01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp…
Chương 277
Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… "Hoang đường, hoang đường, quả thật quá hoang đường..." — Nghĩ đến chuyện bị đưa vào Sở Phong quán Đường Tăng bắt đầu hoảng hốt, hắn lẩm bẩm nói thẳng bọn họ làm vậy là không đúng, còn nói kinh văn để phân tích."Hòa thượng thối đừng nhiều lời, người đâu, bịt kín miệng hắn lại".Và thế là miệng của Đường Tăng bị bịt kín.Sau đó Đường Tăng lại tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện.Ví dụ như đám cướp trực tiếp đem những nữ nhân cướp được vào, ở trước mặt hắn c**ng b*c làm chuyện ô uế kia.Lại ví như trực tiếp g**t ch*t nam nhân đang phản kháng.Đường Tăng nhìn cảnh tượng này nội tâm tràn ngập khiếp sợ.Hắn chợt nhớ tới lời mình nói với Tôn Ngộ Không.Hắn đã mắng Tôn Ngộ Không, nói nó tàn nhẫn, không thể giết sáu tên cướp này, nhưng hôm nay sáu tên cướp này chưa chết, cũng vì bọn họ không chết nên những nữ nhân này bị khi nhục, còn có mấy nam nhân vì vậy mà chết.Nếu như lúc trước sáu tên cướp này chết thì có lẽ sự tình này sẽ không xảy ra.Vậy thì chuyện hắn khuyên Tôn Ngộ Không không nên giết sáu tên cướp này là đúng hay sai?Trong giờ khắc này tam quan của Đường Tăng bị ảnh hưởng nặng nề, khiến hắn bối rối.Đối với những gì đã xảy ra trước mắt, hắn muốn ngăn cản nhưng lại bất lực.Hắn nghĩ nếu Tôn Ngộ Không ở đây, nhất định sẽ có biện pháp, nhưng mà nó đã đi rồi.Đúng lúc này, Quy Công đến sơn trại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Tăng bị trói nằm ở trong góc.Hắn tiến tới nâng cằm Đường Tăng lên, nheo mắt lại đánh giá, lập tức gật đầu: — "Không tồi, không tồi, quả là một tên nam nhân rất tốt, nếu là hòa thượng thì càng tốt hơn, hòa thượng càng thêm sạch sẽ".Quy công và đám cướp kia mặc cả một phen, cuối cùng ra giá 100 lượng rồi giao dịch."Mau mang hắn đi, vừa vặn tối nay có một nhân vật lớn đến". — Quy Công vui vẻ nói.Vì thế dù Đường Tăng không muốn hắn vẫn bị người của Quy Công dẫn đến mang đi, rất nhanh đã đến Sở Phong quán, bị nhốt trong phòng, cửa cũng bị khóa, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.Từ khi Đường Tăng bị bắt đi một chút cũng không được ăn gì, bụng cũng đói khát, hắn dựa vào tường không ngừng hô: — "Ngộ Không, con ở đâu vậy?"Nhưng lúc này Tôn Ngôn Không đang bị Ân Âm mang theo đi ăn nhậu nên đương nhiên là không nghe được.Buổi tối cửa phòng lại mở ra, Đường Tăng còn chưa mở miệng đã có hai người ngăn hắn lại."Nhanh lên, vị đại nhân kia đến rồi, mau thay quần áo cho hắn".Đường Tăng giãy dụa nhưng sức lực không đủ, cuối cùng áo cà sa trên người bị lột xuống, thay vào một lớp lụa mỏng.Đường Tăng nhìn tấm lụa mỏng kia mà muốn choáng váng: — "Hoang đường, quá hoang đường"."Mau, mang hắn đi".Đường Tăng mặc trang phục mỏng manh, cứ như vậy bị đưa vào căn phòng hoa lệ khác, rồi bị ném lên giường.Trong phòng tràn ngập hương thơm.Không bao lâu, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé mập mạp, bởi vì uống rượu má hai má phiếm hồng đi tới, nhìn thấy mặt người trên giường đôi mắt trừng to, hô một tiếng "mỹ nhân" rối lập tức nhào tới..."A!" — Đúng lúc này trong rừng núi, Đường Tăng đang tựa vào bên cạnh gốc cây mạnh mẽ mở mắt ra, trên trán hắn đầy mồ hôi, ánh mắt còn có vẻ hoảng sợVừa rồi, vừa rồi...Hắn nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình ở trong núi, cho nên vừa rồi đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, chỉ là mộng thôi.Đường Tăng giơ tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn theo hướng Tôn Ngộ Không rời đi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta sai rồi sao?
"Hoang đường, hoang đường, quả thật quá hoang đường..." — Nghĩ đến chuyện bị đưa vào Sở Phong quán Đường Tăng bắt đầu hoảng hốt, hắn lẩm bẩm nói thẳng bọn họ làm vậy là không đúng, còn nói kinh văn để phân tích.
"Hòa thượng thối đừng nhiều lời, người đâu, bịt kín miệng hắn lại".
Và thế là miệng của Đường Tăng bị bịt kín.
Sau đó Đường Tăng lại tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như đám cướp trực tiếp đem những nữ nhân cướp được vào, ở trước mặt hắn c**ng b*c làm chuyện ô uế kia.
Lại ví như trực tiếp g**t ch*t nam nhân đang phản kháng.
Đường Tăng nhìn cảnh tượng này nội tâm tràn ngập khiếp sợ.
Hắn chợt nhớ tới lời mình nói với Tôn Ngộ Không.
Hắn đã mắng Tôn Ngộ Không, nói nó tàn nhẫn, không thể giết sáu tên cướp này, nhưng hôm nay sáu tên cướp này chưa chết, cũng vì bọn họ không chết nên những nữ nhân này bị khi nhục, còn có mấy nam nhân vì vậy mà chết.
Nếu như lúc trước sáu tên cướp này chết thì có lẽ sự tình này sẽ không xảy ra.
Vậy thì chuyện hắn khuyên Tôn Ngộ Không không nên giết sáu tên cướp này là đúng hay sai?
Trong giờ khắc này tam quan của Đường Tăng bị ảnh hưởng nặng nề, khiến hắn bối rối.
Đối với những gì đã xảy ra trước mắt, hắn muốn ngăn cản nhưng lại bất lực.
Hắn nghĩ nếu Tôn Ngộ Không ở đây, nhất định sẽ có biện pháp, nhưng mà nó đã đi rồi.
Đúng lúc này, Quy Công đến sơn trại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Tăng bị trói nằm ở trong góc.
Hắn tiến tới nâng cằm Đường Tăng lên, nheo mắt lại đánh giá, lập tức gật đầu: — "Không tồi, không tồi, quả là một tên nam nhân rất tốt, nếu là hòa thượng thì càng tốt hơn, hòa thượng càng thêm sạch sẽ".
Quy công và đám cướp kia mặc cả một phen, cuối cùng ra giá 100 lượng rồi giao dịch.
"Mau mang hắn đi, vừa vặn tối nay có một nhân vật lớn đến". — Quy Công vui vẻ nói.
Vì thế dù Đường Tăng không muốn hắn vẫn bị người của Quy Công dẫn đến mang đi, rất nhanh đã đến Sở Phong quán, bị nhốt trong phòng, cửa cũng bị khóa, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.
Từ khi Đường Tăng bị bắt đi một chút cũng không được ăn gì, bụng cũng đói khát, hắn dựa vào tường không ngừng hô: — "Ngộ Không, con ở đâu vậy?"
Nhưng lúc này Tôn Ngôn Không đang bị Ân Âm mang theo đi ăn nhậu nên đương nhiên là không nghe được.
Buổi tối cửa phòng lại mở ra, Đường Tăng còn chưa mở miệng đã có hai người ngăn hắn lại.
"Nhanh lên, vị đại nhân kia đến rồi, mau thay quần áo cho hắn".
Đường Tăng giãy dụa nhưng sức lực không đủ, cuối cùng áo cà sa trên người bị lột xuống, thay vào một lớp lụa mỏng.
Đường Tăng nhìn tấm lụa mỏng kia mà muốn choáng váng: — "Hoang đường, quá hoang đường".
"Mau, mang hắn đi".
Đường Tăng mặc trang phục mỏng manh, cứ như vậy bị đưa vào căn phòng hoa lệ khác, rồi bị ném lên giường.
Trong phòng tràn ngập hương thơm.
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé mập mạp, bởi vì uống rượu má hai má phiếm hồng đi tới, nhìn thấy mặt người trên giường đôi mắt trừng to, hô một tiếng "mỹ nhân" rối lập tức nhào tới...
"A!" — Đúng lúc này trong rừng núi, Đường Tăng đang tựa vào bên cạnh gốc cây mạnh mẽ mở mắt ra, trên trán hắn đầy mồ hôi, ánh mắt còn có vẻ hoảng sợ
Vừa rồi, vừa rồi...
Hắn nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình ở trong núi, cho nên vừa rồi đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, chỉ là mộng thôi.
Đường Tăng giơ tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn theo hướng Tôn Ngộ Không rời đi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… "Hoang đường, hoang đường, quả thật quá hoang đường..." — Nghĩ đến chuyện bị đưa vào Sở Phong quán Đường Tăng bắt đầu hoảng hốt, hắn lẩm bẩm nói thẳng bọn họ làm vậy là không đúng, còn nói kinh văn để phân tích."Hòa thượng thối đừng nhiều lời, người đâu, bịt kín miệng hắn lại".Và thế là miệng của Đường Tăng bị bịt kín.Sau đó Đường Tăng lại tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện.Ví dụ như đám cướp trực tiếp đem những nữ nhân cướp được vào, ở trước mặt hắn c**ng b*c làm chuyện ô uế kia.Lại ví như trực tiếp g**t ch*t nam nhân đang phản kháng.Đường Tăng nhìn cảnh tượng này nội tâm tràn ngập khiếp sợ.Hắn chợt nhớ tới lời mình nói với Tôn Ngộ Không.Hắn đã mắng Tôn Ngộ Không, nói nó tàn nhẫn, không thể giết sáu tên cướp này, nhưng hôm nay sáu tên cướp này chưa chết, cũng vì bọn họ không chết nên những nữ nhân này bị khi nhục, còn có mấy nam nhân vì vậy mà chết.Nếu như lúc trước sáu tên cướp này chết thì có lẽ sự tình này sẽ không xảy ra.Vậy thì chuyện hắn khuyên Tôn Ngộ Không không nên giết sáu tên cướp này là đúng hay sai?Trong giờ khắc này tam quan của Đường Tăng bị ảnh hưởng nặng nề, khiến hắn bối rối.Đối với những gì đã xảy ra trước mắt, hắn muốn ngăn cản nhưng lại bất lực.Hắn nghĩ nếu Tôn Ngộ Không ở đây, nhất định sẽ có biện pháp, nhưng mà nó đã đi rồi.Đúng lúc này, Quy Công đến sơn trại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Tăng bị trói nằm ở trong góc.Hắn tiến tới nâng cằm Đường Tăng lên, nheo mắt lại đánh giá, lập tức gật đầu: — "Không tồi, không tồi, quả là một tên nam nhân rất tốt, nếu là hòa thượng thì càng tốt hơn, hòa thượng càng thêm sạch sẽ".Quy công và đám cướp kia mặc cả một phen, cuối cùng ra giá 100 lượng rồi giao dịch."Mau mang hắn đi, vừa vặn tối nay có một nhân vật lớn đến". — Quy Công vui vẻ nói.Vì thế dù Đường Tăng không muốn hắn vẫn bị người của Quy Công dẫn đến mang đi, rất nhanh đã đến Sở Phong quán, bị nhốt trong phòng, cửa cũng bị khóa, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.Từ khi Đường Tăng bị bắt đi một chút cũng không được ăn gì, bụng cũng đói khát, hắn dựa vào tường không ngừng hô: — "Ngộ Không, con ở đâu vậy?"Nhưng lúc này Tôn Ngôn Không đang bị Ân Âm mang theo đi ăn nhậu nên đương nhiên là không nghe được.Buổi tối cửa phòng lại mở ra, Đường Tăng còn chưa mở miệng đã có hai người ngăn hắn lại."Nhanh lên, vị đại nhân kia đến rồi, mau thay quần áo cho hắn".Đường Tăng giãy dụa nhưng sức lực không đủ, cuối cùng áo cà sa trên người bị lột xuống, thay vào một lớp lụa mỏng.Đường Tăng nhìn tấm lụa mỏng kia mà muốn choáng váng: — "Hoang đường, quá hoang đường"."Mau, mang hắn đi".Đường Tăng mặc trang phục mỏng manh, cứ như vậy bị đưa vào căn phòng hoa lệ khác, rồi bị ném lên giường.Trong phòng tràn ngập hương thơm.Không bao lâu, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé mập mạp, bởi vì uống rượu má hai má phiếm hồng đi tới, nhìn thấy mặt người trên giường đôi mắt trừng to, hô một tiếng "mỹ nhân" rối lập tức nhào tới..."A!" — Đúng lúc này trong rừng núi, Đường Tăng đang tựa vào bên cạnh gốc cây mạnh mẽ mở mắt ra, trên trán hắn đầy mồ hôi, ánh mắt còn có vẻ hoảng sợVừa rồi, vừa rồi...Hắn nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình ở trong núi, cho nên vừa rồi đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, chỉ là mộng thôi.Đường Tăng giơ tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn theo hướng Tôn Ngộ Không rời đi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta sai rồi sao?