01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp…
Chương 272
Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… Nhìn bộ dạng ngây ngốc của con trai, Ân Âm tha thiết nói: - "Mẹ đã từng nói nếu gặp phải người bắt nạt mình, con cũng đừng khách khí, cứ đánh trả, da thịt của những thần tiên kia dày, đánh không chết, nếu mà không đánh thắng, thì còn có mẹ ở đây. Mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng. Chỉ là con cần phải khôn ngoan, sau này phải lưu ý nhiều hơn một chút. Có có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không thể tự phụ, tự phụ sẽ bị che mờ mắt và cuối cùng sẽ khiến con rơi vào bẫy của người khác, thế đạo hiểm ác, sau này con phải hành động cẩn thận có biết không?"Tôn Ngộ Không gật đầu, nó cảm thấy lời mẹ nói đều đúng.Ân Âm kể ra chuyện mình đem tất cả đám thần tiên của thiên đình đánh một trận, sau đó lại ném bọn họ vào lò luyện đan."Mẹ, người thật lợi hại". - Tôn Ngộ Không ngưỡng mộ nhìn Ân Âm, trong lòng càng thêm ấm áp, thì ra khi nó bị bắt nạt cũng sẽ có người ra mặt giúp nó.Lúc này Ân Âm bỗng nhiên an tĩnh lại, tay cô run rẩy, nhẹ nhàng v**t v* mắt Tôn Ngộ Không, nghẹn ngào nói: - "Lúc đó trong lò luyện đan mắt con chắc là đau lắm".Tôn Ngộ Không hơi sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, nói với cô: - "Không đau đâu ạ". - nó cười rất sáng lạn, như thể lúc đó thật sự không đau.Nhưng lúc ấy rõ ràng Ân Âm nghe được tiếng kêu đau đớn kia.Thằng nhóc ngốc nghếch này.Ân Âm hít mũi, quên đi, cô cũng không muốn vạch trần.Tôn Ngộ Không trầm mặc một hồi lâu, hỏi: - "Mẹ, ngay lúc này người có thể ở bên cạnh con bao lâu nữa?"Ân Âm cắn môi, lúc lâu mới gian nan thốt ra hai chữ: - "Một năm"."Một năm ư". - Tôn Ngộ Không cụp mắt xuống, rồi lập tức cười nói: - "Một năm cũng rất dài". - Một năm có 365 ngày, rất dài, rất dài. Nó yên lặng niệm ở trong đầu.Một năm so với mấy trăm năm sao có thể dài được, nhưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói cho dù chỉ là một ngày cũng là vô cùng trân quý.Bởi vì điều đó sẽ cho nó biết, nó không phải cô đơn một mình, nó cũng có người che chở.Mặc dù Tôn Ngộ Không chẳng có cách nào ra khỏi chân núi Ngũ Hành, nhưng có Ân Âm, mẹ của nó, tất cả mọi thứ trong sinh mệnh điều trở nên khác biệt, không còn vẻ thiếu sức sống nữa.Tôn Ngộ Không đói bụng, Ân Âm sẽ hái trái ngọt nhất trên núi cho nó ăn. Nó khát nước Ân Âm sẽ dùng ấm đun nước đi lấy nước suối trong veo nhất về. Nó thấy nhàm chán tịch mịch, Ân Âm sẽ kể chuyện cho nó nghe...Không có rượu ngon, cũng không có quần áo sang trọng, thậm chí cũng không có tự do, bị nhốt dưới chân núi Ngũ Hành không thể động đậy, nhưng bởi vì có mẹ ở bên cạnh, Tôn Ngộ Không cảm thấy tất cả đều là tốt nhất, nó rất thích.Chỉ là thời gian trôi qua quá nhanh, một năm thoáng qua, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm, ngày mai sẽ là lúc Đường Tăng đi qua Ngũ Hành Sơn, niệm chú phá đá để Tôn Ngộ Không bái hắn làm sư phụ.Tôn Ngộ Không cũng biết đây là ngày cuối cùng, từ vài ngày trước tâm tình nó đã sa sút.Ân Âm đem quần áo đã làm xong đặt xuống, xoa cái đầu đầy lông của nó: - "Được rồi, không cần phải đau buồn, mẹ cũng không có rời đi, chỉ là tạm thời không có biện pháp gặp mặt mà thôi, hơn nữa rất nhanh mẹ sẽ lại xuất hiện"."Thật sao?" - Tôn Ngộ Không hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ là Ân Âm đang an ủi mình, nhưng để mẹ không lo lắng nó cũng giả vờ yên tâm."Đúng rồi, có một chuyện mẹ muốn nhắc nhở con". - Ân Âm nghĩ đến tình tiết tiếp theo, không nhịn được nói."Mẹ nói đi ạ"."Lúc trước mẹ đã nói cho con biết, khỉ nhỏ không thể tùy tiện đòi đồ của người xa lạ đúng không?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của con trai, Ân Âm tha thiết nói: - "Mẹ đã từng nói nếu gặp phải người bắt nạt mình, con cũng đừng khách khí, cứ đánh trả, da thịt của những thần tiên kia dày, đánh không chết, nếu mà không đánh thắng, thì còn có mẹ ở đây. Mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng. Chỉ là con cần phải khôn ngoan, sau này phải lưu ý nhiều hơn một chút. Có có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không thể tự phụ, tự phụ sẽ bị che mờ mắt và cuối cùng sẽ khiến con rơi vào bẫy của người khác, thế đạo hiểm ác, sau này con phải hành động cẩn thận có biết không?"
Tôn Ngộ Không gật đầu, nó cảm thấy lời mẹ nói đều đúng.
Ân Âm kể ra chuyện mình đem tất cả đám thần tiên của thiên đình đánh một trận, sau đó lại ném bọn họ vào lò luyện đan.
"Mẹ, người thật lợi hại". - Tôn Ngộ Không ngưỡng mộ nhìn Ân Âm, trong lòng càng thêm ấm áp, thì ra khi nó bị bắt nạt cũng sẽ có người ra mặt giúp nó.
Lúc này Ân Âm bỗng nhiên an tĩnh lại, tay cô run rẩy, nhẹ nhàng v**t v* mắt Tôn Ngộ Không, nghẹn ngào nói: - "Lúc đó trong lò luyện đan mắt con chắc là đau lắm".
Tôn Ngộ Không hơi sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, nói với cô: - "Không đau đâu ạ". - nó cười rất sáng lạn, như thể lúc đó thật sự không đau.
Nhưng lúc ấy rõ ràng Ân Âm nghe được tiếng kêu đau đớn kia.
Thằng nhóc ngốc nghếch này.
Ân Âm hít mũi, quên đi, cô cũng không muốn vạch trần.
Tôn Ngộ Không trầm mặc một hồi lâu, hỏi: - "Mẹ, ngay lúc này người có thể ở bên cạnh con bao lâu nữa?"
Ân Âm cắn môi, lúc lâu mới gian nan thốt ra hai chữ: - "Một năm".
"Một năm ư". - Tôn Ngộ Không cụp mắt xuống, rồi lập tức cười nói: - "Một năm cũng rất dài". - Một năm có 365 ngày, rất dài, rất dài. Nó yên lặng niệm ở trong đầu.
Một năm so với mấy trăm năm sao có thể dài được, nhưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói cho dù chỉ là một ngày cũng là vô cùng trân quý.
Bởi vì điều đó sẽ cho nó biết, nó không phải cô đơn một mình, nó cũng có người che chở.
Mặc dù Tôn Ngộ Không chẳng có cách nào ra khỏi chân núi Ngũ Hành, nhưng có Ân Âm, mẹ của nó, tất cả mọi thứ trong sinh mệnh điều trở nên khác biệt, không còn vẻ thiếu sức sống nữa.
Tôn Ngộ Không đói bụng, Ân Âm sẽ hái trái ngọt nhất trên núi cho nó ăn. Nó khát nước Ân Âm sẽ dùng ấm đun nước đi lấy nước suối trong veo nhất về. Nó thấy nhàm chán tịch mịch, Ân Âm sẽ kể chuyện cho nó nghe...
Không có rượu ngon, cũng không có quần áo sang trọng, thậm chí cũng không có tự do, bị nhốt dưới chân núi Ngũ Hành không thể động đậy, nhưng bởi vì có mẹ ở bên cạnh, Tôn Ngộ Không cảm thấy tất cả đều là tốt nhất, nó rất thích.
Chỉ là thời gian trôi qua quá nhanh, một năm thoáng qua, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm, ngày mai sẽ là lúc Đường Tăng đi qua Ngũ Hành Sơn, niệm chú phá đá để Tôn Ngộ Không bái hắn làm sư phụ.
Tôn Ngộ Không cũng biết đây là ngày cuối cùng, từ vài ngày trước tâm tình nó đã sa sút.
Ân Âm đem quần áo đã làm xong đặt xuống, xoa cái đầu đầy lông của nó: - "Được rồi, không cần phải đau buồn, mẹ cũng không có rời đi, chỉ là tạm thời không có biện pháp gặp mặt mà thôi, hơn nữa rất nhanh mẹ sẽ lại xuất hiện".
"Thật sao?" - Tôn Ngộ Không hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ là Ân Âm đang an ủi mình, nhưng để mẹ không lo lắng nó cũng giả vờ yên tâm.
"Đúng rồi, có một chuyện mẹ muốn nhắc nhở con". - Ân Âm nghĩ đến tình tiết tiếp theo, không nhịn được nói.
"Mẹ nói đi ạ".
"Lúc trước mẹ đã nói cho con biết, khỉ nhỏ không thể tùy tiện đòi đồ của người xa lạ đúng không?
Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… Nhìn bộ dạng ngây ngốc của con trai, Ân Âm tha thiết nói: - "Mẹ đã từng nói nếu gặp phải người bắt nạt mình, con cũng đừng khách khí, cứ đánh trả, da thịt của những thần tiên kia dày, đánh không chết, nếu mà không đánh thắng, thì còn có mẹ ở đây. Mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng. Chỉ là con cần phải khôn ngoan, sau này phải lưu ý nhiều hơn một chút. Có có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không thể tự phụ, tự phụ sẽ bị che mờ mắt và cuối cùng sẽ khiến con rơi vào bẫy của người khác, thế đạo hiểm ác, sau này con phải hành động cẩn thận có biết không?"Tôn Ngộ Không gật đầu, nó cảm thấy lời mẹ nói đều đúng.Ân Âm kể ra chuyện mình đem tất cả đám thần tiên của thiên đình đánh một trận, sau đó lại ném bọn họ vào lò luyện đan."Mẹ, người thật lợi hại". - Tôn Ngộ Không ngưỡng mộ nhìn Ân Âm, trong lòng càng thêm ấm áp, thì ra khi nó bị bắt nạt cũng sẽ có người ra mặt giúp nó.Lúc này Ân Âm bỗng nhiên an tĩnh lại, tay cô run rẩy, nhẹ nhàng v**t v* mắt Tôn Ngộ Không, nghẹn ngào nói: - "Lúc đó trong lò luyện đan mắt con chắc là đau lắm".Tôn Ngộ Không hơi sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, nói với cô: - "Không đau đâu ạ". - nó cười rất sáng lạn, như thể lúc đó thật sự không đau.Nhưng lúc ấy rõ ràng Ân Âm nghe được tiếng kêu đau đớn kia.Thằng nhóc ngốc nghếch này.Ân Âm hít mũi, quên đi, cô cũng không muốn vạch trần.Tôn Ngộ Không trầm mặc một hồi lâu, hỏi: - "Mẹ, ngay lúc này người có thể ở bên cạnh con bao lâu nữa?"Ân Âm cắn môi, lúc lâu mới gian nan thốt ra hai chữ: - "Một năm"."Một năm ư". - Tôn Ngộ Không cụp mắt xuống, rồi lập tức cười nói: - "Một năm cũng rất dài". - Một năm có 365 ngày, rất dài, rất dài. Nó yên lặng niệm ở trong đầu.Một năm so với mấy trăm năm sao có thể dài được, nhưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói cho dù chỉ là một ngày cũng là vô cùng trân quý.Bởi vì điều đó sẽ cho nó biết, nó không phải cô đơn một mình, nó cũng có người che chở.Mặc dù Tôn Ngộ Không chẳng có cách nào ra khỏi chân núi Ngũ Hành, nhưng có Ân Âm, mẹ của nó, tất cả mọi thứ trong sinh mệnh điều trở nên khác biệt, không còn vẻ thiếu sức sống nữa.Tôn Ngộ Không đói bụng, Ân Âm sẽ hái trái ngọt nhất trên núi cho nó ăn. Nó khát nước Ân Âm sẽ dùng ấm đun nước đi lấy nước suối trong veo nhất về. Nó thấy nhàm chán tịch mịch, Ân Âm sẽ kể chuyện cho nó nghe...Không có rượu ngon, cũng không có quần áo sang trọng, thậm chí cũng không có tự do, bị nhốt dưới chân núi Ngũ Hành không thể động đậy, nhưng bởi vì có mẹ ở bên cạnh, Tôn Ngộ Không cảm thấy tất cả đều là tốt nhất, nó rất thích.Chỉ là thời gian trôi qua quá nhanh, một năm thoáng qua, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm, ngày mai sẽ là lúc Đường Tăng đi qua Ngũ Hành Sơn, niệm chú phá đá để Tôn Ngộ Không bái hắn làm sư phụ.Tôn Ngộ Không cũng biết đây là ngày cuối cùng, từ vài ngày trước tâm tình nó đã sa sút.Ân Âm đem quần áo đã làm xong đặt xuống, xoa cái đầu đầy lông của nó: - "Được rồi, không cần phải đau buồn, mẹ cũng không có rời đi, chỉ là tạm thời không có biện pháp gặp mặt mà thôi, hơn nữa rất nhanh mẹ sẽ lại xuất hiện"."Thật sao?" - Tôn Ngộ Không hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ là Ân Âm đang an ủi mình, nhưng để mẹ không lo lắng nó cũng giả vờ yên tâm."Đúng rồi, có một chuyện mẹ muốn nhắc nhở con". - Ân Âm nghĩ đến tình tiết tiếp theo, không nhịn được nói."Mẹ nói đi ạ"."Lúc trước mẹ đã nói cho con biết, khỉ nhỏ không thể tùy tiện đòi đồ của người xa lạ đúng không?