01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp…

Chương 296

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… Sau khi Đường Tăng gật đầu, Tôn Ngộ Không nhào lộn một cái rời khỏi núi rừng."Sư phụ, ta ra ngoài đi dạo một chút". — Trong thời gian rảnh rỗi nhàm chán, Trư Bát Giới đi dạo xung quanh, vừa đi thì đã thấy một căn nhà không có người.Ngôi nhà vắng vẻ nhưng lại có một tủ quần áo mở, bên trong đặt ba cái áo khoác bôngMắt Trư Bát Giới sáng ngời, trong rừng núi này trời lạnh cóng, hắn vừa tới đã có quần áo, vừa vặn có thể giữ ấm.Ân Âm ở một bên nhìn Trư Bát Giới lấy đi ba kiện áo bông thì khóe môi giật giật.Đầu óc Trư Bát Giới vẫn như trước đây, nơi hoang dã này lấy đâu ra nhà ở, dù cho có nhà nhưng không có dấu hiệu là có người ở, lấy đâu ra mấy bộ quần áo sạch sẽ xinh đẹp như vậy?Đây rõ ràng là một cái bẫy mà, nhưng Trư Bát Giới lại háo hức đưa nó đến tận cửa.Không bao lâu sau khi Trư Bát Giới rời đi, căn nhà kia lập tức thay đổi thành huyệt động, một yêu quái đứng ở cửa động, nhìn về phương hướng Trư Bát Giới rời đi, nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu."Sư phụ, người xem ta tìm được cái gì nè". — Trư Bát Giới hưng phấn lấy ba cái áo bông ra: — "Sư phụ, cái áo này rất ấm, hôm nay trời lạnh như vậy chúng ta mỗi người mặc một cái".Đường Tăng nhíu mày: — "Bát Giới, quần áo này ngươi lấy ở đâu ra".Trư Bát Giới hơi chột dạ nói: — "Là nhặt được"."Nhặt được?" — Đường Tăng có chút chần chờ, lần này đi ra ngoài còn có thể nhặt được quần áo, hắn muốn từ chối nhưng thời tiết này quả thật rất lạnh, hơn nữa Trư Bát Giới không nói một lời đã mặc một cái áo khoác lên người."Sư phụ, rất ấm đó". — Trư Bát Giới vui vẻ hớn hở nói.Đường Tăng thấy không có gì khác thường, chần chừ một lát cũng mặc áo vào.Chỉ là không nghĩ tới, lúc vừa mới mặc vào thì quần áo kia chợt biến thành dây thừng.Rồi một đám yêu tinh đột nhiên vọt ra."Mau bắt lấy mấy người Đường Tăng đem về".Đám người Đường Tăng kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra bọn họ bị yêu quái lừa.Trong động phủ, chỉ thấy một yêu quái cái mặt xanh bừng, trên đầu là hai cái sừng trâu ngồi ở trên ghế, đó chính là Thanh Ngưu Quái - Độc Giác Tỷ đại vương, cũng là yêu quái bắt đám người Đường Tăng lần này.Thanh Ngưu Quái đi xuống, cẩn thận quan sát đám người Đường Tăng."Ta vốn định thả các ngươi đi Tây Thiên, không nghĩ tới các ngươi tham lam như vậy, thế mà trộm đồ của ta, vậy ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể giữ các ngươi lại đây".Trư Bát Giới vừa nghe, lập tức phản bác: — "Ai ăn cắp đồ của ngươi? Là ta nhặt được".Thanh Ngưu Quái cười nhạo: — Căn nhà kia là động phủ của ta biến hóa thành, vậy ta hỏi ngươi, đồ vật trong nhà đó có phải của ta hay không?"Trư Bát Giới nhất thời nghẹn họng.Thanh Ngưu Quái: — "Ngươi cũng không thể bởi vì ta không có ở đây thì cho rằng thứ kia không phải của ta chứ? Nếu thứ kia là của ta vậy ngươi đây không hỏi mà lấy thì có phải là trộm hay không?"Đám người Đường Tăng không có cách nào phản bác, bởi lời nói của Thanh Ngưu Quái không có sai.Trư Bát Giới có chết cũng không muốn thừa nhận: — "Sao chúng ta biết nó là của ngươi, cùng lắm thì bây giờ chúng ta trả lại quần áo cho ngươi".Thanh Ngưu Quái cười quái dị, có chút trào phúng: — "Đồ của ta sao có thể để ngươi muốn thì lấy, không muốn thì vứt đi!""Ngươi đừng quá đáng, ngươi có biết đại sư huynh ta là ai không?" — Nghĩ đến Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới lập tức có sức mạnh: — "Đại sư huynh của ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung năm trăm năm trước, ngươi không sợ bị hắn lấy gậy Như Ý đánh chết ngươi sao?""Tôn Ngộ Không? Haha..." — Thanh Ngưu Quái nở một nụ cười giống như được nghe một chuyện hoang đường.

Sau khi Đường Tăng gật đầu, Tôn Ngộ Không nhào lộn một cái rời khỏi núi rừng.

"Sư phụ, ta ra ngoài đi dạo một chút". — Trong thời gian rảnh rỗi nhàm chán, Trư Bát Giới đi dạo xung quanh, vừa đi thì đã thấy một căn nhà không có người.

Ngôi nhà vắng vẻ nhưng lại có một tủ quần áo mở, bên trong đặt ba cái áo khoác bông

Mắt Trư Bát Giới sáng ngời, trong rừng núi này trời lạnh cóng, hắn vừa tới đã có quần áo, vừa vặn có thể giữ ấm.

Ân Âm ở một bên nhìn Trư Bát Giới lấy đi ba kiện áo bông thì khóe môi giật giật.

Đầu óc Trư Bát Giới vẫn như trước đây, nơi hoang dã này lấy đâu ra nhà ở, dù cho có nhà nhưng không có dấu hiệu là có người ở, lấy đâu ra mấy bộ quần áo sạch sẽ xinh đẹp như vậy?

Đây rõ ràng là một cái bẫy mà, nhưng Trư Bát Giới lại háo hức đưa nó đến tận cửa.

Không bao lâu sau khi Trư Bát Giới rời đi, căn nhà kia lập tức thay đổi thành huyệt động, một yêu quái đứng ở cửa động, nhìn về phương hướng Trư Bát Giới rời đi, nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu.

"Sư phụ, người xem ta tìm được cái gì nè". — Trư Bát Giới hưng phấn lấy ba cái áo bông ra: — "Sư phụ, cái áo này rất ấm, hôm nay trời lạnh như vậy chúng ta mỗi người mặc một cái".

Đường Tăng nhíu mày: — "Bát Giới, quần áo này ngươi lấy ở đâu ra".

Trư Bát Giới hơi chột dạ nói: — "Là nhặt được".

"Nhặt được?" — Đường Tăng có chút chần chờ, lần này đi ra ngoài còn có thể nhặt được quần áo, hắn muốn từ chối nhưng thời tiết này quả thật rất lạnh, hơn nữa Trư Bát Giới không nói một lời đã mặc một cái áo khoác lên người.

"Sư phụ, rất ấm đó". — Trư Bát Giới vui vẻ hớn hở nói.

Đường Tăng thấy không có gì khác thường, chần chừ một lát cũng mặc áo vào.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc vừa mới mặc vào thì quần áo kia chợt biến thành dây thừng.

Rồi một đám yêu tinh đột nhiên vọt ra.

"Mau bắt lấy mấy người Đường Tăng đem về".

Đám người Đường Tăng kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra bọn họ bị yêu quái lừa.

Trong động phủ, chỉ thấy một yêu quái cái mặt xanh bừng, trên đầu là hai cái sừng trâu ngồi ở trên ghế, đó chính là Thanh Ngưu Quái - Độc Giác Tỷ đại vương, cũng là yêu quái bắt đám người Đường Tăng lần này.

Thanh Ngưu Quái đi xuống, cẩn thận quan sát đám người Đường Tăng.

"Ta vốn định thả các ngươi đi Tây Thiên, không nghĩ tới các ngươi tham lam như vậy, thế mà trộm đồ của ta, vậy ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể giữ các ngươi lại đây".

Trư Bát Giới vừa nghe, lập tức phản bác: — "Ai ăn cắp đồ của ngươi? Là ta nhặt được".

Thanh Ngưu Quái cười nhạo: — Căn nhà kia là động phủ của ta biến hóa thành, vậy ta hỏi ngươi, đồ vật trong nhà đó có phải của ta hay không?"

Trư Bát Giới nhất thời nghẹn họng.

Thanh Ngưu Quái: — "Ngươi cũng không thể bởi vì ta không có ở đây thì cho rằng thứ kia không phải của ta chứ? Nếu thứ kia là của ta vậy ngươi đây không hỏi mà lấy thì có phải là trộm hay không?"

Đám người Đường Tăng không có cách nào phản bác, bởi lời nói của Thanh Ngưu Quái không có sai.

Trư Bát Giới có chết cũng không muốn thừa nhận: — "Sao chúng ta biết nó là của ngươi, cùng lắm thì bây giờ chúng ta trả lại quần áo cho ngươi".

Thanh Ngưu Quái cười quái dị, có chút trào phúng: — "Đồ của ta sao có thể để ngươi muốn thì lấy, không muốn thì vứt đi!"

"Ngươi đừng quá đáng, ngươi có biết đại sư huynh ta là ai không?" — Nghĩ đến Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới lập tức có sức mạnh: — "Đại sư huynh của ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung năm trăm năm trước, ngươi không sợ bị hắn lấy gậy Như Ý đánh chết ngươi sao?"

"Tôn Ngộ Không? Haha..." — Thanh Ngưu Quái nở một nụ cười giống như được nghe một chuyện hoang đường.

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… Sau khi Đường Tăng gật đầu, Tôn Ngộ Không nhào lộn một cái rời khỏi núi rừng."Sư phụ, ta ra ngoài đi dạo một chút". — Trong thời gian rảnh rỗi nhàm chán, Trư Bát Giới đi dạo xung quanh, vừa đi thì đã thấy một căn nhà không có người.Ngôi nhà vắng vẻ nhưng lại có một tủ quần áo mở, bên trong đặt ba cái áo khoác bôngMắt Trư Bát Giới sáng ngời, trong rừng núi này trời lạnh cóng, hắn vừa tới đã có quần áo, vừa vặn có thể giữ ấm.Ân Âm ở một bên nhìn Trư Bát Giới lấy đi ba kiện áo bông thì khóe môi giật giật.Đầu óc Trư Bát Giới vẫn như trước đây, nơi hoang dã này lấy đâu ra nhà ở, dù cho có nhà nhưng không có dấu hiệu là có người ở, lấy đâu ra mấy bộ quần áo sạch sẽ xinh đẹp như vậy?Đây rõ ràng là một cái bẫy mà, nhưng Trư Bát Giới lại háo hức đưa nó đến tận cửa.Không bao lâu sau khi Trư Bát Giới rời đi, căn nhà kia lập tức thay đổi thành huyệt động, một yêu quái đứng ở cửa động, nhìn về phương hướng Trư Bát Giới rời đi, nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu."Sư phụ, người xem ta tìm được cái gì nè". — Trư Bát Giới hưng phấn lấy ba cái áo bông ra: — "Sư phụ, cái áo này rất ấm, hôm nay trời lạnh như vậy chúng ta mỗi người mặc một cái".Đường Tăng nhíu mày: — "Bát Giới, quần áo này ngươi lấy ở đâu ra".Trư Bát Giới hơi chột dạ nói: — "Là nhặt được"."Nhặt được?" — Đường Tăng có chút chần chờ, lần này đi ra ngoài còn có thể nhặt được quần áo, hắn muốn từ chối nhưng thời tiết này quả thật rất lạnh, hơn nữa Trư Bát Giới không nói một lời đã mặc một cái áo khoác lên người."Sư phụ, rất ấm đó". — Trư Bát Giới vui vẻ hớn hở nói.Đường Tăng thấy không có gì khác thường, chần chừ một lát cũng mặc áo vào.Chỉ là không nghĩ tới, lúc vừa mới mặc vào thì quần áo kia chợt biến thành dây thừng.Rồi một đám yêu tinh đột nhiên vọt ra."Mau bắt lấy mấy người Đường Tăng đem về".Đám người Đường Tăng kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra bọn họ bị yêu quái lừa.Trong động phủ, chỉ thấy một yêu quái cái mặt xanh bừng, trên đầu là hai cái sừng trâu ngồi ở trên ghế, đó chính là Thanh Ngưu Quái - Độc Giác Tỷ đại vương, cũng là yêu quái bắt đám người Đường Tăng lần này.Thanh Ngưu Quái đi xuống, cẩn thận quan sát đám người Đường Tăng."Ta vốn định thả các ngươi đi Tây Thiên, không nghĩ tới các ngươi tham lam như vậy, thế mà trộm đồ của ta, vậy ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể giữ các ngươi lại đây".Trư Bát Giới vừa nghe, lập tức phản bác: — "Ai ăn cắp đồ của ngươi? Là ta nhặt được".Thanh Ngưu Quái cười nhạo: — Căn nhà kia là động phủ của ta biến hóa thành, vậy ta hỏi ngươi, đồ vật trong nhà đó có phải của ta hay không?"Trư Bát Giới nhất thời nghẹn họng.Thanh Ngưu Quái: — "Ngươi cũng không thể bởi vì ta không có ở đây thì cho rằng thứ kia không phải của ta chứ? Nếu thứ kia là của ta vậy ngươi đây không hỏi mà lấy thì có phải là trộm hay không?"Đám người Đường Tăng không có cách nào phản bác, bởi lời nói của Thanh Ngưu Quái không có sai.Trư Bát Giới có chết cũng không muốn thừa nhận: — "Sao chúng ta biết nó là của ngươi, cùng lắm thì bây giờ chúng ta trả lại quần áo cho ngươi".Thanh Ngưu Quái cười quái dị, có chút trào phúng: — "Đồ của ta sao có thể để ngươi muốn thì lấy, không muốn thì vứt đi!""Ngươi đừng quá đáng, ngươi có biết đại sư huynh ta là ai không?" — Nghĩ đến Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới lập tức có sức mạnh: — "Đại sư huynh của ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung năm trăm năm trước, ngươi không sợ bị hắn lấy gậy Như Ý đánh chết ngươi sao?""Tôn Ngộ Không? Haha..." — Thanh Ngưu Quái nở một nụ cười giống như được nghe một chuyện hoang đường.

Chương 296