01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp…

Chương 340

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… Bóng dáng của Cố Thế An đã sớm biến mất khỏi tầm mắt cô ta. Cô ta chợt nhận ra mọi chuyện vừa rồi chẳng qua là do mình si tâm vọng tưởng mà thôi. Cái gì mà con của cô ta và Cố Thế An, ngay cả nhìn anh còn chẳng thèm liếc mắt một cái thì làm sao có thể có con với cô ta.Vừa nghĩ đến đây thì tâm trạng của Vân Mạn Mạn lại không tốt, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Vân Mạn Mạn gọi điện xin nghỉ đi theo phía sau Ân Âm và Cố Thế An. Cô ta đi theo đến tận cửa bệnh viện. Vân Mạn Mạn cau mày: — "Bọn họ đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ là ai bị bệnh? Hay là đến thăm bệnh nhân?"Mặc kệ như thế nào Vân Mạn Mạn vẫn tiếp tục đi theo. Cố Thế An và Ân Âm cũng không biết cô ta theo dõi mình, sự chú ý của bọn họ đều đổ vào Cố Gia Mộc. Trên đường đến bệnh viện Ân Âm đã nói cho Cố Thế An chuyện xảy ra ở trung tâm nghệ thuật hôm nay."...Thế An, anh chưa từng thấy lúc con trai mình chơi đàn dương cầm, nếu không anh cũng sẽ ngớ người giống như em, thầy giáo kia nói con trai của chúng mình chính là thiên tài". — Đôi mắt của Ân Âm giống như dòng nước mùa thu sáng ngời, cô phấn khích kể lại chuyện hôm nay: — "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa..."Cố Thế An ôm con trai, kéo áo gió ra một chút ôm đứa nhỏ vào trong lòng, tránh cho cậu bé bị gió thổi bay, vừa nghe Ân Âm kể lại trên môi anh đã nở nụ cười nhẹ: — "Ồ, còn có chuyện gì nữa à?"Khi nghe vợ nói về tài năng âm nhạc của con trai Cố Thế An quả thật đã bị sốc. Một đứa trẻ ba tuổi cho tới giờ chưa từng chơi đàn dương cầm lại có thể chơi chính xác một bản nhạc chỉ bằng cách xem bà nghe nó chỉ một lần. Đây không chỉ là trí thông minh cao mà còn là tài năng âm nhạc cao. Qua những thông tin mà anh tìm hiểu thì anh thấy rất ít trẻ tự kỷ có năng khiếu trong một số lĩnh vực.Ví dụ như một số trẻ tự kỷ rất nhạy cảm với những con số, đặc biệt là số nguyên tố và chúng thậm chí có thể đạt được thành tựu cao trên con đường toán học. Một số có năng khiếu ngôn ngữ và có thể học nhiều ngôn ngữ. Một số lại có năng khiếu siêu cao trong hội họa và những người khác thì có năng khiếu trong âm nhạc.Tuy rằng lúc trước bác sĩ Lâm nói Mộc Mộc có chỉ số thông minh cao, nhưng Cố Thế An cũng không trông mong hay muốn gây áp lực quá nhiều cho con trai, anh chỉ muốn Cố Gia Mộc có thể bình an khỏe mạnh và vui vẻ là tốt rồi. Nhưng mà không nghĩ tới con trai lại cho anh ngạc nhiên lớn như vậy. Chắc chắn con trai đã được di truyền các tế bào âm nhạc từ vợ anh.Lúc này Ân Âm lại lên tiếng, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Hôm nay Mộc Mộc đã gọi em là mẹ".Đôi chân dài của Cố Thế An bất chợt dừng lại, sự kinh ngạc xuất hiện trên mặt anh: "Thật, thật sao?".Ân Âm hơi nâng cái cằm nhỏ thanh tú lên: "Đương nhiên rồi, giọng nói của Mộc Mộc nhà ta rất dễ nghe, vừa mềm mại như sáp lại vừa giống như kẹo, mới nghe thôi đã làm trái tim em tan chảy".Tiếng gọi "mẹ" của Cố Gia Mộc thật sự đã đánh thẳng vào trái tim cô. Ân Âm phấn khích xong mới nhớ tới tâm trạng của Cố Thế An, vội vàng khoác cánh tay anh an ủi: "Anh không cần nóng vội, em tin tưởng Mộc Mộc sẽ nhanh gọi cha thôi".Cũng giống như cô mong đợi Mộc Mộc gọi cô là mẹ, chắc chắn Cố Thế An cũng chờ mong Mộc Mộc gọi anh là cha, tuy rằng tâm trạng của Cố Thế An tương đối nội liễm, nhưng vừa rồi Ân Âm vẫn nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt anh.Cố Thế An ý thức được vợ đang an ủi mình thì mỉm cười, nụ cười này giống như ngàn vạn bông hoa lê nở rộ, anh xoa tóc Ân Âm, nói: "Được rồi, em không cần phải an ủi anh, anh biết tình huống của Mộc Mộc đặc biệt".end 340.

Bóng dáng của Cố Thế An đã sớm biến mất khỏi tầm mắt cô ta. Cô ta chợt nhận ra mọi chuyện vừa rồi chẳng qua là do mình si tâm vọng tưởng mà thôi. Cái gì mà con của cô ta và Cố Thế An, ngay cả nhìn anh còn chẳng thèm liếc mắt một cái thì làm sao có thể có con với cô ta.

Vừa nghĩ đến đây thì tâm trạng của Vân Mạn Mạn lại không tốt, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Vân Mạn Mạn gọi điện xin nghỉ đi theo phía sau Ân Âm và Cố Thế An. Cô ta đi theo đến tận cửa bệnh viện. Vân Mạn Mạn cau mày: — "Bọn họ đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ là ai bị bệnh? Hay là đến thăm bệnh nhân?"

Mặc kệ như thế nào Vân Mạn Mạn vẫn tiếp tục đi theo. Cố Thế An và Ân Âm cũng không biết cô ta theo dõi mình, sự chú ý của bọn họ đều đổ vào Cố Gia Mộc. Trên đường đến bệnh viện Ân Âm đã nói cho Cố Thế An chuyện xảy ra ở trung tâm nghệ thuật hôm nay.

"...Thế An, anh chưa từng thấy lúc con trai mình chơi đàn dương cầm, nếu không anh cũng sẽ ngớ người giống như em, thầy giáo kia nói con trai của chúng mình chính là thiên tài". — Đôi mắt của Ân Âm giống như dòng nước mùa thu sáng ngời, cô phấn khích kể lại chuyện hôm nay: — "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa..."

Cố Thế An ôm con trai, kéo áo gió ra một chút ôm đứa nhỏ vào trong lòng, tránh cho cậu bé bị gió thổi bay, vừa nghe Ân Âm kể lại trên môi anh đã nở nụ cười nhẹ: — "Ồ, còn có chuyện gì nữa à?"

Khi nghe vợ nói về tài năng âm nhạc của con trai Cố Thế An quả thật đã bị sốc. Một đứa trẻ ba tuổi cho tới giờ chưa từng chơi đàn dương cầm lại có thể chơi chính xác một bản nhạc chỉ bằng cách xem bà nghe nó chỉ một lần. Đây không chỉ là trí thông minh cao mà còn là tài năng âm nhạc cao. Qua những thông tin mà anh tìm hiểu thì anh thấy rất ít trẻ tự kỷ có năng khiếu trong một số lĩnh vực.

Ví dụ như một số trẻ tự kỷ rất nhạy cảm với những con số, đặc biệt là số nguyên tố và chúng thậm chí có thể đạt được thành tựu cao trên con đường toán học. Một số có năng khiếu ngôn ngữ và có thể học nhiều ngôn ngữ. Một số lại có năng khiếu siêu cao trong hội họa và những người khác thì có năng khiếu trong âm nhạc.

Tuy rằng lúc trước bác sĩ Lâm nói Mộc Mộc có chỉ số thông minh cao, nhưng Cố Thế An cũng không trông mong hay muốn gây áp lực quá nhiều cho con trai, anh chỉ muốn Cố Gia Mộc có thể bình an khỏe mạnh và vui vẻ là tốt rồi. Nhưng mà không nghĩ tới con trai lại cho anh ngạc nhiên lớn như vậy. Chắc chắn con trai đã được di truyền các tế bào âm nhạc từ vợ anh.

Lúc này Ân Âm lại lên tiếng, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Hôm nay Mộc Mộc đã gọi em là mẹ".

Đôi chân dài của Cố Thế An bất chợt dừng lại, sự kinh ngạc xuất hiện trên mặt anh: "Thật, thật sao?".

Ân Âm hơi nâng cái cằm nhỏ thanh tú lên: "Đương nhiên rồi, giọng nói của Mộc Mộc nhà ta rất dễ nghe, vừa mềm mại như sáp lại vừa giống như kẹo, mới nghe thôi đã làm trái tim em tan chảy".

Tiếng gọi "mẹ" của Cố Gia Mộc thật sự đã đánh thẳng vào trái tim cô. Ân Âm phấn khích xong mới nhớ tới tâm trạng của Cố Thế An, vội vàng khoác cánh tay anh an ủi: "Anh không cần nóng vội, em tin tưởng Mộc Mộc sẽ nhanh gọi cha thôi".

Cũng giống như cô mong đợi Mộc Mộc gọi cô là mẹ, chắc chắn Cố Thế An cũng chờ mong Mộc Mộc gọi anh là cha, tuy rằng tâm trạng của Cố Thế An tương đối nội liễm, nhưng vừa rồi Ân Âm vẫn nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt anh.

Cố Thế An ý thức được vợ đang an ủi mình thì mỉm cười, nụ cười này giống như ngàn vạn bông hoa lê nở rộ, anh xoa tóc Ân Âm, nói: "Được rồi, em không cần phải an ủi anh, anh biết tình huống của Mộc Mộc đặc biệt".

end 340.

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ TốtTác giả: Thanh Thanh Kết NgạnhTruyện Ngôn Tình01|12|2021 Editor: Mây aka Tiên Vân *Lần đầu edit nếu có sơ xót mong hãy bỏ qua ❤ ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 1. Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, những người ở đây chi tiêu sinh hoạt hầu như đều giống nhau. Đại đa số người dân đến từ nông thôn, người chọn ở lại làm công, người chọn an cư lạc nghiệp. Bốn giờ chiều, tiếng chuông trường vang lên "đinh linh linh", trường tiểu học Đan Dương ở Phù Sơn của trấn Bạch Lộc đến giờ tan học, những bạn nhỏ đeo trên lưng cặp sách, ào ào chạy ra khỏi cổng trường. "Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì có thể thi đậu vào trường trọng điểm của trấn, em và người nhà tính thế nào?" Tan học, cô Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, giọng ôn nhu hỏi thăm. Vì nhân lực và tài nguyên của nhà trường không đủ, lại ở vị trí hẻo lánh, nên tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất ở đây, giáo viên thì không nhiều, học sinh cũng không có bao nhiêu, chỉ có duy nhất một lớp 6, trong lớp… Bóng dáng của Cố Thế An đã sớm biến mất khỏi tầm mắt cô ta. Cô ta chợt nhận ra mọi chuyện vừa rồi chẳng qua là do mình si tâm vọng tưởng mà thôi. Cái gì mà con của cô ta và Cố Thế An, ngay cả nhìn anh còn chẳng thèm liếc mắt một cái thì làm sao có thể có con với cô ta.Vừa nghĩ đến đây thì tâm trạng của Vân Mạn Mạn lại không tốt, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Vân Mạn Mạn gọi điện xin nghỉ đi theo phía sau Ân Âm và Cố Thế An. Cô ta đi theo đến tận cửa bệnh viện. Vân Mạn Mạn cau mày: — "Bọn họ đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ là ai bị bệnh? Hay là đến thăm bệnh nhân?"Mặc kệ như thế nào Vân Mạn Mạn vẫn tiếp tục đi theo. Cố Thế An và Ân Âm cũng không biết cô ta theo dõi mình, sự chú ý của bọn họ đều đổ vào Cố Gia Mộc. Trên đường đến bệnh viện Ân Âm đã nói cho Cố Thế An chuyện xảy ra ở trung tâm nghệ thuật hôm nay."...Thế An, anh chưa từng thấy lúc con trai mình chơi đàn dương cầm, nếu không anh cũng sẽ ngớ người giống như em, thầy giáo kia nói con trai của chúng mình chính là thiên tài". — Đôi mắt của Ân Âm giống như dòng nước mùa thu sáng ngời, cô phấn khích kể lại chuyện hôm nay: — "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa..."Cố Thế An ôm con trai, kéo áo gió ra một chút ôm đứa nhỏ vào trong lòng, tránh cho cậu bé bị gió thổi bay, vừa nghe Ân Âm kể lại trên môi anh đã nở nụ cười nhẹ: — "Ồ, còn có chuyện gì nữa à?"Khi nghe vợ nói về tài năng âm nhạc của con trai Cố Thế An quả thật đã bị sốc. Một đứa trẻ ba tuổi cho tới giờ chưa từng chơi đàn dương cầm lại có thể chơi chính xác một bản nhạc chỉ bằng cách xem bà nghe nó chỉ một lần. Đây không chỉ là trí thông minh cao mà còn là tài năng âm nhạc cao. Qua những thông tin mà anh tìm hiểu thì anh thấy rất ít trẻ tự kỷ có năng khiếu trong một số lĩnh vực.Ví dụ như một số trẻ tự kỷ rất nhạy cảm với những con số, đặc biệt là số nguyên tố và chúng thậm chí có thể đạt được thành tựu cao trên con đường toán học. Một số có năng khiếu ngôn ngữ và có thể học nhiều ngôn ngữ. Một số lại có năng khiếu siêu cao trong hội họa và những người khác thì có năng khiếu trong âm nhạc.Tuy rằng lúc trước bác sĩ Lâm nói Mộc Mộc có chỉ số thông minh cao, nhưng Cố Thế An cũng không trông mong hay muốn gây áp lực quá nhiều cho con trai, anh chỉ muốn Cố Gia Mộc có thể bình an khỏe mạnh và vui vẻ là tốt rồi. Nhưng mà không nghĩ tới con trai lại cho anh ngạc nhiên lớn như vậy. Chắc chắn con trai đã được di truyền các tế bào âm nhạc từ vợ anh.Lúc này Ân Âm lại lên tiếng, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Hôm nay Mộc Mộc đã gọi em là mẹ".Đôi chân dài của Cố Thế An bất chợt dừng lại, sự kinh ngạc xuất hiện trên mặt anh: "Thật, thật sao?".Ân Âm hơi nâng cái cằm nhỏ thanh tú lên: "Đương nhiên rồi, giọng nói của Mộc Mộc nhà ta rất dễ nghe, vừa mềm mại như sáp lại vừa giống như kẹo, mới nghe thôi đã làm trái tim em tan chảy".Tiếng gọi "mẹ" của Cố Gia Mộc thật sự đã đánh thẳng vào trái tim cô. Ân Âm phấn khích xong mới nhớ tới tâm trạng của Cố Thế An, vội vàng khoác cánh tay anh an ủi: "Anh không cần nóng vội, em tin tưởng Mộc Mộc sẽ nhanh gọi cha thôi".Cũng giống như cô mong đợi Mộc Mộc gọi cô là mẹ, chắc chắn Cố Thế An cũng chờ mong Mộc Mộc gọi anh là cha, tuy rằng tâm trạng của Cố Thế An tương đối nội liễm, nhưng vừa rồi Ân Âm vẫn nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt anh.Cố Thế An ý thức được vợ đang an ủi mình thì mỉm cười, nụ cười này giống như ngàn vạn bông hoa lê nở rộ, anh xoa tóc Ân Âm, nói: "Được rồi, em không cần phải an ủi anh, anh biết tình huống của Mộc Mộc đặc biệt".end 340.

Chương 340