho phép cô thoát khỏi sự khống chế này.Đây có lẽ chỉ là bước đầu tiên. Nói không chừng một ngày nào đó chức vụ Phó giám đốc cũng bị bãi bỏ, đến lúc đó cô lại chẳng biết phải đi về nơi đâu?Tô Mục Tuyết trước kia không dám kháng cự, giờ đây cô lại có tâm lý muốn phản lại. Dì Đào càng áp bức cô lại càng phản kháng kịch liệt.Bà ta bắt cô phải cúi đầu trước nhà họ Ngụy, cô nhất quyết không làm!Bà ta bắt cô phải làm hòa với Từ Hoa Dương, cô nhất quyết không làm!

Chương 604