Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn…
Chương 647
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Chương 647…Bên kia, Từ Hoa Dương nhìn chùm chìa khóa trên bàn, trong lòng có chút không vui.Khi đó gửi chìa khoá đi, một là vì một số ý nghĩ bỉ ổi đen tối, hai là vì muốn chia rẽ tình cảm giữa hai người.Đồng thời cũng muốn nói với Tô Mục Tuyết rằng Triệu Nam Thiên thậm chí còn không thể cho cô một ngôi nhà tử tế thì có bản lĩnh gì để mang lại hạnh phúc cho cô trong tương lai?Kết quả không ngờ tới, chưa đến buổi trưa, chìa khóa đã bị gửi lại rồi.Anh ta không thể hiểu được, với thủ đoạn của dì Đào, bây giờ ngôi nhà đó với Tô Mục Tuyết mà nói hoàn toàn là một món quà trong lúc hoạn nạn, tại sao cô lại không chấp nhận chứ?Anh ta nghi ngờ, gọi điện thoại.Bên Tô Mục Tuyết phải mất một lúc lâu mới kết nối được: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc bận.”“Không sao, vừa nãy thư ký nói với tôi rằng em trả lại chìa khóa hả?”“Vâng, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi đã tìm được chỗ ở.”“Tìm được rồi sao? Ở đâu?”“Triệu Nam Thiên có một căn nhà cũ ở vùng Giang Bắc. Căn nhà còn khá rộng rãi. Tôi chuyển đến ở tạm mấy hôm.”Từ Hoa Dương gần như nhảy dựng lên: “Vùng Giang Bắc? Tô Mục Tuyết, em có nhầm không vậy, nơi đó là nơi ma quỷ nào chứ? Làm sao mà em có thể sống ở nơi như vậy được? Dì Đào có biết không? Không được, tôi không đồng ý!”Tô Mục Tuyết nhắc nhở qua điện thoại: “Hoa Dương, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng ta. Chuyện này là do tôi và Triệu Nam Thiên quyết định. Bà ta không quản được, và anh cũng vậy.”Từ Hoa Dương vội vàng xin lỗi: “Tôi không có ý đó.”“Tôi biết, anh không cần giải thích.”“Emkhông biết, em hoàn toàn không biết những người sống ở vùng Giang Bắc là những người như thế nào đâu. Những người sống ở đó đều là những con ma nghèo, côn đồ, vô lại, đều là những người thấp hèn! Làm sao mà em có thể sống ở một nơi như vậy chứ?”Tô Mục Tuyết cau mày: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như anh cũng là người vùng Giang Bắc đúng không?”Từ Hoa Dương sững sờ tại chỗ, Tô Mục Tuyết nói không sai, anh ta quả thực xuất thân từ vùng Giang Bắc, đây cũng là điều cuối cùng anh ta không muốn nhắc đến với bất kỳ ai.Trong những năm qua, đặc biệt là sau khi thành công trong sự nghiệp, anh ta vẫn luôn cố tình né tránh vấn đề này.Thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng sắp quên, sau lời nhắc nhở của Tô Mục Tuyết, anh ta mới nhớ ra rằng mình cũng như Triệu Nam Thiên, cũng là người có xuất thân từ vùng Giang Bắc.Từ Hoa Dương sững người một lúc rồi mới thừa nhận: “Đúng, không sai! Vậy nên tôi biết rõ hơn ai hết nơi đó rốt cuộc bẩn thỉu đến mức nào và người nơi đó vô liêm sỉ như thế nào!”Trong lòng Tô Mục Tuyết rất phiền chán, cô không giống như dì Đào, không có chính kiến dòng dõi quá mạnh.Cũng giống như năm đó, cô không hề vì xuất thân của Từ Hoa Dương mà coi thường anh ta.Ngược lại, bản thân anh ta đã từng cố gắng che giấu xuất thân của mình.Tô Mục Tuyết không hề phủ nhận rằng hoàn cảnh vùng Giang Bắc có chút tồi tàn, nhưng cũng không đến mức là không thể chịu đựng được như Từ Hoa Dương nói.Ngược lại, cô rất thích sự giản dị và nhiệt tình ở nơi đó.Phải nói đến lần trước ăn cơm ở dưới nhà Triệu Nam Thiên, ở lối đi có không ít hàng xóm đến chúc rượu.
Chương 647
…
Bên kia, Từ Hoa Dương nhìn chùm chìa khóa trên bàn, trong lòng có chút không vui.
Khi đó gửi chìa khoá đi, một là vì một số ý nghĩ bỉ ổi đen tối, hai là vì muốn chia rẽ tình cảm giữa hai người.
Đồng thời cũng muốn nói với Tô Mục Tuyết rằng Triệu Nam Thiên thậm chí còn không thể cho cô một ngôi nhà tử tế thì có bản lĩnh gì để mang lại hạnh phúc cho cô trong tương lai?
Kết quả không ngờ tới, chưa đến buổi trưa, chìa khóa đã bị gửi lại rồi.
Anh ta không thể hiểu được, với thủ đoạn của dì Đào, bây giờ ngôi nhà đó với Tô Mục Tuyết mà nói hoàn toàn là một món quà trong lúc hoạn nạn, tại sao cô lại không chấp nhận chứ?
Anh ta nghi ngờ, gọi điện thoại.
Bên Tô Mục Tuyết phải mất một lúc lâu mới kết nối được: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc bận.”
“Không sao, vừa nãy thư ký nói với tôi rằng em trả lại chìa khóa hả?”
“Vâng, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi đã tìm được chỗ ở.”
“Tìm được rồi sao? Ở đâu?”
“Triệu Nam Thiên có một căn nhà cũ ở vùng Giang Bắc. Căn nhà còn khá rộng rãi. Tôi chuyển đến ở tạm mấy hôm.”
Từ Hoa Dương gần như nhảy dựng lên: “Vùng Giang Bắc? Tô Mục Tuyết, em có nhầm không vậy, nơi đó là nơi ma quỷ nào chứ? Làm sao mà em có thể sống ở nơi như vậy được? Dì Đào có biết không? Không được, tôi không đồng ý!”
Tô Mục Tuyết nhắc nhở qua điện thoại: “Hoa Dương, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng ta. Chuyện này là do tôi và Triệu Nam Thiên quyết định. Bà ta không quản được, và anh cũng vậy.”
Từ Hoa Dương vội vàng xin lỗi: “Tôi không có ý đó.”
“Tôi biết, anh không cần giải thích.”
“Emkhông biết, em hoàn toàn không biết những người sống ở vùng Giang Bắc là những người như thế nào đâu. Những người sống ở đó đều là những con ma nghèo, côn đồ, vô lại, đều là những người thấp hèn! Làm sao mà em có thể sống ở một nơi như vậy chứ?”
Tô Mục Tuyết cau mày: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như anh cũng là người vùng Giang Bắc đúng không?”
Từ Hoa Dương sững sờ tại chỗ, Tô Mục Tuyết nói không sai, anh ta quả thực xuất thân từ vùng Giang Bắc, đây cũng là điều cuối cùng anh ta không muốn nhắc đến với bất kỳ ai.
Trong những năm qua, đặc biệt là sau khi thành công trong sự nghiệp, anh ta vẫn luôn cố tình né tránh vấn đề này.
Thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng sắp quên, sau lời nhắc nhở của Tô Mục Tuyết, anh ta mới nhớ ra rằng mình cũng như Triệu Nam Thiên, cũng là người có xuất thân từ vùng Giang Bắc.
Từ Hoa Dương sững người một lúc rồi mới thừa nhận: “Đúng, không sai! Vậy nên tôi biết rõ hơn ai hết nơi đó rốt cuộc bẩn thỉu đến mức nào và người nơi đó vô liêm sỉ như thế nào!”
Trong lòng Tô Mục Tuyết rất phiền chán, cô không giống như dì Đào, không có chính kiến dòng dõi quá mạnh.
Cũng giống như năm đó, cô không hề vì xuất thân của Từ Hoa Dương mà coi thường anh ta.
Ngược lại, bản thân anh ta đã từng cố gắng che giấu xuất thân của mình.
Tô Mục Tuyết không hề phủ nhận rằng hoàn cảnh vùng Giang Bắc có chút tồi tàn, nhưng cũng không đến mức là không thể chịu đựng được như Từ Hoa Dương nói.
Ngược lại, cô rất thích sự giản dị và nhiệt tình ở nơi đó.
Phải nói đến lần trước ăn cơm ở dưới nhà Triệu Nam Thiên, ở lối đi có không ít hàng xóm đến chúc rượu.
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!Tác giả: KiềuTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. “Đừng khóc!” Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?” Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ” Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?” Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao? Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!” Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn… Chương 647…Bên kia, Từ Hoa Dương nhìn chùm chìa khóa trên bàn, trong lòng có chút không vui.Khi đó gửi chìa khoá đi, một là vì một số ý nghĩ bỉ ổi đen tối, hai là vì muốn chia rẽ tình cảm giữa hai người.Đồng thời cũng muốn nói với Tô Mục Tuyết rằng Triệu Nam Thiên thậm chí còn không thể cho cô một ngôi nhà tử tế thì có bản lĩnh gì để mang lại hạnh phúc cho cô trong tương lai?Kết quả không ngờ tới, chưa đến buổi trưa, chìa khóa đã bị gửi lại rồi.Anh ta không thể hiểu được, với thủ đoạn của dì Đào, bây giờ ngôi nhà đó với Tô Mục Tuyết mà nói hoàn toàn là một món quà trong lúc hoạn nạn, tại sao cô lại không chấp nhận chứ?Anh ta nghi ngờ, gọi điện thoại.Bên Tô Mục Tuyết phải mất một lúc lâu mới kết nối được: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc bận.”“Không sao, vừa nãy thư ký nói với tôi rằng em trả lại chìa khóa hả?”“Vâng, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi đã tìm được chỗ ở.”“Tìm được rồi sao? Ở đâu?”“Triệu Nam Thiên có một căn nhà cũ ở vùng Giang Bắc. Căn nhà còn khá rộng rãi. Tôi chuyển đến ở tạm mấy hôm.”Từ Hoa Dương gần như nhảy dựng lên: “Vùng Giang Bắc? Tô Mục Tuyết, em có nhầm không vậy, nơi đó là nơi ma quỷ nào chứ? Làm sao mà em có thể sống ở nơi như vậy được? Dì Đào có biết không? Không được, tôi không đồng ý!”Tô Mục Tuyết nhắc nhở qua điện thoại: “Hoa Dương, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng ta. Chuyện này là do tôi và Triệu Nam Thiên quyết định. Bà ta không quản được, và anh cũng vậy.”Từ Hoa Dương vội vàng xin lỗi: “Tôi không có ý đó.”“Tôi biết, anh không cần giải thích.”“Emkhông biết, em hoàn toàn không biết những người sống ở vùng Giang Bắc là những người như thế nào đâu. Những người sống ở đó đều là những con ma nghèo, côn đồ, vô lại, đều là những người thấp hèn! Làm sao mà em có thể sống ở một nơi như vậy chứ?”Tô Mục Tuyết cau mày: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như anh cũng là người vùng Giang Bắc đúng không?”Từ Hoa Dương sững sờ tại chỗ, Tô Mục Tuyết nói không sai, anh ta quả thực xuất thân từ vùng Giang Bắc, đây cũng là điều cuối cùng anh ta không muốn nhắc đến với bất kỳ ai.Trong những năm qua, đặc biệt là sau khi thành công trong sự nghiệp, anh ta vẫn luôn cố tình né tránh vấn đề này.Thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng sắp quên, sau lời nhắc nhở của Tô Mục Tuyết, anh ta mới nhớ ra rằng mình cũng như Triệu Nam Thiên, cũng là người có xuất thân từ vùng Giang Bắc.Từ Hoa Dương sững người một lúc rồi mới thừa nhận: “Đúng, không sai! Vậy nên tôi biết rõ hơn ai hết nơi đó rốt cuộc bẩn thỉu đến mức nào và người nơi đó vô liêm sỉ như thế nào!”Trong lòng Tô Mục Tuyết rất phiền chán, cô không giống như dì Đào, không có chính kiến dòng dõi quá mạnh.Cũng giống như năm đó, cô không hề vì xuất thân của Từ Hoa Dương mà coi thường anh ta.Ngược lại, bản thân anh ta đã từng cố gắng che giấu xuất thân của mình.Tô Mục Tuyết không hề phủ nhận rằng hoàn cảnh vùng Giang Bắc có chút tồi tàn, nhưng cũng không đến mức là không thể chịu đựng được như Từ Hoa Dương nói.Ngược lại, cô rất thích sự giản dị và nhiệt tình ở nơi đó.Phải nói đến lần trước ăn cơm ở dưới nhà Triệu Nam Thiên, ở lối đi có không ít hàng xóm đến chúc rượu.