Màn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."…
Chương 15: 15: Về Chính Phòng Của Em Ngủ
Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Thẩm Dịch An hiểu ý: "Ba, con không có ý đó."Thẩm Tuấn Tài nở nụ cười: "Được rồi, con đừng để ba mẹ lo lắng, đã muộn rồi, mau về nghỉ ngơi."Thẩm Dịch An đóng lại cửa phòng của Nghiêm Thấm rồi mới rời đi.Ngay sau khi cửa được đóng lạii, Nghiêm Thấm, người mà Thẩm Dịch An nghĩ rằng chắc hẳn đang ngủ, từ từ mở mắt, cô nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời khuyên răn của Thẩm Tuấn Tài nói với Thẩm Dịch An, nhịn không được cười lạnh một tiếng.Em gái?Cô không phải là đứa con gái súc sinh của Thẩm Tuấn Tài hay sao?Sau khi trở về phòng, Thẩm Dịch An vừa tắm xong nhìn thấy bức tranh ở bên cạnh kia, dừng một lúc quyết định mở bức tranh ra, anh trước sau vẫn cảm thấy người đàn ông trong bức tranh so sánh với anh không có bất kỳ điểm nào giống nhau.Mà cô hiển nhiên xinh đẹp và quyến rũ hơn người phụ nữ kia rất nhiều.Thế mà anh vẫn mua bức tranh về như ma xui quỷ khiến, không vì lý do đặc biệt nào, có lẽ chính là bị ma ám.Thẩm Dịch An trước khi đi ngủ có thói quen đọc sách, sau khi bắt đầu buồn ngủ liền tắt đèn ở đầu giường, anh vừa nhắm mắt chuẩn bị tiến vào mộng, nghe được động tĩnh sột sột soạt soạt, giống như một con vật nhỏ mạnh dạn leo lên giường của mình.Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Dịch An vẫn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, cho đến khi---Con vật nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn, thấy anh không có tỉnh lại, thế nhưng lại trực tiếp xốc chăn lên, chui vào trong ngực của anh!Trong lòng ngực một cảm giác mềm mại làm Thẩm Dịch An bỗng nhiên mở to mắt, trong đêm tối, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, "Táp" một tiếng đèn được mở lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh lùng: "Nghiêm Thấm! Em tới phòng anh làm gì?"Cô gái nhỏ say say dựa vào đầu gối của anh cho đến khi tìm được vị trí thoải mái, "Đừng làm ồn~~"Không có nhiều thứ có thể làm cho tâm trạng của Thẩm Dịch An trở nên dao động, nhưng giờ phút này chính là ngoại lệ."Về chính phòng của em ngủ."Nghiêm Thấm chớp chớp lông mi, chập chờn như cánh bướm sau cơn buồn ngủ, đôi mắt ngây thơ vô tội, âm thanh kết thúc nhẹ nhàng kéo dài: "Anh Dịch An, bồi em ngủ được không?Yết hầu gợi cảm của chàng trai khẽ động, hít sâu một hơi bình tĩnh, lặp lại câu nói lần nữa: "Về chính phòng của em ngủ."Cô gái nhỏ bĩu môi, ngón tay bấu bấu vào góc áo anh, nằm xuống giường, bàn tay nhỏ bé liền chui vào chăn tới eo của anh, Thẩm Dịch An giống như bị điện giật đè lại tay của cô: "Nghiêm Thấm."Nghiêm Thấm lại nghe ra vài phần tức muốn hộc máu cùng với xấu hổ."Mấy nữ sinh nói, đã đều nhìn qua cơ bụng của anh." Thanh âm cô gái nhỏ thấp thấp, còn có chút uỷ khuất.Thẩm Dịch An không biết người mà cô nói trong miệng là ai, chỉ nói: "Không có."Đã là một học sinh điển hình, yêu đương là một chuyện không dính tới.Cô gái nhỏ kiên trì: "Đã nhìn qua."Thẩm Dịch An có chút đau đầu, anh cùng một con ma men nói chuyện nghiêm túc, chính là thực ngu xuẩn, xốc chăn lên, muốn cấp tốc đem người trở về, nhưng cô gái nhỏ đã nhận ra ý đồ của anh, bướng bỉnh nằm trên giường, đem tay giấu dưới thân: "Không về là không về, không cần phải về."Thẩm Dịch An hít sâu: "Phải như nào mới trở về?"Nghiêm Thấm lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu tới, như một con hồ ly giảo hoạt: "Vậy anh, vậy anh cho em sờ thử xem."Thẩm Dịch An hơi ngừng lại: "Sờ...cái gì?"Cô gái nhỏ cứ như đương nhiên mà nói: "Những nữ sinh khác đều đã nhìn, em cũng phải nhìn, còn muốn sờ."Thẩm Dịch An im lặng vài giây, con ngươi đen như gỗ mun nhìn cô chằm chằm không lên tiếng.Thấy anh trầm mặc, Nghiêm Thấm coi như anh ngầm đồng ý, tay nhỏ từ dưới thân đưa ra, chống lên bụng của anh, đánh bạo đưa tay vào áo ngủ của anh..
Thẩm Dịch An hiểu ý: "Ba, con không có ý đó."
Thẩm Tuấn Tài nở nụ cười: "Được rồi, con đừng để ba mẹ lo lắng, đã muộn rồi, mau về nghỉ ngơi."
Thẩm Dịch An đóng lại cửa phòng của Nghiêm Thấm rồi mới rời đi.
Ngay sau khi cửa được đóng lạii, Nghiêm Thấm, người mà Thẩm Dịch An nghĩ rằng chắc hẳn đang ngủ, từ từ mở mắt, cô nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời khuyên răn của Thẩm Tuấn Tài nói với Thẩm Dịch An, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Em gái?
Cô không phải là đứa con gái súc sinh của Thẩm Tuấn Tài hay sao?
Sau khi trở về phòng, Thẩm Dịch An vừa tắm xong nhìn thấy bức tranh ở bên cạnh kia, dừng một lúc quyết định mở bức tranh ra, anh trước sau vẫn cảm thấy người đàn ông trong bức tranh so sánh với anh không có bất kỳ điểm nào giống nhau.
Mà cô hiển nhiên xinh đẹp và quyến rũ hơn người phụ nữ kia rất nhiều.
Thế mà anh vẫn mua bức tranh về như ma xui quỷ khiến, không vì lý do đặc biệt nào, có lẽ chính là bị ma ám.
Thẩm Dịch An trước khi đi ngủ có thói quen đọc sách, sau khi bắt đầu buồn ngủ liền tắt đèn ở đầu giường, anh vừa nhắm mắt chuẩn bị tiến vào mộng, nghe được động tĩnh sột sột soạt soạt, giống như một con vật nhỏ mạnh dạn leo lên giường của mình.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Dịch An vẫn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, cho đến khi---
Con vật nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn, thấy anh không có tỉnh lại, thế nhưng lại trực tiếp xốc chăn lên, chui vào trong ngực của anh!
Trong lòng ngực một cảm giác mềm mại làm Thẩm Dịch An bỗng nhiên mở to mắt, trong đêm tối, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, "Táp" một tiếng đèn được mở lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh lùng: "Nghiêm Thấm! Em tới phòng anh làm gì?"
Cô gái nhỏ say say dựa vào đầu gối của anh cho đến khi tìm được vị trí thoải mái, "Đừng làm ồn~~"
Không có nhiều thứ có thể làm cho tâm trạng của Thẩm Dịch An trở nên dao động, nhưng giờ phút này chính là ngoại lệ.
"Về chính phòng của em ngủ."
Nghiêm Thấm chớp chớp lông mi, chập chờn như cánh bướm sau cơn buồn ngủ, đôi mắt ngây thơ vô tội, âm thanh kết thúc nhẹ nhàng kéo dài: "Anh Dịch An, bồi em ngủ được không?
Yết hầu gợi cảm của chàng trai khẽ động, hít sâu một hơi bình tĩnh, lặp lại câu nói lần nữa: "Về chính phòng của em ngủ."
Cô gái nhỏ bĩu môi, ngón tay bấu bấu vào góc áo anh, nằm xuống giường, bàn tay nhỏ bé liền chui vào chăn tới eo của anh, Thẩm Dịch An giống như bị điện giật đè lại tay của cô: "Nghiêm Thấm."
Nghiêm Thấm lại nghe ra vài phần tức muốn hộc máu cùng với xấu hổ.
"Mấy nữ sinh nói, đã đều nhìn qua cơ bụng của anh." Thanh âm cô gái nhỏ thấp thấp, còn có chút uỷ khuất.
Thẩm Dịch An không biết người mà cô nói trong miệng là ai, chỉ nói: "Không có."
Đã là một học sinh điển hình, yêu đương là một chuyện không dính tới.
Cô gái nhỏ kiên trì: "Đã nhìn qua."
Thẩm Dịch An có chút đau đầu, anh cùng một con ma men nói chuyện nghiêm túc, chính là thực ngu xuẩn, xốc chăn lên, muốn cấp tốc đem người trở về, nhưng cô gái nhỏ đã nhận ra ý đồ của anh, bướng bỉnh nằm trên giường, đem tay giấu dưới thân: "Không về là không về, không cần phải về."
Thẩm Dịch An hít sâu: "Phải như nào mới trở về?"
Nghiêm Thấm lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu tới, như một con hồ ly giảo hoạt: "Vậy anh, vậy anh cho em sờ thử xem."
Thẩm Dịch An hơi ngừng lại: "Sờ...cái gì?"
Cô gái nhỏ cứ như đương nhiên mà nói: "Những nữ sinh khác đều đã nhìn, em cũng phải nhìn, còn muốn sờ."
Thẩm Dịch An im lặng vài giây, con ngươi đen như gỗ mun nhìn cô chằm chằm không lên tiếng.
Thấy anh trầm mặc, Nghiêm Thấm coi như anh ngầm đồng ý, tay nhỏ từ dưới thân đưa ra, chống lên bụng của anh, đánh bạo đưa tay vào áo ngủ của anh..
Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Thẩm Dịch An hiểu ý: "Ba, con không có ý đó."Thẩm Tuấn Tài nở nụ cười: "Được rồi, con đừng để ba mẹ lo lắng, đã muộn rồi, mau về nghỉ ngơi."Thẩm Dịch An đóng lại cửa phòng của Nghiêm Thấm rồi mới rời đi.Ngay sau khi cửa được đóng lạii, Nghiêm Thấm, người mà Thẩm Dịch An nghĩ rằng chắc hẳn đang ngủ, từ từ mở mắt, cô nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời khuyên răn của Thẩm Tuấn Tài nói với Thẩm Dịch An, nhịn không được cười lạnh một tiếng.Em gái?Cô không phải là đứa con gái súc sinh của Thẩm Tuấn Tài hay sao?Sau khi trở về phòng, Thẩm Dịch An vừa tắm xong nhìn thấy bức tranh ở bên cạnh kia, dừng một lúc quyết định mở bức tranh ra, anh trước sau vẫn cảm thấy người đàn ông trong bức tranh so sánh với anh không có bất kỳ điểm nào giống nhau.Mà cô hiển nhiên xinh đẹp và quyến rũ hơn người phụ nữ kia rất nhiều.Thế mà anh vẫn mua bức tranh về như ma xui quỷ khiến, không vì lý do đặc biệt nào, có lẽ chính là bị ma ám.Thẩm Dịch An trước khi đi ngủ có thói quen đọc sách, sau khi bắt đầu buồn ngủ liền tắt đèn ở đầu giường, anh vừa nhắm mắt chuẩn bị tiến vào mộng, nghe được động tĩnh sột sột soạt soạt, giống như một con vật nhỏ mạnh dạn leo lên giường của mình.Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Dịch An vẫn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, cho đến khi---Con vật nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn, thấy anh không có tỉnh lại, thế nhưng lại trực tiếp xốc chăn lên, chui vào trong ngực của anh!Trong lòng ngực một cảm giác mềm mại làm Thẩm Dịch An bỗng nhiên mở to mắt, trong đêm tối, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, "Táp" một tiếng đèn được mở lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh lùng: "Nghiêm Thấm! Em tới phòng anh làm gì?"Cô gái nhỏ say say dựa vào đầu gối của anh cho đến khi tìm được vị trí thoải mái, "Đừng làm ồn~~"Không có nhiều thứ có thể làm cho tâm trạng của Thẩm Dịch An trở nên dao động, nhưng giờ phút này chính là ngoại lệ."Về chính phòng của em ngủ."Nghiêm Thấm chớp chớp lông mi, chập chờn như cánh bướm sau cơn buồn ngủ, đôi mắt ngây thơ vô tội, âm thanh kết thúc nhẹ nhàng kéo dài: "Anh Dịch An, bồi em ngủ được không?Yết hầu gợi cảm của chàng trai khẽ động, hít sâu một hơi bình tĩnh, lặp lại câu nói lần nữa: "Về chính phòng của em ngủ."Cô gái nhỏ bĩu môi, ngón tay bấu bấu vào góc áo anh, nằm xuống giường, bàn tay nhỏ bé liền chui vào chăn tới eo của anh, Thẩm Dịch An giống như bị điện giật đè lại tay của cô: "Nghiêm Thấm."Nghiêm Thấm lại nghe ra vài phần tức muốn hộc máu cùng với xấu hổ."Mấy nữ sinh nói, đã đều nhìn qua cơ bụng của anh." Thanh âm cô gái nhỏ thấp thấp, còn có chút uỷ khuất.Thẩm Dịch An không biết người mà cô nói trong miệng là ai, chỉ nói: "Không có."Đã là một học sinh điển hình, yêu đương là một chuyện không dính tới.Cô gái nhỏ kiên trì: "Đã nhìn qua."Thẩm Dịch An có chút đau đầu, anh cùng một con ma men nói chuyện nghiêm túc, chính là thực ngu xuẩn, xốc chăn lên, muốn cấp tốc đem người trở về, nhưng cô gái nhỏ đã nhận ra ý đồ của anh, bướng bỉnh nằm trên giường, đem tay giấu dưới thân: "Không về là không về, không cần phải về."Thẩm Dịch An hít sâu: "Phải như nào mới trở về?"Nghiêm Thấm lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu tới, như một con hồ ly giảo hoạt: "Vậy anh, vậy anh cho em sờ thử xem."Thẩm Dịch An hơi ngừng lại: "Sờ...cái gì?"Cô gái nhỏ cứ như đương nhiên mà nói: "Những nữ sinh khác đều đã nhìn, em cũng phải nhìn, còn muốn sờ."Thẩm Dịch An im lặng vài giây, con ngươi đen như gỗ mun nhìn cô chằm chằm không lên tiếng.Thấy anh trầm mặc, Nghiêm Thấm coi như anh ngầm đồng ý, tay nhỏ từ dưới thân đưa ra, chống lên bụng của anh, đánh bạo đưa tay vào áo ngủ của anh..