“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác…
Chương 279: Tớ chỉ muốn gặp anh ấy!
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Trần Tử Nhiễm gần như là người đầu tiên bùng nổ: “Thịnh Lam, mẹ kiếp rốt cuộc là chuyện gì đây!”Thịnh Lam theo bản năng quay đầu trợn mắt nhìn Trang Tĩnh: “Chẳng phải vừa rồi tôi đã bảo cô đổi rồi sao?!”Lúc này thứ trên màn hình vẫn đang tiếp tục phát, sau mấy tấm ảnh mập mờ, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh mấy tờ giấy ố vàng.Gần như là ngay tức khắc, Thẩm Thiên Trường nhận ra đó là cuốn nhật ký từng bị dán trên cột thông báo của trường Trung học Đức Nhĩ!Không ngờ cuốn nhật ký khiến cô như chìm vào bóng tối ấy lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, với phương thức rầm rộ khiến mọi người đều biết như thế này.Cảm giác như bị lăng trì trước công chúng, phẫn nộ, đau buồn, lạnh lẽo, chán ghét, xấu hổ.Biết bao cảm xúc đan xen vào nhau, nhanh chóng bao phủ Thẩm Thiên Trường.Lúc này Trần Tử Nhiễm cũng tức điên lên, cô không biết giữa Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Việt từng xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Thẩm Thiên Trường, càng không cho phép Thẩm Thiên Trường bị sỉ nhục như thế.Trần Tử Nhiễm lập tức chạy tới phòng phát video và đạp cửa ra, người phát video ngồi trong đó giật nảy mình, Trần Tử Nhiễm nhấc chiếc ghế bên cạnh lên quăng mạnh vào chiếc máy tính đang phát.Sau một tiếng “rầm”, màn chiếu màu trắng trong phòng hội nghị trở nên tối đen.Mà lúc này, xung quanh Thẩm Thiên Trường đã bị phóng viên vây kín.“Cô Thẩm, người đàn ông trên tấm hình vừa rồi có quan hệ thế nào với cô?”“Cô Thẩm, cô được nhà họ Thẩm nhận nuôi, trong nhật ký ghi rằng cô yêu anh trai của mình, người nhà họ Thẩm có biết những chuyện này không?”“Cô Thẩm, Lục Chi Cửu có biết mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này không, có phải cô đến với Lục Chi Cửu là vì mục đích nào khác không?“Cô Thẩm…”Ánh đèn flash trong phòng và những lời chất vấn ập về phía Thẩm Thiên Trường, Tống Ngưng Y cúi người bảo vệ cô, nhưng khó mà ngăn cản được.Trần Tử Nhiễm gần như là đấm đá loạn lên mới tách được những phóng viên bên ngoài ra, chen vào trước mặt Thẩm Thiên Trường.Lúc này Thẩm Thiên Trường lại hơi thẫn thờ, như thể còn đang trong cơn khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn lại.Trần Tử Nhiễm kéo Thẩm Thiên Trường, nói với Tống Ngưng Y bên cạnh: “Ngưng Y, cô chặn ở chỗ này, tôi đưa Thiên Trường đi trước.”Tống Ngưng Y nhanh tay vơ lấy mấy chai nước trên bàn hắt vào người đám phóng viên, những phóng viên đó vô thức lùi về sau mấy bước, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng tìm được khe hở, kéo Thẩm Thiên Trường sang phòng nghỉ bên cạnh. Nguồn: ngontinh hay.comTrần Tử Nhiễm khóa cửa lại, phóng viên bị chặn lại bên ngoài, rốt cuộc bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng lấy lại tinh thần, cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại ấy.Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người.Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Anh đang ở đâu?”Giọng nói của Lục Chi Cửu ở đầu bên kia rất bình thản: “Anh vừa tới công ty.”Nhưng rồi chỉ trong chớp nhoáng anh đã nhận thấy Thẩm Thiên Trường không bình thường: “Thẩm Thiên Trường, để anh tới tìm em.”Thẩm Thiên Trường bỗng nở nụ cười, nhưng lại hơi thê lương: “Không cần, anh chờ em, nhất định phải chờ em!”Thẩm Thiên Trường tắt máy, cô ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, ánh mắt yếu ớt, nước mắt gần như muốn tuôn trào: “Tiểu Nhiễm, tớ muốn gặp anh ấy, tớ chỉ muốn gặp anh ấy!”Trần Tử Nhiễm không kịp phản ứng: “Thiên Trường, cậu muốn gặp ai?”“Lục Chi Cửu, mau lên, đưa tớ đi gặp Lục Chi Cửu!”Bên kia, Lục Chi Cửu vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Thiên Trường, Tần Phong lập tức vào phòng Tổng Giám đốc.“Tổng Giám đốc Lục, đã xảy ra chuyện trong buổi họp báo giữa Thịnh Thiên và Thiên Nhiên.”Sắc mặt của Lục Chi Cửu lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt như hồ nước đóng băng.
Trần Tử Nhiễm gần như là người đầu tiên bùng nổ: “Thịnh Lam, mẹ kiếp rốt cuộc là chuyện gì đây!”
Thịnh Lam theo bản năng quay đầu trợn mắt nhìn Trang Tĩnh: “Chẳng phải vừa rồi tôi đã bảo cô đổi rồi sao?!”
Lúc này thứ trên màn hình vẫn đang tiếp tục phát, sau mấy tấm ảnh mập mờ, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh mấy tờ giấy ố vàng.
Gần như là ngay tức khắc, Thẩm Thiên Trường nhận ra đó là cuốn nhật ký từng bị dán trên cột thông báo của trường Trung học Đức Nhĩ!
Không ngờ cuốn nhật ký khiến cô như chìm vào bóng tối ấy lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, với phương thức rầm rộ khiến mọi người đều biết như thế này.
Cảm giác như bị lăng trì trước công chúng, phẫn nộ, đau buồn, lạnh lẽo, chán ghét, xấu hổ.
Biết bao cảm xúc đan xen vào nhau, nhanh chóng bao phủ Thẩm Thiên Trường.
Lúc này Trần Tử Nhiễm cũng tức điên lên, cô không biết giữa Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Việt từng xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Thẩm Thiên Trường, càng không cho phép Thẩm Thiên Trường bị sỉ nhục như thế.
Trần Tử Nhiễm lập tức chạy tới phòng phát video và đạp cửa ra, người phát video ngồi trong đó giật nảy mình, Trần Tử Nhiễm nhấc chiếc ghế bên cạnh lên quăng mạnh vào chiếc máy tính đang phát.
Sau một tiếng “rầm”, màn chiếu màu trắng trong phòng hội nghị trở nên tối đen.
Mà lúc này, xung quanh Thẩm Thiên Trường đã bị phóng viên vây kín.
“Cô Thẩm, người đàn ông trên tấm hình vừa rồi có quan hệ thế nào với cô?”
“Cô Thẩm, cô được nhà họ Thẩm nhận nuôi, trong nhật ký ghi rằng cô yêu anh trai của mình, người nhà họ Thẩm có biết những chuyện này không?”
“Cô Thẩm, Lục Chi Cửu có biết mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này không, có phải cô đến với Lục Chi Cửu là vì mục đích nào khác không?
“Cô Thẩm…”
Ánh đèn flash trong phòng và những lời chất vấn ập về phía Thẩm Thiên Trường, Tống Ngưng Y cúi người bảo vệ cô, nhưng khó mà ngăn cản được.
Trần Tử Nhiễm gần như là đấm đá loạn lên mới tách được những phóng viên bên ngoài ra, chen vào trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Lúc này Thẩm Thiên Trường lại hơi thẫn thờ, như thể còn đang trong cơn khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn lại.
Trần Tử Nhiễm kéo Thẩm Thiên Trường, nói với Tống Ngưng Y bên cạnh: “Ngưng Y, cô chặn ở chỗ này, tôi đưa Thiên Trường đi trước.”
Tống Ngưng Y nhanh tay vơ lấy mấy chai nước trên bàn hắt vào người đám phóng viên, những phóng viên đó vô thức lùi về sau mấy bước, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng tìm được khe hở, kéo Thẩm Thiên Trường sang phòng nghỉ bên cạnh. Nguồn: ngontinh hay.com
Trần Tử Nhiễm khóa cửa lại, phóng viên bị chặn lại bên ngoài, rốt cuộc bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng lấy lại tinh thần, cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại ấy.
Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Anh đang ở đâu?”
Giọng nói của Lục Chi Cửu ở đầu bên kia rất bình thản: “Anh vừa tới công ty.”
Nhưng rồi chỉ trong chớp nhoáng anh đã nhận thấy Thẩm Thiên Trường không bình thường: “Thẩm Thiên Trường, để anh tới tìm em.”
Thẩm Thiên Trường bỗng nở nụ cười, nhưng lại hơi thê lương: “Không cần, anh chờ em, nhất định phải chờ em!”
Thẩm Thiên Trường tắt máy, cô ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, ánh mắt yếu ớt, nước mắt gần như muốn tuôn trào: “Tiểu Nhiễm, tớ muốn gặp anh ấy, tớ chỉ muốn gặp anh ấy!”
Trần Tử Nhiễm không kịp phản ứng: “Thiên Trường, cậu muốn gặp ai?”
“Lục Chi Cửu, mau lên, đưa tớ đi gặp Lục Chi Cửu!”
Bên kia, Lục Chi Cửu vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Thiên Trường, Tần Phong lập tức vào phòng Tổng Giám đốc.
“Tổng Giám đốc Lục, đã xảy ra chuyện trong buổi họp báo giữa Thịnh Thiên và Thiên Nhiên.”
Sắc mặt của Lục Chi Cửu lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt như hồ nước đóng băng.
Thiên Trường Chi CửuTác giả: Nhĩ Đông Úy NhiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Ầm ầm ầm.” Bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Thành phố Vân vào tháng bảy, cứ sau mỗi buổi chiều nóng nực oi ả đều sẽ đón một chút se se lạnh. Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường quỳ trong vườn hoa đã tròn một tiếng đồng hồ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán cô xuống bờ vai trắng ngần nhỏ nhắn. Sau tiếng sấm vang rền, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng làm dịu đi cảm giác chỉ chực ngất của cô. “Thẩm Thiên Trường, bây giờ chị đã biết kết cục của việc ra tay đánh tôi chưa?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ đang cầm ô đứng cách đó không xa, nửa khuôn mặt đã sưng phồng lên như cái bánh bao cũng không che giấu được vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta. Cô nhìn nửa khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phồng đó của Thẩm Thiên Vũ bèn giả vờ như chỉ đang vô tình xoay xoay cổ tay của chính mình rồi nói một cách thờ ơ: “Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi cảm thấy cũng đáng lắm.” Thẩm Thiên Vũ nhìn động tác… Trần Tử Nhiễm gần như là người đầu tiên bùng nổ: “Thịnh Lam, mẹ kiếp rốt cuộc là chuyện gì đây!”Thịnh Lam theo bản năng quay đầu trợn mắt nhìn Trang Tĩnh: “Chẳng phải vừa rồi tôi đã bảo cô đổi rồi sao?!”Lúc này thứ trên màn hình vẫn đang tiếp tục phát, sau mấy tấm ảnh mập mờ, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh mấy tờ giấy ố vàng.Gần như là ngay tức khắc, Thẩm Thiên Trường nhận ra đó là cuốn nhật ký từng bị dán trên cột thông báo của trường Trung học Đức Nhĩ!Không ngờ cuốn nhật ký khiến cô như chìm vào bóng tối ấy lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, với phương thức rầm rộ khiến mọi người đều biết như thế này.Cảm giác như bị lăng trì trước công chúng, phẫn nộ, đau buồn, lạnh lẽo, chán ghét, xấu hổ.Biết bao cảm xúc đan xen vào nhau, nhanh chóng bao phủ Thẩm Thiên Trường.Lúc này Trần Tử Nhiễm cũng tức điên lên, cô không biết giữa Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Việt từng xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Thẩm Thiên Trường, càng không cho phép Thẩm Thiên Trường bị sỉ nhục như thế.Trần Tử Nhiễm lập tức chạy tới phòng phát video và đạp cửa ra, người phát video ngồi trong đó giật nảy mình, Trần Tử Nhiễm nhấc chiếc ghế bên cạnh lên quăng mạnh vào chiếc máy tính đang phát.Sau một tiếng “rầm”, màn chiếu màu trắng trong phòng hội nghị trở nên tối đen.Mà lúc này, xung quanh Thẩm Thiên Trường đã bị phóng viên vây kín.“Cô Thẩm, người đàn ông trên tấm hình vừa rồi có quan hệ thế nào với cô?”“Cô Thẩm, cô được nhà họ Thẩm nhận nuôi, trong nhật ký ghi rằng cô yêu anh trai của mình, người nhà họ Thẩm có biết những chuyện này không?”“Cô Thẩm, Lục Chi Cửu có biết mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này không, có phải cô đến với Lục Chi Cửu là vì mục đích nào khác không?“Cô Thẩm…”Ánh đèn flash trong phòng và những lời chất vấn ập về phía Thẩm Thiên Trường, Tống Ngưng Y cúi người bảo vệ cô, nhưng khó mà ngăn cản được.Trần Tử Nhiễm gần như là đấm đá loạn lên mới tách được những phóng viên bên ngoài ra, chen vào trước mặt Thẩm Thiên Trường.Lúc này Thẩm Thiên Trường lại hơi thẫn thờ, như thể còn đang trong cơn khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn lại.Trần Tử Nhiễm kéo Thẩm Thiên Trường, nói với Tống Ngưng Y bên cạnh: “Ngưng Y, cô chặn ở chỗ này, tôi đưa Thiên Trường đi trước.”Tống Ngưng Y nhanh tay vơ lấy mấy chai nước trên bàn hắt vào người đám phóng viên, những phóng viên đó vô thức lùi về sau mấy bước, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng tìm được khe hở, kéo Thẩm Thiên Trường sang phòng nghỉ bên cạnh. Nguồn: ngontinh hay.comTrần Tử Nhiễm khóa cửa lại, phóng viên bị chặn lại bên ngoài, rốt cuộc bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng lấy lại tinh thần, cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại ấy.Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người.Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Anh đang ở đâu?”Giọng nói của Lục Chi Cửu ở đầu bên kia rất bình thản: “Anh vừa tới công ty.”Nhưng rồi chỉ trong chớp nhoáng anh đã nhận thấy Thẩm Thiên Trường không bình thường: “Thẩm Thiên Trường, để anh tới tìm em.”Thẩm Thiên Trường bỗng nở nụ cười, nhưng lại hơi thê lương: “Không cần, anh chờ em, nhất định phải chờ em!”Thẩm Thiên Trường tắt máy, cô ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, ánh mắt yếu ớt, nước mắt gần như muốn tuôn trào: “Tiểu Nhiễm, tớ muốn gặp anh ấy, tớ chỉ muốn gặp anh ấy!”Trần Tử Nhiễm không kịp phản ứng: “Thiên Trường, cậu muốn gặp ai?”“Lục Chi Cửu, mau lên, đưa tớ đi gặp Lục Chi Cửu!”Bên kia, Lục Chi Cửu vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Thiên Trường, Tần Phong lập tức vào phòng Tổng Giám đốc.“Tổng Giám đốc Lục, đã xảy ra chuyện trong buổi họp báo giữa Thịnh Thiên và Thiên Nhiên.”Sắc mặt của Lục Chi Cửu lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt như hồ nước đóng băng.